Khâu Cảnh Vân suy nghĩ trong chốc lát, suy sụp nói, “Ngay cả thần thú cũng không thể tự mình phá trận thì chúng ta cũng không thể phá a.”
Tứ Hỉ lộ đầu ra từ ngực A Bảo, “Sư đệ đại nhân! Sao anh lại có thể buông xuôi nhanh như vậy chứ? Chúng ta phải tin tưởng rằng nhân loại chính là sinh vật trí tuệ cao cấp nhất!”
Khâu Cảnh Vân nói, “Không cần cố gắng, ở đây làm gì có nhân loại.”
Tứ Hỉ, “...”
A Bảo đem đầu Tứ Hỉ ấn trở về.
Trân Châu nói, “Vào thời điểm này thì chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Ít nhân là tôi có thể cùng nghĩ biện pháp.”
A Bảo nói, “Cô có chủ ý gì sao?”
Trân Châu nói, “Tuy rằn bây giờ thì không, nhưng mà.....”
“Chờ cô có rồi nói sau.” A Bảo cắt lời.
Ấn Huyền nhìn những phù chú vặn vẹo, đột nhiên rút ra một cái bút lông.
Khâu Cảnh Vân lắp bắp kinh hãi, “Ngài định làm gì?”
Ấn Huyền nói, “Ta muốn thử loại bỏ mấy ký hiệu trên phù chú xem sao.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Vạn nhất đụng tới trận pháp thì sao?”
Tay Ấn Huyền dừng lại trên không.
Đây vẫn là đầu tiên A Bảo nhìn thấy Ấn Huyền do dự. Trong ấn tượng của cậu thì Ấn Huyền lúc nào cũng dũng cảm tiến tới, cho dù thụ thương cũng không bại khiến cho người ta có cảm giác an toàn. Nhưng lúc này, hắn lại do dự.
A bảo nhìn bóng lưng hắn, tựa như thấy hai tòa núi trách nhiệm đặt trên vai hắn, tim không khỏi nhảy lên vài nhịp, không kìm được mà hô lên, “Tổ sư gia.”
Ấn Huyền quay đầu.
A Bảo bật thốt lên, “Cho dù xảy ra chuyện gì, con vẫn sẽ theo ngài!”
Kỳ thúc kinh ngạc nhìn cậu.
Bàn tay cầm bút của Ấn Huyền chợt kiên định, đang muốn ra tay thì đột nhiên phù chú giữa không trung động đậy.
“Cẩn thận!”
Khâu Cảnh Vân nhanh chóng chắn trước mặt A Bảo.
A Bảo cảm động, “Sư đệ, không ngờ cậu lại lo cho an nguy của tôi như vậy.”
Khâu Cảnh Vân không quay đầu lại, “Chiếu cố tốt Đồng Hoa Thuận.”
“.....” A Bảo nói, “Cậu để tôi cảm động thêm một chút thì chết người à?”
Ngay khi phù chú khởi động, Ấn Huyền đã thu bút trở về, lẳng lặng nhìn phù chú tự động bay lên.
A Bảo nói, “Có phải là người bên ngoài khởi động trận pháp hay không?”
Trân Châu nói, “Không thể nào. Đây là Khốn thú trận, tác dụng chính là vây khốn người ở bên trong. Bên ngoài căn bản không thể đụng tới trận pháp, trừ khi....”
Nhãn tình Tào Cảnh sáng rực lên, “Có người ở bên ngoài đang giải trận pháp!”
Sau khi kết luận, tinh thần của mọi người đột nhiên tăng cao.
A Bảo nói, “Tôi biết là ngay lúc nguy cấp nhất, sư phụ nhất định sẽ giúp đỡ!”
Tào Cảnh nói, “Sao cậu biết là sư phụ cậu?”
A Bảo nói, “Anh nghĩ là còn có ai không?”
Tào Cảnh nghẹn lời. Hắn suy nghĩ một vòng nhưng cũng không nghĩ ra ai khác cả.
A Bảo hừ lạnh, “Loại người điên cuồng đến hại cả tính mạng ba mình như anh thì chắc chắn là không ai tới cứu, có nghĩ cũng vô dụng.”
Kỳ thúc tán thưởng, “Bảo thiếu gia quả thực hiếu thuận, nếu lão gia biết được nhất định sẽ vui mừng.”
A Bảo, “.....” Chuyện này và hiếu thuận thì liên quan gì?
Tào Cảnh nhíu mày, “Tôi khi nào thì hại ba của tôi?”
A Bảo chỉ Tào Dục, “Anh nói đi.”
Tào Dục nói, “Thay đổi di chúc.”
Tào Cảnh nói, “Tôi không làm. Ông ấy còn chưa chết, tôi thay đổi di chúc làm cái gì. Tôi chỉ nhắc nhở ông ấy nên đưa ra quyết định đúng đắn nhất thôi.”
Tào Dục nói, “Anh giam lỏng ông ấy ở bệnh viện sau đó để một người ngoài theo dõi, giờ thì hay rồi, ngay cả tung tích của ông ấy cũng không biết.”
Tào Cảnh sửng sốt, “Người ngoài? Cậu nói đến bảo tiêu? Vì suy xét đến dự an toàn của ông ấy nên tôi đương nhiên phải thuê bảo tiêu. Những người đó tôi đã tra xét bối cảnh, tuyệt đối không có vấn đề. Về phần giam lỏng, cậu có tư cách gì chỉ trích tôi? Là ai đã khiến ông ấy bực tức rồi lên cơn nhồi máu cơ tim? Là bác sĩ muốn ông ấy ở viện để quan sát thêm tình hình mà cũng gọi là giam lỏng? Lúc ông ấy gặp chuyện, là ai đã chăm sóc ông ấy? Là cậu sao? Lúc đó cậu chỉ biết quan tâm đến người yêu cậu. Tôi đã làm nhiều như vậy, lo lẳng nhiều như vậy, sao tôi lại không được báo đáp lại?”
Tào Dục nói, “Người bảo tiêu tuyệt đối không có vấn đề là Tang Hải Linh?”
“Tang Hải Linh? Liên quan gì đến ông ta?” Tào Cảnh theo bản năng liếc nhìn Trân Châu, phát hiện đối phương có ý né tránh, “Trân Châu, cô lại lừa tôi chuyện gì nữa?”
Trân Châu nói, “Không có.” Vừa rồi cô ả nói ra hết tất cả vì nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây. Bây giờ có đường sống, đương nhiên sẽ không thừa nhận thêm gì nữa.
Tào Cảnh dường như không nghe thấy cô trả lời, tiếp tục nói, “Tang Hải Linh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Nếu không phải yêu cầu của cô thì chắc chắn ông ta không rảnh gì mà động vào ba tôi,”
Trân Châu phản bác, “Tôi không làm!”
“Cô muốn lợi dụng ông ấy áp chế tôi.”
“....Được rồi, tôi thừa nhận là có đề cập qua sự tình của ba anh nhưng lúc đó chỉ nói lấy tình phụ tử giữa Tào Dục là Tào lão tiên sinh, hắn nhất định sẽ trở lại. Lúc đó chỉ cần ôm cây đợi thỏ là có thể vây được Ấn Huyền. Ông ta tiếp cận ba anh là chủ ý của ông ta, không liên quan đến tôi.”
Tào Cảnh hừ lạnh, một chút cũng không tin.
A Bảo nói, “Vậy nên người bắt Tào lão tiên sinh không phải anh?”
Tào Cảnh nói, “Tôi căn bản không biết ba nằm trong tay Tang Hải Linh.”
A Bảo búng tay, “Không cần hỏi cũng biết, hiện tại ba anh đang nằm trong tay Điêu Sơn Hỏa. Đây là kế sách đường lang bộ thiền....” Mới nói được một nửa thì đột nhiên không gian biến động, một khe hở nứt ra, một bàn tay thò vào.
A Bảo ban đầu còn không tin việc nhận dạng qua bàn tay nhưng điều khiến người ta giật mình là Trân Châu vừa mở miệng đã gọi tên đối phương.
“San Hô!”
Có lẽ đây là tâm linh tương thông trong truyền thuyết của các cặp song sinh.
A Bảo chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bàn tay gian nan mở rộng khe hở, chui vào.
Trân Châu điên cuồng kêu lên, “Buông! Đi bắt chị ấy! Đi mau!”
Ba câu, ba mệnh lệnh, không chút dư thừa.
Khâu Cảnh Vân vươn tay, tóm lấy bàn tay San Hô.
Đối phương sửng sốt, theo bản năng muốn lui về lại bị Khâu Cảnh Vân kéo lại. Hắn lùi nửa bước, nắm lấy tay A Bảo. A Bảo cực kì thức thời, nhanh chóng nắm tay Ấn Huyền, Ấn Huyền nắm tay Kỳ thúc, Kỳ thúc nhanh chóng cởi trói cho Tào Cảnh.
“Nắm tay tôi!”
Trong lúc thân thể A Bảo bị hút vào một nửa, nghe được thanh âm Trân Châu tê tâm phế liệt hô lên. Cậu phản xạ quay đầu thì bị Ấn Huyền dùng sức đẩy qua khe hở, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng gào của Kỳ thúc. Sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Kỳ thúc hoảng hốt như thế.
Vất vả chui qua khe hở nhưng cậu không trở lại thế giới thực mà lại ngã vào một nơi tối đen như mực.
Phù chú lóe lên bốn phía tựa như những bóng đèn.
Đứng phía sau A Bảo là Ấn Huyền, Kỳ thúc, Tào Cảnh, Trân Châu đều chui từ khe hở ra.
“Em không sao chứ?” San Hô vọt đến bên Trân Châu.
Trân Châu sức cùng lực kiệt lắc đầu. Nếu lúc trước Kỳ thúc không uy hiếp Tào Cảnh thì có lẽ hắn đã đem cô bỏ lại từ lâu rồi.
San Hô kiểm tra nửa ngày, xác nhận cô bình yên vô sự mới thở ra, thấp giong nói, “Thực xin lỗi.”
Trân Châu nâng mắt nhìn.
San Hô nói, “Chị không biết hắn muốn giết em.”
Trân Châu trầm mặc một lát mới nói, “Sao chị lại ở đây? Lúc chị tới hắn có biết không?”
San Hô cúi đầu, “Nếu không biết thì giờ cũng phải biết.”
“Chị tính ra ngoài thế nào?” Trân Châu hỏi.
San Hô nói, “Chị không biết. Chị nghe hắn nói qua, Khốn thú trận thực sự có 108 tầng, đây là dị bản nên chỉ có 3 tầng. Chị dựa vào cảm giác vọt được vào tầng thứ hai, không biết ra ngoài thế nào.”
Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, “Đây không phải là chúng ta sẽ cùng nhau chết ở đây?”
San Hô ôm cô, tựa đầu lên vai, nỉ non nói, “Cho dù phát sinh chuyện gì thì chúng ta đều phải ở cùng chỗ.”
Trân Châu vô lực thở dài.
Ấn Huyền nói, “Ngươi nói Khốn thú trận có 3 tầng, đây là tầng thứ 2?”
San Hô nói, “Đúng vậy.”
Ấn Huyền nhìn phù chú, trầm ngâm nói, “Ta biết cách ra ngoài.”