Lưu Quang Nhập Họa

Chương 68: Chương 68: Kinh hồn




Thần Nhứ không nhắc lại chuyện Dịch Già Dụ say rượu. Kế tiếp nàng kể sơ về tình hình gần đây của Dịch Già Mạc Ly, nhìn ra được hai người anh trai vẫn khá quan tâm cô em gái Mạc Ly.

“Nghe nói Tương Vân ở phủ Cao Nghĩa hầu chịu rất nhiều khổ.” Đây là một trong những nguyên nhân hôm nay Thần Nhứ tới đây.

Dịch Già Tương Vân là đường muội * của Thần Nhứ, ở nước Dịch được phong làm Ngọc Lâm quận chúa, vốn dĩ năm nay phải thành thân, đáng tiếc một sớm nước mất nhà tan, nàng ấy cũng bị đưa tới nước Lịch, sau lại bị Cao Nghĩa hầu cướp đi làm tiểu thiếp.

* đường muội: em gái họ bên nội

Dịch Già Dụ thở dài gật đầu. “Cao Nghĩa hầu sủng muội ấy một khoảng thời gian rồi lại vắng vẻ. Đại phu nhân trong phủ ghen ghét muội ấy, cả ngày đổi biện pháp tra tấn. Lúc trước tẩu tử của muội có đi thăm một lần, nghe nói chỉ còn nửa cái mạng.”

Thần Nhứ cắn môi, lại chỉ tay lên tờ giấy kia. “Chỉ cần bắt được người này, Cao Nghĩa hầu cũng sẽ gặp nạn theo. Một khi Cao Nghĩa hầu có chuyện, huynh phải đi đòi người ngay lập tức. Nghĩ đến chỉ cần cho chút tiền bạc, bọn họ sẽ chịu thả người, bao nhiêu bạc huynh cũng phải đồng ý, ta sẽ nghĩ cách.”

Dịch Già Dụ biết Thần Nhứ và Dịch Già Tương Vân cùng lứa, tuy là chị em họ nhưng quan hệ của hai người rất tốt. Hắn tức thì gật đầu ưng thuận. “Di Mẫn, cứ cho là ta lập tức dâng thư, nhưng chờ đến khi Cao Nghĩa hầu gặp chuyện, Tương Vân chưa chắc chịu được tới lúc ấy.”

“Ta biết. Cho nên ta sẽ tới phủ Cao Nghĩa hầu, gặp đại phu nhân nọ.” Thần Nhứ nói, đứng dậy, “Nhị ca, huynh phải mau chóng làm chuyện ta nhờ huynh. Trong triều đình phải cẩn trọng mọi sự. Một khi thế cục triều đường dao động, Cảnh Hàm U nhất định sẽ hoài nghi ta, đến lúc đó chỉ sợ ta sẽ khó ra cung. Cho nên việc của các tộc nhân còn phải để nhị ca lo.”

Thần Nhứ vừa đi vừa nói chuyện, ra khỏi phòng khách, quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Già Sơ đứng một bên, lắc đầu bảo: “Tam ca, điều ta làm không cầu huynh thấu hiểu, chỉ hy vọng huynh niệm tình huynh muội, đừng phá hỏng chuyện của ta.”

“Ta…” Dịch Già Sơ nghẹn lời. Thái độ của Thần Nhứ với hắn không phải vô duyên vô cớ. Lúc trước đại quân nước Lịch đánh chiếm lãnh thổ nước Dịch, nước Dịch vốn còn một đường sống. Dịch Già Sơ làm người anh dũng xung phong nhận việc đi tiền tuyến tự mình đốc chiến. Khi ấy Thần Nhứ kiên quyết phản đối, nhưng hoàng đế già lại tin tưởng đứa con trai này. Quả nhiên tới tiền tuyến, Dịch Già Sơ bảo thủ, khiến quân đội nước Dịch bại càng bại thêm, đến tận khi quân địch vây thành.

Đến nay Dịch Già Sơ vẫn nhớ rõ Thần Nhứ tay cầm trường kiếm vẻ mặt hối hận. “Huynh làm hỏng quân cơ, thất bại thảm hại, có giết huynh cũng là danh chính ngôn thuận. Đáng tiếc trước khi lâm chung phụ hoàng để ta tha cho huynh một mạng. Nước Dịch sắp mất rồi, trách nhiệm to lớn hôm nay huynh gánh không nổi. Ta là Trấn quốc công chúa, tất cả tiếng xấu cứ để ta chịu đi.”

“Di Mẫn…” Dịch Già Dụ thấy hai anh em như muốn cãi vã, vội vàng hoà giải.

Thần Nhứ không nhiều lời nữa, trực tiếp dẫn Linh Âm ra cửa, đến phủ Cao Nghĩa hầu.

“Nhị ca, huynh xem nó kìa…” Dịch Già Sơ chỉ vào bóng lưng khuất dần của Thần Nhứ, lòng đầy căm phẫn.

Dịch Già Dụ vỗ vỗ vai hắn, “Lão tam, đệ cứ nhịn trước đi. Hiện tại chúng ta còn phải dựa vào nó. Bây giờ Mạc Ly ở trong cung không lớn lối như nó, đắc tội nó không có chỗ tốt cho chúng ta. Hơn nữa, nếu phục quốc thật, chúng ta cần gì phải sợ một đứa con gái như nó nữa?”

“Sẽ có ngày nó phải hối hận.” Dịch Già Sơ oán hận mà rủa.

Trên xe ngựa, Linh Âm nhìn Thần Nhứ xoa bả vai, lo lắng hỏi: “Quận chúa, vừa rồi bị va đau sao ạ?”

Thần Nhứ cười khổ. “Ngươi xem mấy người anh trai của ta, ai cũng chẳng nên thân, cả tộc Dịch Già đều như thế. Có đôi khi ta nghĩ, ta một lòng muốn phục quốc, nhưng sau khi phục quốc thì sao? Chẳng lẽ lại giao nước Dịch vào trong tay những người như vậy?”

“Quận chúa, người là mệnh Chân Long.” Linh Âm nhắc nhở.

Trong các nước không phải không có chuyện nữ tử xưng đế, nên Thần Nhứ có lên ngôi cũng chẳng phải việc kinh hãi người đời.

Thần Nhứ lắc đầu. “Nữ tử có thể xưng đế, nhưng Dịch Già Thần Nhứ ta dẫu thân mang mệnh Chân Long, lại chẳng thể nào làm quân, chỉ có thể làm thần.” Lời này là sư phụ bảo nàng. Tuy nàng có kế lớn chí lớn, nhưng sư phụ nói nàng tình kiếp luân chuyển trăm lần, dây dưa cả đời. Nếu nàng làm thần thì sẽ lập công danh bất hủ. Nếu nàng làm quân ắt sẽ mang họa đến cho muôn dân.

Thần Nhứ cười cười, “Mấy thứ đó nói còn quá sớm. Hành trình giành lại non sông nhất định gian nguy trùng điệp, chờ thành công hẵng suy xét.”

Đã tới phủ Cao Nghĩa hầu.

Linh Âm đi kêu cửa, có kẻ đón Thần Nhứ vào. Đại phu nhân của Cao Nghĩa hầu Lý thị tiếp đãi nàng ở phòng khách hậu viện.

Thần Nhứ ngó qua, thấy Lý thị trang điểm tinh xảo, mặt mày quần áo không xuề xòa chút nào, có thể thấy được là một người phụ nữ rất yêu cái đẹp. Bấy giờ Lý thị cũng đang đánh giá Thần Nhứ. Tuy chưa bao giờ gặp mặt Thuận Ân quận chúa này nhưng đã sớm nghe thấy danh tiếng nàng ta truyền xa. Hiện giờ thấy, khuôn mặt nhỏ kia như hoa đào tháng ba, kiều diễm tươi đẹp, duyên dáng động lòng người. Đặc biệt là cặp mắt tựa sóng nước dập dờn, đã nhìn là chẳng thể rời mắt.

“Thần Nhứ bái kiến đại phu nhân.” Thần Nhứ lễ nghĩa chu toàn hành lễ.

Lý thị cười đáp lễ. Sau khi hai người ngồi xuống, Lý thị nói: “Sớm nghe qua tiếng tăm của Thuận Ân quận chúa, đáng tiếc trước đó không có duyên gặp mặt, hôm nay được gặp, đúng là đẹp như thiên tiên.”

Thần Nhứ cười dịu dàng, “Đại phu nhân quá lời rồi. Nước Dịch có tiếng sinh ra mỹ nhân. Đường muội của ta Dịch Già Tương Vân không phải ở trong phủ hầu hạ hầu gia sao, đại phu nhân thật ra tính là nhìn mỹ nhân đến quen mắt. Thần Nhứ phấn son tầm phào, thật sự không đáng nhắc tới.”

Lý thị cười ngường ngượng. Thần Nhứ tới cửa, mụ đương nhiên biết chắc chắn có liên quan tới Dịch Già Tương Vân. “Quận chúa nói gì đấy? Tương Vân đẹp, nhưng không thể sánh với quận chúa.”

“Đại phu nhân, Thần Nhứ quen biết Tương Vân từ nhỏ. Hoàng hậu nương nương cho phép ta mấy ngày sau theo Nhu Gia công chúa ra khỏi thành du ngoạn một khoảng thời gian, ta muốn cho Tương Vân đi cùng, ý người ra sao?” Thấy Lý thị không nói lời nào, Thần Nhứ tiếp tục: “Thần Nhứ biết như vậy không hợp lễ nghĩa, nhưng xin đại phu nhân niệm tình tỷ muội của ta và Tương Vân, châm chước một chút được không ạ?”

“Cái này…” Nếu Thần Nhứ chỉ là một tộc nhân Dịch Già bình thường, chỉ sợ đại phu nhân gặp cũng không thèm. Nhưng người trước mắt là Thuận Ân quận chúa được hoàng thượng khâm phong, hơn nữa ai cũng biết nàng là người trong lòng Nhu Gia công chúa, một khi mình đắc tội nàng ta… Phi Vân Kỵ của Nhu Gia công chúa vẫn còn phụ trách sự an toàn của kinh thành đấy.

“Quận chúa đã nói thế, ta nào từ chối được. Người tính khi nào ra cửa?” Đại phu nhân cười hỏi.

“Điều này khó mà nói, ước chừng nửa tháng sau.”

Lý thị gật đầu. “Không thành vấn đề. Khi nào quận chúa đi, chỉ cần phái người tới báo một tiếng là được, ta sẽ kêu người đưa Tương Vân đi.”

Thần Nhứ đứng dậy hành lễ: “Vậy đa tạ đại phu nhân.”

Thần Nhứ đi rồi, Lý thị vội vàng bảo hạ nhân đem Dịch Già Tương Vân ra khỏi phòng chứa củi, sắp xếp sương phòng cho nàng ấy ở, lại tìm đại phu xem bệnh trị thương cho nàng ấy.

“Trong vòng nửa tháng thương tật trên người cô ta đều phải lành hết.” Lý thị dặn đại phu.

Ra khỏi phủ Cao Nghĩa hầu, Thần Nhứ không vội vã lên xe, quay đầu lại nhìn tấm biển phủ Cao Nghĩa hầu cao vợi, nở nụ cười lạnh lẽo.

“Đi đại thôi.” Thấy thì giờ còn sớm, Thần Nhứ cũng chẳng vội lên xe ngựa, đi đây đó trên phố cùng Linh Âm.

“Quận chúa, mí mắt nô tỳ cứ giật giật, sợ là sẽ có chuyện.” Linh Âm đột ngột thấp giọng thưa.

Thần Nhứ bắt lấy tay nàng, “Yên tâm, ta gặp chuyện cũng chẳng phải lần một lần hai, không có gì đáng sợ.”

Đây gọi là gì? Linh Âm không hiểu. Mắt thấy Thần Nhứ kéo nàng đến đường nhỏ vắng lặng, dường như chẳng sợ có chuyện.

Hai chủ tớ đi vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, trước sau đều không có bóng người. Nỗi bất an trong lòng Linh Âm mãnh liệt hơn nữa. Ngay lúc hai người sắp ra khỏi ngõ nhỏ, một vệt sáng lóe lên làm Linh Âm không mở mắt ra được.

Linh Âm cảm giác thân mình bị người ta đẩy một phát, một thanh đao lớn liền chém vào bờ tường trước mặt nàng, lại thấy có hai tên vung kiếm đâm về phía Thần Nhứ. Linh Âm còn chưa kịp thét chói tai, bất chợt có vài người xuất hiện nhanh chóng bảo vệ Thần Nhứ và nàng.

Mấy người này vừa ra mặt đã nhanh chóng đánh bại đám kia. Mấy tên đó thấy không có khả năng xuống tay, lần lượt đào tẩu. Những người xuất hiện sau cũng không đuổi theo, chỉ cẩn thận bảo vệ hai chủ tớ.

“Quận chúa!” Mặt Linh Âm trắng bệch, không rõ đây là sao.

“Không có chi. Ngươi quên trị an kinh thành là ai quản sao?” Thần Nhứ vẫn bình tĩnh. Dù là người giết nàng hay là người cứu nàng xuất hiện, đôi mày vẫn không nhúc nhích chút nào.

Linh Âm trợn to mắt nhìn mấy tên trước mặt, “Các anh là… Phi Vân Kỵ?”

Một gã trong đám bọn họ tiến lên đáp: “Chúng tôi phụng mệnh lệnh của Nhu Gia công chúa âm thầm bảo hộ quận chúa.”

“Các anh làm rất tốt. Ta sẽ nói với Nhu Gia công chúa. Cảm ơn.” Thần Nhứ gật gật đầu, dẫn Linh Âm ra khỏi hẻm nhỏ.

“Quận chúa, từ sáng sớm người đã biết có người bảo vệ chúng ta ư?” Linh Âm theo phía sau, hỏi.

“Đương nhiên. Tuy ta không còn nội lực nhưng hai thế lực đều chứa sát khí, ta vẫn có thể phân biệt.” Từ sớm Thần Nhứ đã cảm giác được có kẻ đi theo mình. Đi lâu như vậy, nàng đã phân biệt được có hai thế lực. Nàng tin Cảnh Hàm U không thể không phòng bị, nên bèn nghĩ cách dụ phe kia ra tay.

Có điều những kẻ muốn giết nàng cũng quá cẩn thận, nàng đi lâu thế bọn họ mới ra tay. Đang nghĩ ngợi, một con ngựa hoảng loạn đã lao tới từ phía trước, lúc này bị Thần Nhứ cản đường, móng trước giơ cao, tiếng hí vang điếc tai.

Vừa nãy Thần Nhứ ngây ngẩn, bây giờ muốn chạy cũng đã muộn. Mắt thấy sắp bị con ngựa điên này giẫm, lúc mấu chốt một bóng dáng xẹt qua, đưa Thần Nhứ tới chỗ an toàn. Móng trước của ngựa điên rơi xuống, ấn hai cái lỗ trên mặt đất.

Thần Nhứ không quay đầu, vòng ôm kia không thể nào quen thuộc hơn. “Nàng lại cứu ta một lần.”

“Nàng lại dọa ta một lần.” Lòng còn sợ hãi, Cảnh Hàm U nói. Nàng cố ý đến đây đón Thần Nhứ về cung, vừa rồi Thần Nhứ rơi vào cảnh kinh hồn bạt vía, làm nàng sợ tới mức hồn bay lên trời.

Thần Nhứ cúi đầu cười trộm. “Phen này coi như ta tính sai. Không nghĩ tới tránh được sát thủ mà lại không tránh được ngựa điên.”

“Sát thủ?” Lúc này Cảnh Hàm U còn chưa biết Thần Nhứ vừa bị tập kích.

“Trở về hẵng nói.” Thần Nhứ kéo tay nàng lên xe ngựa được Linh Âm mang tới.

Trên xe ngựa, Linh Âm thuật lại chuyện đã xảy ra, Cảnh Hàm U nhìn Thần Nhứ, “Nàng cố ý?”

“Vị trong cung muốn giết ta không phải một ngày hai ngày. Bà ta là trưởng bối của nàng, ta chung quy phải nhịn.” Thần Nhứ nhún nhún vai, “Dù sao cũng quen rồi, không sao cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.