Bên trong tẩm điện, nến đỏ cháy rực. Lúc Cảnh Hàm U tiến vào liền nhìn thấy thịt rượu bày trên bàn, nhưng cũng đã lạnh rồi.
Thần Nhứ nằm ngủ trên mặt bàn. Bé thỏ trắng ở trên ghế bên cạnh nàng, đang mở to đôi mắt hồng hồng nhìn Cảnh Hàm U đi tới.
Cảnh Hàm U rón rén bước đến, vừa mới ôm lấy Thần Nhứ thì người đã thức giấc. Cảnh Hàm U cảm giác rõ ràng thân thể Thần Nhứ hơi run rẩy, sau đó nàng liền mở mắt.
"Ta làm nàng giật mình rồi." Sau khi thấy rõ là mình, sự đề phòng trong mắt Thần Nhứ mới biến mất.
Thần Nhứ lắc đầu. "Không sao." Nàng ôm chặt cổ Cảnh Hàm U, áp sát thân thể của mình vào người Cảnh Hàm U.
"Làm sao vậy?" Cảnh Hàm U cảm thấy nàng có chút không đúng.
"Mơ một giấc mơ. Thấy nàng gả đi, hoàng thượng ban ta cho người khác." Nàng cắn môi, tay ôm cổ Cảnh Hàm U càng dùng sức.
"Sẽ không đâu!" Cảnh Hàm U ôm chặt nàng. Dù sau chuyện ở Trang vương phủ, nàng không nói gì, nhưng Cảnh Hàm U biết nó đã tạo thành thương tổn.
Nhiều lúc, Thần Nhứ sẽ giả bộ điềm nhiên như không có việc gì. Chỉ có khi lơ đãng, nàng mới có thể để lộ sự chống đối với người xa lạ.
Thật lâu, Thần Nhứ mới nói: "Hôm nay chúc sinh thần nàng, đáng tiếc rượu thịt đều lạnh." Nàng để Cảnh Hàm U buông nàng ra, đi đến bên bàn, rót cho hai người mỗi người một chén rượu. Nàng đưa một chén cho Cảnh Hàm U, "Chúc nàng niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu *. Ngày sau sống lâu trăm tuổi, đông con nhiều phúc." Nói xong, một ngụm uống hết chén rượu.
* niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu: đây là một lời chúc sinh nhật, nghĩa là năm nào cũng vui vẻ như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay
Một câu "đông con nhiều phúc" lọt vào tai Cảnh Hàm U vô cùng khó nghe. Nhưng nàng lại không nói gì. Thấy Thần Nhứ uống rượu, nàng cũng ngửa đầu uống một ngụm, sau đó giữ lấy Thần Nhứ, cúi người truyền hết rượu vào miệng Thần Nhứ.
"Ưm…" Thần Nhứ muốn giãy dụa nhưng lại hoàn toàn bị bắt. Bị ép nuốt rượu xuống, môi lưỡi đối phương vẫn không nguyện ý rời đi. Hôn triền miên, cho đến khi thân thể Thần Nhứ hoàn toàn mềm nhũn mới kết thúc.
Cảnh Hàm U nhìn người mềm mại ngã vào ngực mình. Vì mới uống hai chén rượu, gương mặt Thần Nhứ ửng đỏ, dưới ánh nến lại đặc biệt mê người. Con ngươi như ẩn chứa sương mù, long lanh ánh nước mà câu hồn.
"Thần Nhứ, trừ phi ta chết đi, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không trao nàng cho người khác!" Thần Nhứ nhìn vẻ mặt kiên định của nàng, bỗng nhiên nở nụ cười. "Nàng nói lời này là để ta yên tâm sao? Hàm U, lời nàng nói ta đều tin. Nhưng mà mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên *. Có làm được hay không, thì phải xem ý trời."
* mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên: công việc chuẩn bị, tính toán là do con người nhưng việc có thành công hay không còn phải nhờ trời, do trời sắp xếp
Tay Thần Nhứ nhẹ nhàng đi đến bên hông Cảnh Hàm U, ngón tay nhanh nhẹn cởi thắt lưng của nàng. Cảnh Hàm U không nhúc nhích, nhìn động tác của nàng. Đóa hoa Thực Cốt quyến rũ này, rốt cuộc cũng sắp nở rộ trong đêm.
"Không thả ta ra, làm sao ta hầu hạ nàng được?" Tiếng nói của Thần Nhứ vang bên tai Cảnh Hàm U, hai người gần đến nỗi ngay cả một khe hở cũng không có.
Cảnh Hàm U kiềm chế khát vọng đặt nàng ở dưới thân, buông nàng ra, tùy ý nàng chủ động ôm ấp yêu thương.
Thần Nhứ cởi y phục Cảnh Hàm U, dẫn nàng đi đến giường. Quay đầu nhìn lại, cười đến xinh đẹp quyến rũ. "Ta biết nàng muốn cái gì, hôm nay là sinh thần nàng, ta sẽ thỏa mãn mong muốn của nàng. Nhưng nàng cũng phải thương tiếc ta một chút, ngày mai ta còn phải đi thăm Giác An công chúa đấy."
Một câu nói sau cùng khiến máu nóng nơi đáy lòng Cảnh Hàm U lập tức dâng trào. Nàng dùng một tay đẩy ngã Thần Nhứ trên giường, thân thể liền đè lên.
Rèm che buông xuống, nến đỏ nhỏ giọt, ngẫu nhiên bắn ra một cái hoa đèn *, nhưng cũng không ai để ý tới.
* hoa đèn: tàn đỏ ở đầu bấc đèn đã cháy
Cảnh Hàm U vắt khăn vải, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên người Thần Nhứ. Thần Nhứ đã ngủ say. Tối nay nàng uống rượu, ngược lại ngủ đến an ổn.
Nhẹ nhàng hôn một cái trên tấm lưng mượt mà của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U ôm nàng, hài lòng đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy, Trần Tâm cầm một bức chân dung cho Cảnh Hàm U xem, người trong tranh chính là Thần Nhứ, mà còn vẽ đến cực kỳ sống động.
"Đây là bức tranh hôm qua Thuận Ân quận chúa vẽ." Trần Tâm nói.
"Nàng ấy vẽ chính mình để làm gì?" Cảnh Hàm U cau mày. "Ngươi để Hoàn Phương và Hoàn Doanh quan sát nàng ấy thật kỹ. Nhất là bức chân dung này, xem nàng ấy có ý định mang ra ngoài cung không. Đặc biệt là lúc đi cung Vân Hòa, coi nàng ấy có mang theo không."
Trần Tâm gật đầu, "Vậy nô tỳ đi phân phó ạ."
"Để tranh lại chỗ cũ, đừng để Thần Nhứ phát hiện."
Trần Tâm cầm chân dung rời đi.
Cảnh Hàm U để các cung nữ trang điểm cho mình. Cung nữ hầu hạ nàng đều là người tay chân lanh lẹ nhưng không nhiều chuyện. Đặc biệt là buổi sáng, nhóm người này đều biết bây giờ còn một vị Thuận Ân quận chúa đang ngủ trên giường, cho nên càng không dám làm ra tiếng động gì.
Sau khi trang điểm xong, Cảnh Hàm U đuổi người ra ngoài hết. Nàng đến bên giường, nhấc màn lên, Thần Nhứ vẫn chưa tỉnh giấc. Cánh tay trắng như ngó sen lộ ra một phần bên ngoài chăn, kèm theo đó còn có bờ vai khung xương ưu mỹ. Con ngươi Cảnh Hàm U co rụt lại, hiện tại Thần Nhứ thật sự là càng ngày càng đẹp.
Lúc trước khi ở thư viện Phi Diệp Tân, nét đẹp của Thần Nhứ mang theo ngây ngô. Mà bây giờ, việc hàng đêm hầu hạ đã hoàn toàn rút đi sự ngây ngô của nàng, càng thêm quyến rũ xinh đẹp. Đây không phải là sự thay đổi về dung mạo, mà là thay đổi về khí chất. Cảnh Hàm U đột nhiên nghĩ đến bức tranh vừa mới thấy, cái gọi là "sống động", không phải là do vẽ ra loại khí chất quyến rũ tự nhiên này sao?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Thần Nhứ càng thêm nóng rực. Thần Nhứ, nàng lại muốn làm gì?
Khi Thần Nhứ tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rõ. Lúc này Cảnh Hàm U đang đọc sách trong thư phòng. Làm một công chúa, cũng phải học tập rất nhiều thứ. Trong cung cũng có người chuyên môn dạy bảo các công chúa những loại kỹ năng. Vì đã theo học ở thư viện Phi Diệp Tân, Cảnh Hàm U được miễn những thứ học tập trong cung này. Nên bây giờ nhìn lại, Cảnh Hàm U rảnh rỗi hơn những công chúa chưa gả đi rất nhiều.
Cửa bị đẩy ra, Thần Nhứ từ bên ngoài bước vào.
"Ăn sáng chưa?" Hôm nay Thần Nhứ dậy muộn, Cảnh Hàm U cũng không chờ nàng.
Thần Nhứ lắc đầu. "Ăn chút điểm tâm. Sắp ăn trưa rồi, ta không dám ăn quá nhiều."
Cảnh Hàm U nhìn nàng đến gần, trên người còn mang theo hương vị ngọt dịu của bánh. "Đêm qua mệt chết nàng, bây giờ tốt hơn chút chứ?"
Thần Nhứ đỏ mặt, cúi đầu xoa xoa khăn trong tay. "Nàng thật sự không biết yêu thương người."
Cảnh Hàm U vừa muốn mở miệng, Thần Nhứ đã động đậy thân mình, "Được rồi, đừng nói chuyện này."
Nhìn lỗ tai nàng đều đỏ lên, Cảnh Hàm U buồn cười kéo nàng ngồi trên đùi mình. "Ai bảo đêm qua nàng nghe lời như vậy? Ta nhất thời không nhịn được mới…" Đang nói, miệng của nàng lại bị Thần Nhứ đưa tay che lại.
"Nàng còn nói!" Hình như Thần Nhứ thật sự tức giận.
Cảnh Hàm U cười, kéo tay nàng xuống, "Hôm nay đưa nàng xuất cung, thế nào?"
"Thật sao?" Thần Nhứ vui vẻ hỏi. Sau khi thấy Cảnh Hàm U gật đầu, nàng đột nhiên cau mày nói: "Hôm nay ta đã đồng ý đi với Giác An công chúa."
"Chuyện này nào có khó khăn? Ta sai người thông báo một tiếng là được rồi. Hay là, nàng không muốn ra ngoài?" Rõ ràng nhìn ra nàng muốn đi ra ngoài, Cảnh Hàm U lại cố ý nói vậy, chính là lạt mềm buộc chặt.
Thần Nhứ hơi do dự, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu. Ở trong hoàng cung này, dù được ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại giống như một cái lồng giam khổng lồ. Nơi này không phải nhà của nàng, nàng không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.
Xe ngựa của Nhu Gia công chúa chậm rãi đi ra cổng hoàng cung. Tay Thần Nhứ bỗng nhúc nhích một chút, nàng có một loại thôi thúc, vào thời khắc này chạy khỏi nơi đây, tránh xa tất cả người và việc. Chạy tới nơi núi sâu ở ẩn, không còn màng chuyện đời, không còn để ý tới người bên ngoài.
Xuyên qua cửa sổ xe nhìn về hoàng cung cao lớn nguy nga, nàng thở dài. Tất cả suy nghĩ, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Trên đường vô cùng náo nhiệt, sự phồn hoa của đế đô đương nhiên không phải nơi bình thường có thể so sánh. Cảnh Hàm U cùng Thần Nhứ mang theo Trần Tâm, Tái Phúc đi trên đường. Cũng không có mục đích gì, cứ tùy ý đi dạo như vậy.
Mặc dù Cảnh Hàm U không quan tâm tiền bạc nhưng Thần Nhứ cũng không phải cái gì đều muốn mua. Nàng không phải đứa bé, cũng rất quen thuộc với đồ vật dân gian. Cho đến trưa cũng chỉ mua mấy thứ mình thật sự yêu thích, không đáng bao nhiêu tiền.
Bốn người tiến vào một tửu lâu. Tiểu nhị tới chào hỏi, Trần Tâm đã quen hầu hạ Cảnh Hàm U đi ra ngoài, cho nên không đợi chủ tử dặn dò đã nói rõ tên mấy món ăn ở chỗ này.
Tiểu nhị nhớ kỹ tên món ăn, vừa muốn đi, Cảnh Hàm U liền nói: "Nhớ rõ, đừng thêm quả Ngư Long."
Quả Ngư Long là gia vị đặc thù của nước Lịch. Lúc trước khi ở thư viện, người nước Lịch đã từng đưa tới một ít, Thần Nhứ lại không ăn được vị đó. Phải nói, đồ Thần Nhứ không ăn được cũng thật nhiều. Cái khác còn được, nhưng quả Ngư Long lại là thứ người nước Lịch phải thêm vào khi làm đồ ăn. Cũng may trong hoàng cung không dùng, đổi thành một loại gia vị đắt đỏ hơn, mà Thần Nhứ không có phản ứng với loại gia vị đó.
Tiểu nhị hơi đơ ra, nhưng cũng không lắm miệng, sau khi xác nhận đúng là không thêm quả Ngư Long liền quay đầu rời đi.
"Làm khó nàng còn nhớ." Thần Nhứ cười nói.
"Mỗi thói quen của nàng, ta đều nhớ." Đây cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chỉ riêng việc ăn uống, Thần Nhứ đã cái này không ăn cái kia không ăn, muốn nhớ hết cũng không dễ.
Lời này làm Thần Nhứ xúc động. Nghĩ lại, nàng và người sư muội này cũng là tình nghĩa thanh mai trúc mã. Thế nên gần gũi với nàng hơn nhiều so với tỷ muội của mình. Nhưng vì biết hai nước tiếp giáp, thường xuyên đao binh không ngừng, nên tận lực giữ lại một phần cảnh giác. Nhưng dù có tận lực, cũng sẽ có lúc lơ đãng. Đêm hai năm trước, là mình buông thả? Hay là mình thật lòng? Hiện tại, Thần Nhứ đã không thể phân rõ.
__________
Editor có lời muốn nói: Thi học kỳ xong rồi, từ giờ Hề sẽ update bình thường trở lại nhen. Dạo này dịch bùng phát, mọi người nhớ đeo khẩu trang khi ra ngoài và rửa tay thường xuyên nhé.