Công bằng mà nói, điệu múa của Đoan Thận công chúa không tính là tuyệt hảo. Hiển nhiên vị công chúa quá đỗi bình phàm này cũng chẳng có thiên phú ở phương diện khiêu vũ, nhưng điệu nhảy này cũng coi như không sai sót gì. Tóm lại giống như con người nàng, không công không tội.
Xong một khúc, mọi người vỗ tay. Tốt hay không không quan trọng, mặt mũi công chúa là phải cho.
Đoan Thận công chúa hành lễ rồi lui xuống, lúc gần đi nhìn thoáng qua cả điện, thế mà làm cặp mắt người ta sáng ngời. Đôi mắt kia quá đỗi quyến rũ!
Cảnh Hàm U nhíu mày, nhị tỷ của mình bị gì thế? Tất cả hành vi hôm nay đều khác thường.
Sắc mặt hoàng thượng vẫn không vui, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn không tiện nổi giận. Hoàng hậu kế bên vội vàng đưa mắt ra hiệu với thái giám bên cạnh, sắp xếp ca múa tiếp tục tiến hành.
Phùng Tĩnh Tô rất hứng thú mà coi tình cảnh hơi kỳ quái trong điện, cười nói: "Đoan Thận công chúa có chút thú vị."
"Vâng?" Tiết Ngải cạnh cô không rõ, chớp đôi mắt to nhìn cô.
Phùng Tĩnh Tô nhích đến gần lỗ tai em, thì thầm: "Muốn đánh cược với ta không?"
"Đánh cược gì?" Tiết Ngải tò mò hơn nữa.
"Đánh cược hành động hôm nay của Đoan Thận công chúa có liên quan tới Thần Nhứ." Ánh mắt Phùng Tĩnh Tô không nhịn được dừng trên người Thần Nhứ.
Cặp mắt linh động của Tiết Ngải xoay chuyển, "Được, nhưng mà em đánh cược là có liên quan tới Thần Nhứ."
"Rõ ràng là ta nói trước." Phùng Tĩnh Tô bảo.
"Công chúa… người nhường em một lần đi." Tiết Ngải nắm góc áo Phùng Tĩnh Tô làm nũng.
Phùng Tĩnh Tô bất đắc dĩ lắc đầu. "Được rồi, còn cược cái gì nữa? Tính em thắng luôn."
Tiết Ngải cúi đầu cong môi mỉm cười, dung nhan kiều diễm vô song kia khiến sứ thần nước khác ở kế bên không nỡ rời mắt. Phùng Tĩnh Tô khụ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt như đao, thành công khiến những kẻ kia đều chuyển tầm mắt.
Từ lúc trở về Thần Nhứ rất khó tập trung. Lúc này lại ngây ngẩn. Cảnh Hàm U thấy bộ dáng ngơ ngẩn của nàng, rốt cuộc mở miệng nói: "Nàng có muốn về trước không?" Yến hội chưa kết thúc, nàng chắc chắn không đi được, nhưng thấy Thần Nhứ thế này, quả thực cứ như chịu tội.
Thần Nhứ gật đầu. Rời tiệc trước tất nhiên sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng hoàng thượng hoàng hậu, nhưng nàng chịu đựng đến cuối cùng là có thể tạo ấn tượng tốt ư? Nói cho cùng, nàng căn bản không để ý loại chuyện này.
"Ta sẽ bẩm với phụ hoàng mẫu hậu. Nàng đi về cẩn thận." Nếu không nghe được những lời Thần Nhứ kể ngoài điện, e rằng Cảnh Hàm U sẽ chẳng săn sóc như vầy.
Thần Nhứ rời tiệc, dẫn Linh Âm ra khỏi lầu Loan Hương. Ban đầu Cảnh Hàm U sắp xếp cung nữ dẫn đường nhưng lại bị Thần Nhứ đuổi về.
"Lúc này các chủ tử trong cung đều ở lầu Loan Hương, chúng ta khó được nhàn nhã, cứ đi đại đi." Nói đi đại, nhưng Linh Âm theo nàng một đoạn đường đã phát hiện đây là hướng của cung Cảnh An.
Phùng quý phi hiện giờ ở Cung Cảnh An. Vì dấu trên mặt mà ngày quan trọng như hôm nay bà ta cũng đành phải báo bệnh không ra. Trong lòng đang cáu giận hết sức, ngoài cửa lại có tiếng đập.
"Giờ này còn ai đến?" Phùng quý phi hỏi.
Có thái giám tiến ra mở cửa, không bao lâu đã quay lại bẩm báo: "Thưa nương nương, là Thuận Ân quận chúa."
"Cô ta? Cô ta tới làm gì? Bổn cung không gặp!" Hiện tại Phùng quý phi suốt ngày phải đeo khăn che mặt, đương nhiên không muốn trông thấy người bà ta ghét nhất.
"Dịch Già Thần Nhứ bái kiến quý phi nương nương." Không biết từ khi nào, Thần Nhứ đã đi vào chính điện.
"Ai cho ngươi tiến vào? Quả thực chả có quy củ!" Phùng quý phi mắng giận. Bây giờ mặt của bà ta thành thế này, càng không thể thấy mỹ nhân. Hiện tại nhìn dung mạo xinh đẹp Thần Nhứ, hận không thể nhào lên xé nát.
Thần Nhứ không thèm để ý lời mắng của Phùng quý phi, "Nghe nói quý phi nương nương bị bệnh, Thần Nhứ lại đây thăm, sao nương nương lại không thông tình lý như thế?"
Phùng quý phi cả giận: "Bổn cung ra sao chưa tới phiên ngươi nói! Người đâu, đuổi cô ta ra cho ta!"
Cung nữ thái giám xung quanh lập tức đi lên muốn đuổi Thần Nhứ và Linh Âm. Thần Nhứ bảo: "Nương nương muốn cả đời ở trong cung Cảnh An hoang vắng, không muốn thấy ánh mặt trời nữa sao?"
"Khoan đã." Phùng quý phi ngăn cung nữ thái giám đuổi người, đôi mắt nhìn chằm chặp Thần Nhứ, "Là ngươi động tay động chân đúng không? Là ngươi hại ta thành thế đúng không?" Nói xong bước từng bước về phía Thần Nhứ.
Linh Âm thấy vậy vội vàng che trước Thần Nhứ, sợ Phùng quý phi hành động quá khích tổn thương Thần Nhứ.
Đôi mắt Thần Nhứ cười như không cười. "Nương nương nhất định phải bàn luận chuyện này trước mặt nhiều người như vậy ư?"
"Bọn họ đều là tâm phúc của ta." Phùng quý phi đáp.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng biết mấy năm nay nương nương âm thầm vì nước Vân…" Thần Nhứ vừa nói tới đây đã bị Phùng quý phi lạnh giọng cắt ngang.
"Các ngươi đi xuống hết đi, đóng cửa lại. Không có mệnh lệnh của ta không được tiến vào."
Thần Nhứ thấy thế, bảo Linh Âm: "Ngươi cũng đi ra, canh ở ngoài cửa."
Linh Âm và chúng cung nữ thái giám đều ra ngoài, cửa chính điện cũng bị đóng lại.
"Ngươi rốt cuộc biết cái gì rồi?" Phùng quý phi đi đến trước mặt Thần Nhứ, ánh mắt dữ tợn đến đáng sợ.
Thần Nhứ cười, không sợ Phùng quý phi chút nào. "Quý phi nương nương, việc ta biết nhiều hơn người nghĩ. Mấy năm nay người không ít lần dò hỏi tình hình nước Lịch rồi âm thầm báo cho nước Vân, đây hoàn toàn là hành vi của một gián điệp. Người nói xem nếu hoàng thượng biết thì sẽ ra sao đây?" Thần Nhứ nhìn vẻ mặt Phùng quý phi biến đổi thở dài một hơi, nói tiếp: "Có lẽ hoàng thượng sủng ái người, sẽ không làm gì người. Nhưng hoàng hậu thì sao? Đại thần văn võ nước Lịch thì sao?" Nàng tìm cái ghế rồi ngồi xuống, "Hơn nữa hiện tại người thành ra thế này, hoàng thượng còn yêu thương người được bao nhiêu?"
Tuy ở phương diện mưu lược Phùng quý phi không phải đối thủ của Thần Nhứ, nhưng vẫn được xem như một kẻ thông minh. Bà ta đã sớm hoài nghi hoàng thượng đã biết bà ta thầm lộ ra tình hình nước Lịch báo cho nước Vân. Chẳng qua bà ta làm không quá phận, hơn nữa bà ta cảm giác có rất nhiều tình báo là hoàng thượng cố ý thông qua bà ta tiết lộ cho nước Vân.
Một mật thám lộ ra ngoài ánh sáng, kỳ thật cũng là một quân cờ hữu dụng.
Nhưng hoàng thượng không so đo không có nghĩa là hoàng hậu cũng rộng lượng như vậy. Đối với hoàng thượng, trị nước phải suy xét ích lợi của nhiều mặt, chém giết đều là hạ sách. Nhưng đối với hoàng hậu, uy hiếp đến hoàng quyền, uy hiếp đến hoàng đế chính là tội lớn như trời. Thần Nhứ nói đúng, hoàng thượng ngầm đồng ý hành vi của bà ta chỉ vì sủng ái bà ta, nếu bà ta thất sủng thì sao? Vậy ưu điểm đó sẽ lập tức biến thành tội lỗi lớn nhất của bà ta.
"Ngươi… ngươi có chứng cứ gì?" Phùng quý phi hơi chột dạ.
"Người muốn xem chứng cứ?" Thần Nhứ cười lạnh. "Nếu ta lấy ra thì có lẽ sẽ không thu lại."
Phùng quý phi cũng cười lạnh, "Ngươi vốn chả có chứng cứ. Dịch Già Thần Nhứ, ta biết ngươi là đồ đệ của thư viện Phi Diệp Tân. Chưởng viện là một nữ tử tài giỏi, giỏi nhất là trị nước an dân. Nhưng bây giờ ngươi như con rồng mắc cạn, hoàn toàn không có sức phát huy tài năng của ngươi. Ngươi muốn gạt ta để ta nghe theo lời ngươi, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện."
Thần Nhứ lấy một lá thư từ trong ngực áo ném lên bàn. "Nương nương tự xem đi."
Phùng quý phi mở thư, chữ viết quen thuộc kia làm trái tim bà ta nảy lên. "Thư này… ngươi lấy từ đâu?"
"Thư tự tay nương nương viết, chắc người vẫn nhận ra được mà nhỉ. Về phần ta lấy từ đâu thì không cần nương nương lo lắng, tóm lại ta còn rất nhiều thư như thế này." Thần Nhứ ung dung nhìn Phùng quý phi đốt trụi lá thư bằng ngọn nến.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Phen này Phùng quý phi thật sự suy sụp.
"Hai việc. Thứ nhất, người phải về nước Vân. Thuộc hạ ta để lại sẽ giúp người xoá vết bớt trên mặt, lấy lại nhan sắc vô song của nương nương." Thần Nhứ nói.
"Thứ hai là gì?" Phùng quý phi không tỏ ý kiến, bà ta phải nghe xong hai việc này rồi mới suy xét được.
"Lẽ nào nương nương tưởng chỉ một Thần Nhứ đã có thể hãm hại người ra thế sao?" Thần Nhứ nở nụ cười khiêu khích.
Phùng quý phi gần như không cần suy ngẫm đã đoán được ai giúp Thần Nhứ. "Nhu Gia?"
"Trước khi đi, nương nương không muốn báo thù ư?" Thần Nhứ quay đầu lại nhìn cửa lớn, xác định chẳng có ai ở sau, nhỏ giọng: "Có là Nhu Gia công chúa cũng không gánh nổi tội danh mưu hại cung phi, đúng chứ?"
Lần này Phùng quý phi lại hoàn toàn ngây ngốc. Cảnh Hàm U là chỗ dựa lớn nhất của Thần Nhứ, mà bây giờ Thần Nhứ lại bảo bà ta đi hại Cảnh Hàm U, rốt cuộc là vì cớ gì?
"Cứ cho là ta có thể lật đổ Nhu Gia, ngươi sẽ được lợi gì?" Phùng quý phi cảm thấy Thần Nhứ điên thật rồi.
"Đó là chuyện của ta." Thần Nhứ không chờ Phùng quý phi hồi đáp, nàng đứng dậy đi tới cửa, "Nương nương, ba ngày sau Vân Dật công chúa sẽ khởi hành về nước, thời gian của người không nhiều đâu."
"Này…" Phùng quý phi còn muốn nói gì đó, Thần Nhứ đã đẩy cửa rời đi.
Quay lại cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U vẫn chưa về. Thần Nhứ tắm gội rồi thay áo ngủ mềm mại, tựa vào đầu giường đọc sách. Dưới ánh nến lay động, da thịt của nàng như nhiễm vầng sáng vàng kim.
Khi Cảnh Hàm U trở lại, tay Thần Nhứ còn cầm sách nhưng đã ngủ thiếp đi. Cảnh Hàm U đi tới cẩn thận rút sách trong tay nàng, chưa làm gì khác, Thần Nhứ đã dậy.
"Nàng về rồi." Thần Nhứ chống đầu, vẫn chưa tỉnh táo lắm.
"Nàng đừng nhúc nhích, ngủ đi." Đêm nay Cảnh Hàm U đặc biệt đau lòng cho nàng, cũng không nhắc tới việc âu yếm mỗi ngày.
Thần Nhứ gật gật đầu, nằm xuống, chui vào chăn. Cảnh Hàm U được cung nữ hầu hạ rửa ráy thay quần áo, lăn lộn đến khuya. Lúc đến bên mép giường lần nữa, Thần Nhứ đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ hồng hào đáng yêu.
Cảnh Hàm U nhấc chăn nằm vào, duỗi tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia. Thần Nhứ giật giật, lại tỉnh, mơ màng hờn dỗi: "Nàng đó, rõ ràng là nàng bảo ta ngủ, lúc này lại tới ồn ào."
Cảnh Hàm U cười ôm chặt nàng vào lòng. "Thần Nhứ…"
"Hửm?" Tiếng rầu rĩ của Thần Nhứ truyền ra từ lồng ngực Cảnh Hàm U.
"Ta sẽ yêu nàng."
Thật lâu chẳng có hồi âm, Cảnh Hàm U cúi đầu trông, Thần Nhứ lại ngủ rồi. Nàng cười, rõ ràng đã mệt lả, nhưng sao lại ngủ không an ổn như vậy, chạm một cái đã thức? Chẳng lẽ trong lòng nàng có ưu phiền?
Thần Nhứ, tâm sự của nàng có liên quan tới ta không? Thù nước hận nhà chung quy vẫn là nút thắt trong lòng nàng, ta không gỡ được, bởi vì ta chính là kẻ thắt nó.
Người tộc Dịch Già đều không hiểu nàng cũng chẳng sao, ít nhất còn có ta hiểu nàng.