Bỏ phiếu xong xuôi, cái hộp trong tay Dư Mạn đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
A Bảo véo eo Tư Mã Thanh Khổ, nhỏ giọng nói, “Bọn họ có ăn gian không a?”
Tư Mã Thanh Khổ cười nhạo, “Muốn biết? Tự hỏi bọn họ a.”
“Người nghĩ con không dám?”
“Yên tâm, sư phụ chỉ cùng lắm là phạt con một tháng đi cọ WC thôi, sẽ không trục xuất sư môn.”
“...Sư phụ!” A Bảo đột nhiên kêu to.
Có lẽ Tư Mã Thanh Khổ không nghĩ là cậu cứ hô to lên như thế, sửng sốt.
A Bảo cắn răng nói, “Con tin tưởng chưởng môn Lao Đán sẽ không phải là người lén lút kiểm phiếu ăn gian như vậy!”
Cả hội trường lập tức yên tĩnh.
Lao Đán tức giận đến run người, đang muốn mở miệng thì chợt nghe Tư Mã Thanh Khổ hô, “Ai nói chưởng môn Lao Đán ăn gian?”
“Không phải là người sao?”
“Đương nhiên không phải! Sự tín nhiệm của ta với Lao chưởng môn sâu như biển, quả thực là dù sông cạn đá mòn cũng thề không nghi ngờ!”
A Bảo yên lặng nhìn biểu tình quyết tuyệt của Tư Mã Thanh Khổ, đành phải cứng rắn hô lên, “Vậy là do con nghe lầm. Thực xin lỗi!”
Tư Mã Thanh Khổ vỗ ngực, “Ta cực kì tin tưởng với nhân phẩm của Lao chưởng môn, ông ấy chắc chắn sẽ không động tay động chân gì trong quá trình kiểm phiếu. Đây là không thể nào!” Ông nói xong, ánh mắt đảo qua Phan Triết ngồi đối diện, phát hiện đối phương tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, hung hăng liếc lại.
Phan Triết ho một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác.
Lao Đán tích một bụng hỏa, muốn xả nhưng không xả được. Tư Mã Thanh Khổ và A Bảo kẻ tung người hứng mục đích thì chẳng khác nào Tư Mã Chiêu chi tâm* ai cũng biết nhưng cố tình lại không phải là trở mặt hoàn toàn. Nếu hắn so đo thì chẳng khác nào tự mình tố cáo chính mình. Bởi vậy, cho dù trong lòng đã muốn chửi người nhưng hắn vẫn phải giữ vẻ mặt đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với bọn họ.
“Để tránh hiểu lầm thì có lẽ chưởng môn Phan Triết và...chưởng môn Tư Mã cùng nhau kiểm phiếu.” Lao Đán đặt tay lên cái hộp phiếu, cố tỏ ra vẻ mặt làm người ta tin tưởng.
Tư Mã Thanh Khổ liếc Phan Triết, “Tôi đi đứng không tiện.”
Ông vừa dứt lời thì A Bảo đã nhảy ra xua tay, “Tôi đi đứng tốt a! Việc này để người làm đệ tử như tôi làm cũng được.”
Phan Triết cười ha hả đi đến chỗ Dư Mạn, “Lao chưởng môn muốn kiểm phiếu thế nào? Lấy từng lá phiếu hay đổ cả hộp?”
Lao Đán nói, “Tùy Phan chưởng môn.”
Phan Triết nói, “Vậy thì cùng đổ ra đi.”
Hộp được mở ra, sau khi đổ hết phiếu, A Bảo tóm ngay lấy cái hộp săm soi xem kĩ xem có tường kép hay không.
Phan Triết vội ho một tiếng, “Chúng ta công bố kết quả đi. Tôi nhớ rõ là lần này chúng ta bỏ phiếu để thảo luận xem Ấn Huyền tiền bối có hay không nên trả lại bảo vật.”
Lao Đán nói, “Phải.”
Phát Triết hỏi, “Cụ thể là....”
“Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm và Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách.”
A Bảo đang cầm cái hộp giật mình một cái, thiếu chút nữa là đánh rơi, trong lòng không ngừng sợ hãi. Lấy đi Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm còn chưa tính, dù sao đó cũng chỉ là vũ khí nhưng Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách là thứ chống đỡ sự sống của Ấn Huyền. Một khi giao nó ra, Ấn Huyền sẽ thế nào thì cậu ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
Lao Đán lại bổ sung, “Đúng vậy, nếu đồng ý thì là Ấn Huyền tiền bối giao bảo vật còn nếu phủ nhận thì là không đồng ý. Được rồi, hiện tại chúng ta xem kết quả.”
Phan Triết cầm lấy một tờ giấy, chậm rãi mở ra.
A Bảo nhảy ra phía sau ông, vươn cổ nhìn.
“Đồng ý”
Đáy lòng A Bảo căng thẳng.
“Đồng ý”
“Đồng ý”
....
A Bảo sững sờ nhìn tờ giấy, một tờ lại một tờ đâm vào ánh mắt cậu đến nỗi không thể mở ra được.
“Không đồng ý”
Rốt cuộc thì tin tưởng của cậu lại quay trở về.
“Không đồng ý”
Liên tiếp ba tờ “Không đồng ý” làm tâm A Bảo bình tĩnh lại nhưng sau đó Phan Triết lại ngừng tay, “Hết rồi.”
A Bảo lăng lăng nhìn, “A?”
Phan Triết nói, “Tổng cộng là bảy phái, hai đại thế gia, 9 phiếu bầu, 3 cái không đồng ý, 6 cái động ý.”
Tâm A Bảo chìm vào đáy cốc.
Lao Đán đang muốn tuyên bố kết quả thì A Bảo nói, “Từ từ! Mọi người quên tính phiếu bầu của tổ sư gia.”
Lao Đán cũng không muốn tranh cãi, “Cho dù có tính cũng không đủ.”
A Bảo hít một hơi rồi nói, “Còn có....”
“A Bảo!” Tư Mã Thanh Khổ cắt lời cậu, “Con có thể thông minh một chút được không? 3 với 6 hay 5 với 6 thì có gì khác biệt? Không cần đứng ở đó làm mất mặt nữa, nhanh trở về.”
“Sư phụ...” A Bảo không thể tin được nhìn ông.
Tư Mã Thanh Khổ nháy mắt.
A Bảo do dự một lát song vẫn ngoan ngoãn trở về. Ba phiếu không đồng ý chắc chắn có một của Tư Mã Thanh Khổ bởi cậu chắc chắn là đã nhìn thấy ông viết. Hai phiếu còn lại... Có thể là Phan Triết. Vậy một phiếu nữa của ai? Đại khái là Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân đều sẽ viết giống nhau nên không phải là họ. Tang Hải Linh, Lao Đán và Đỗ Thần Thông thì thôi đi, vậy chỉ còn Điêu Ngọc và Tả Khả Bi?
Nhưng mà, Phan Triết thực sự là phe mình sao?
A Bảo cảm thấy bản thân có hơi đa nghi.
Lao Đán chậm rãi nói, “Căn cứ vào kết quả bỏ phiếu, Ấn Huyền tiến bối, chúng tôi hi vọng ngài có thể trả lại Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm và Trường Sinh đan ngưng hồn tụ phách!”
A bảo nhìn Ấn Huyền, trái tim đập thật nhanh thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu chỉ sợ hắn đồng ý.
Ấn Huyền không cô phụ kì vọng của cậu, không hề để ý mà cười, “Ta cự tuyệt.”
Tốt!
A Bảo thở phào một hơi.
Lao Đán lạnh mặt, “Ấn Huyền tiền bối định đối nghịch với tất cả môn phái sao?”
Ấn Huyền nói, “Không phải từ trước đến giờ vẫn vậy sao?”
Lao Đán đấm một quyền xuống bàn.
A Bảo vừa xem vừa hô to trong lòng, nhất là khi thấy khóe mắt Lao Đán không tự chủ mà co giật. Dù sao thì thân thể bọn họ vẫn là máu thịt, không phải ai cũng có thể giống như hậu nhân của Kì Lân thế gia đao thương bất nhập, một quyền này hẳn là đau lắm.
“Ấn Huyền tiền bối, nếu ngài không chịu thì chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế.” Lao Đán nhìn hắn cảnh cáo.
Ấn Huyền thản nhiên đứng dậy, tay áo vung lên, lạnh nhạt nói, “Tùy tiện.”
Tổ sư gia thật soái!
Trái tim của A Bảo dường như đập rộn lên theo bước chân của Ấn Huyền.
Lao Đán đùng đùng nổi giận, “Chư vị chưởng môn thấy thế nào?”
Đỗ Thần Thông nói, “Lao chưởng môn làm chủ, ngài nói thế nào chúng tôi theo thế ấy.”
Lao Đán nói, “Tang tiên sinh là người bị hại, không bằng nêu ra biện pháp.”
Tang Hải Linh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói, “Trường Sinh đan không thuộc về ai cả.”
Xem như ông lợi hại!
A Bảo tức giận đến mức ngực khó chịu.
Tham lam và ghen tị của lòng người thật đáng sợ, một câu xủa Tang Hải Linh đã nắm lấy nhược điểm của tất cả mọi người. Cho dù là ai thì cũng đều có khát vọng trường sinh bất lão, bằng không thì cũng giống như Điêu Sơn Hỏa tự nguyện hóa thành cương thi. Cho nên khi đối mặt với Trường Sinh đan, có bao nhiêu người còn giữ được tâm mình?
Lao Đán nói, “Chúng ta cho Ấn Huyền một ngày suy nghĩ. Nếu giữa trưa mai hắn không có ý giao ra thì tôi hi vọng các vị chưởng môn, cho dù khi bỏ phiếu có viết cái gì, thì đều đồng tâm hiệp lực. Dù sao thì tam tông lục phái vốn nên đoàn kết với nhau.”
A Bảo hừ lạnh. Tả Lãnh Thiền đáng chết!
Khi trở lại chỗ nghie, sắc trời cũng đã muộn. Tư Mã Thanh Khổ muốn đi ngủ nhưng lại bị A Bảo ngăn lại.
“Sư phụ....”
Tư Mã Thanh KHổ cười gượng hai tiếng, “Bồi ngủ là kĩ thuật sống. Sư phụ tuổi đã lớn, không làm được.”
A Bảo nói, “Vì sao lại ngăn con bỏ phiếu.”
Tư Mã Thanh KHổ nói, “Cho dù con có bỉ phiếu thì cũng là năm so với sáu, có lợi ích gì?”
“Chẳng lẽ trơ mắt nhìn họ lấy Trường Sinh đan trong người tổ sư gia?”
“Con thấy tổ sư gia có nóng nảy không?”
“Không.”
“Ngài ấy chưa gấp con gấp cái gì?”
“Cho dù chết tổ sư gia sẽ không gấp a! Nếu con không gấp thì ai có thể gấp thay ngài ấy nữa?!”
Tư Mã Thanh KHổ bị rống lên như vậy đột nhiên ngốc ra, hồi lâu mới nói, “Sao con kích động như vậy?”
“Vô nghĩa, liên quan đến mạng người đương nhiên là kích động.”
“Là vì mạng người hay là vì tổ sư gia?”
“Vì mạng tổ sư gia cũng là mạng người!”
“...Ta đã hiểu.”
Tư Mã Thanh Khổ đã hiểu được cái gì a? A Bảo không biết vì khi Tư Mã Thanh Khổ nói xong thì đi ngủ, để lại cậu vẫn còn đang ngồi lo lắng ở phòng khách.