Tư Mã Thanh Khổ nhìn vẻ mặt ảo não của cậu đang nhìn chằm chằm mình, mạc danh kì diệu nói, “Con nhìn gì?”
A Bảo nói, “Người nói xem,tại sao ba con không đưa con đến Thiên Đạo tông?” Cậu cứ tưởng rằng sau khi nghe xong câu này, Tư Mã Thanh Khổ nhất định sẽ nổi trận lôi đình nhưng ông lại chỉ nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, nếu không thì cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” A Bảo hỏi.
Tư Mã Thanh Khổ đẩy cậu ra, xua tay nói, “Chuyện gì, còn có thể là chuyện gì nữa. Không phải là lười biếng suốt ngày nhàn nhã ngủ mà không chịu học sao. Aiz, không nói, không nói nữa, ta đi ngủ. Mấy ngày nay con đừng chạy loạn, bên ngoài còn rối ren lắm.”
A Bảo nhìn ông đang tâm sự nặng nề vào nhà, nghi hoặc nhìn Lam đại thúc, “Tình huống bên ngoài thế nào?”
Lam đại thúc nói, “Tôi cũng không biết tình hình thế nào, chỉ là Tư Mã bố trí kết giới và trận pháp ở sân.”
Thần kinh A Bảo có thô đến mấy thì cũng có thể đoán ra tình hình của Ngự Quỷ phái không được ổn cho lắm.
“Thôi, tôi cũng đi ngủ đây.”
Ngủ chính là việc quan trọng nhất đối với Tư Mã Thanh Khổ và A Bảo. May mắn là A Bảo trước giờ ở một mình đã thành quen nhưng chỉ có điều mà cậu luôn buồn bực là không có tin tức của tổ sư gia. Cậu không chỉ một lần hối hận là không hỏi xin số điện thoại của tổ sư gia, nếu không thì email hay bất cứ thứ gì liên lạc cũng được. Có lẽ đoạn thời gian trước đây cậu đã cho là việc mỗi ngày đều nhìn thấy Ấn Huyền là chuyện đương nhiên nên cậu chưa từng nghĩ đến ngày hai người sẽ rời xa nhau.
Thật sự làm cho người ta bực bội và lo lắng a!
A Bảo ườn người lên bàn, nhìn thấy Tư Mã Thanh Khổ thở phì phì trở về, không nói không rằng đi thẳng vào phòng, nghi hoặc nhìn Lam đại thúc.
Lam đại thúc nói, “Phan chưởng môn không ở đây.”
Phanh.
Cửa bị giật mạnh ra, Tư Mã Thanh Khổ quát, “Rõ ràng là hắn có ở trong!”
Lam đại thúc nói, “Phan chưởng môn không ra mở cửa.”
Tư Mã Thanh Khổ lại sập cửa vào “Phanh” một tiếng.
A Bảo an ủi Tư Mã Thanh Khổ, “Sư phụ a, đây cũng không phải là lần đầu Phan chưởng môn như vậy. Người phải quen rồi chứ.”
Trong phòng yên lặng không có tiếng trả lời.
A Bảo lắc đầu, lười biếng duỗi eo, chuẩn bị trở về phòng nằm chốc lát. Không biết có phải là do phong thủy không hợp hay không mà mấy ngày nay cậu nếu không phải là eo đau thì là lưng đau, mỗi lần rời giường, cả cơ thể tựa như bị người ta đánh một cú. Hỏi Tứ Hỉ và Tam Nguyên thì cả hai người đều nói cậu ngủ rất an phận, không mộng du. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lý do là lạ giường lạ chiếu, phong thủy không tốt.
Cậu ngáp một hơi dài, đang định đi vào phòng thì nghe thấy tiếng đập cửa. (Cửa ở đây là cửa lớn của cả đại trạch a.)
A Bảo dừng lại, nghi hoặc nhìn Lam đại thúc. Đến Ẩn trang lâu như vậy nhưng vẫn chưa có ai đến tận nơi gõ cửa như vậy cả.
“Chẳng lẽ tổ sư gia tới?” Tứ Hỉ nói thầm.
“Sưu” một trận gió lướt qua.
A Bảo đi dép lê nhanh nhẹn ra mở cửa.
Cửa mở, ở bên ngoài kia lại không phải là người cậu muốn gặp.
Dư Mạn vẻ mặt không đổi nhìn cậu, đang định nói chuyện thì “Phanh” một tiếng, cửa đóng lại.
Ở bên trong.
Tứ Hỉ thấy A Bảo hữu khí vô lực trở về, vội chạy đến hỏi, “Là ai vậy?”
A Bảo nói, “Đạo sĩ.”
Phanh.. Phanh...Phanh cửa lại bị gõ mạnh, cường độ và tiết tấu không đổi. Dường như người trước cửa không hề vì hành vi thất lễ của A Bảo mà tức giận.
Lam đại thúc mở cửa.
Lần này, Dư Mạn không đợi hắn có phản ứng mà trực tiếp nhét vào tay hắn một tờ giấy, “Ngày mai thỉnh các vị đến đúng giờ.” Lần này, hắn cũng không cho người ta cơ hội đóng cửa, chủ động khép cửa rồi mới rời đi.
Lam đại thúc cầm tờ giấy ghi thời gian trở lại phòng khách.
A Bảo nhàm chán nâng mi, “Chuyện gì vậy?”
“Thời gian tham gì đại hội.” Lam đại thúc đưa cậu tờ giấy.
A Bảo vốn không định cầm nhưng ánh mắt liếc qua một cái tên, lập tức dừng lại.
“Tổ sư gia đại nhân?” Tứ Hỉ kinh ngạc, “Chẳng lẽ tổ sư gia đại nhân đã đến?”
A Bảo đoạt lấy tờ giấy. Ở phía trên có ghi rõ những người tham gia đại hội. Dóng chữ “Quỷ Thuật tông: Ấn Huyền” tuy chỉ có năm chữ lạnh như băng nhưng lại khiến A Bảo cảm thấy thật ấm áp. Dường như sự khó chịu của mấy ngày nay đều biến mất không còn một dấu tích. Cậu cầm lấy tờ giấy, gương mặt cực kì hưng phấn, “Tổ sư gia đến đây! Ngài ấy đang ở nơi nào?”
Từ khi vào Ẩn trang đến bây giờ Tào Dục hiếm lắm mới chui ra một lần, “Tôi nghĩ Ấn tiên sinh tạm thời không muốn cậu tìm ngài ấy.”
Nụ cười trên mặt A Bảo nhất thời suy sụp. Thời điểm bị Ấn Huyền dán định thân phù ném lên xe vẫn còn khiến cậu không dám tin.
“Kỳ thật....” Tào Dục còn định nói gì thì A Bảo đột nhiên đứng lên, “Sách đâu? Sách đâu?”
Tứ Hỉ mờ mịt, “Sách gì?”
A Bảo nói, “Đương nhiên là sách của Ngự Quỷ phái. Ngày mai là đại chiến, ta phải chuẩn bị hoàn hảo cả vạn phần mới được!”
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, ngài xác định là hiện tại ngài đọc sách thì có thể chuẩn bị hoàn hảo một vạn phần?”
A Bảo nói, “Ta chỉ nghĩ là nếu hôm nay ta không đọc sách thì ngay cả một phần vạn chuẩn bị cũng không có.”
Tứ Hỉ đưa sách cho cậu.
A Bảo ngồi ở phòng khách lật sách.
Một giờ sau, phòng khách vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Tứ Hỉ nói thầm, “Gần đây đại nhân rất dễ mệt mỏi.”
Tào Dục nói, “Có thể là do thức ăn. Mỗi lần cậu ta ăn xong mấy cái thực phẩm rác rưởi (a.k.a thức ăn nhanh, đồ ăn vặt.) gì đó thì tinh thần rất tốt.”
Tứ Hỉ nghĩ nghĩ, “Cho nên chúng ta hẳn là nên đào cái gì đó dưới sông lên cho ngài ấy ăn sao?”
Tào Dục, “....”
Nóng quá, mệt quá, khát quá.....
Nơi nơi đều là lửa. Lửa không ngừng phun ra, cao đến mấy chục thước, không thể nhìn thấy xung quanh.
Cậu sắp chết rồi sao?
Hai chân vẫn cố gắng đi về phía trước, mỗi một bước đi dường như đều cố hết sức. Lòng bàn chân truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn. Cậu liều mạng chống lại, cắn răng tiếp tục bước đi, trong đầu chỉ có một ý niệm –
Mẹ...
Mẹ....
Mẹ!
A Bảo đột nhiên ngồi dậy, thở hổn hển.
Tứ Hỉ ló đầu trong tay áo ra, kinh ngạc, “Đại nhân, ngài gặp ác mộng?”
A Bảo nâng tay lau mồ hôi, hai mắt trống rỗng nhìn bốn phía, sau một lúc mới hoàn hồn, “Em nói gì?”
“Ngài gặp ác mộng sao?”
A Bảo che trán nghĩ nghĩ, thống khổ lắc đầu, “Không nghĩ ra.”
Tứ Hỉ nói, “Ách, chỉ là ác mộng thôi, không nghĩ thì tốt hơn. Đã tám giờ rồi, không phải là chín giờ đại hội sẽ bắt đầu sao? Đại nhân, đứng lên thôi.”
Nghĩ đến Ấn Huyền, sắc mặt A Bảo mới tốt đẹp lên một chút. Cậu đi phía sau Tứ Hỉ, nhịn không được hỏi, “Buổi tối ta thật sự không mộng du?”
“Đại nhân ngay cả nói mớ cũng chưa từng.” Tứ Hỉ cau mày, đột nhiên a một tiếng, “Đại nhân có phải bị mộng yểm hay không?”
A Bảo sửng sốt, “Không thể nào?” Cậu từng bị mộng yểm một lần. Tình cảnh trong mộng vẫn nhớ rành mạch chứ không như lần này, tựa như bị người ta bịt mắt vậy, mông mông lung lung không rõ lắm nhưng lại có cảm giác giấc mộng lần này rất quan trọng. Chẳng lẽ là một loại mộng yểm khác? Nhưng mộng yểm sao lại có thể xâm nhập nơi ở của tam tông lục phái?
Ăn điểm tâm xong, tinh thần A Bảo chậm rãi phấn chấn lên, hơn nữa lại nghĩ tới sắp được gặp Ấn Huyền, cậu hận không thể gắn thêm động cơ vào xe lăn cho Tư Mã Thanh Khổ đi thật nhanh.
Trên đường đi, Tư Mã Thanh Khổ nói, “Chốc nữa, con phải giả bộ phản bội tổ sư gia.”
A Bảo căng thẳng, “Vì sao? Sư phụ muốn làm lá chắn một mình sao?” Tay đang giúp đẩy xe lăn đột nhiên trượt ra, Tư Mã Thanh Khổ thiếu chút nữa ngã từ xe lăn xuống.
“Xú tiểu tử!” Tư Mã Thanh Khổ giận dữ, “Con muốn khi sư diệt tổ a!”
A Bảo mặt không đổi sắc, “Là trượt tay.”
Tư Mã Thanh Khổ thở dài, “Con có nghe nói đến nằm vùng không?”
A Bảo nói, “Sư phụ, nằm vùng ở Hỏa Luyện phái hay là nằm vùng Thượng Vũ?”
Tư Mã Thanh Khổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hỏa Luyện phái thì có tư cách gì khiến ta phải nằm vùng? Cho dù có để quỷ sử đi nằm vùng cũng không đáng! Về phần Thượng Vũ, ông ta chỉ thu cương thi, chúng ta căn bản không thuộc chủng loại đó a.”
A Bảo nói, “Sư phụ người nói chi tiết.”
“Được rồi, ta nói thật.” Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đợi lát nữa, chúng ta cứ giả vờ như không quen nhau. Để xem tình huống thế nào đã.”
A Bảo từ chối cho ý kiến.
Hau người theo bản đồ đi tới một lễ đường lớn, chín bàn trà được kê ở đó, mỗi bàn trà đều có khắc chữ tên môn phái. A Bảo đi tới bàn của phái Ngự Quỷ nhưng lại nhịn không được muốn tìm bàn của Quỷ Thuật tông, bị Tư Mã Thanh Khổ kéo đi chào hỏi với Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân.
“Liên chưởng môn và Đàm chưởng môn thật đúng giờ a.” Ông tủm tỉm cười chắp tay.
Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân đều hàn huyên vài câu.
Không lâu sau đó, mọi người cũng lục tục kéo đến.
Thời điểm Phan Triết tới cũng biểu hiện cực kì khiêm tốn, thậm chí đi đường còn không phát ra âm thanh, đi lẫn vào đám người Thông Thần phái, không hề khoa trương.
Nhưng cho dù là vậy cũng không tránh thoát đôi mắt như hổ rình mồi của Tư Mã Thanh Khổ. Hắn vừa tiến tới, Tư Mã Thanh Khổ lại đứng ngồi không yên đến nỗi A Bảo phải ấn vai ông xuống, không ngừng thì thầm, “Nằm vùng, nằm vùng, nằm vùng...” mới đè lại được.
“Hừ!” Ở lại thì ở lại nhưng thái độ này đã cho thấy sự khinh bỉ. Tư Mã Thanh Khổ vênh mặt, liếc trắng mắt, cực kỳ khinh thường.