Lưu Quỷ

Chương 137: Chương 137




Trong đầu có âm thanh ù ù đến khi mở mắt vẫn có ảo giác tựa như bị người ta đánh trống bên tai.

A Bảo che ót ngồi lên, hai chân vẫn giữ nguyên tư thế lao về phía trước tựa như vẫn đang trong trạng thái muốn lao về phía trước cứu người nhưng tình huống trước mắt khiến cậu đánh mất ý niệm này.

Nói đây là một gian phòng không bằng nói cậu đang trong mộng ảo. Phòng không có trần, chỉ có từng đám mây trắng noãn như bông, tám cây cột trắng tựa ngà voi chống trời. Điêu khắc trên cột cực kì tinh tế, có mây, có rồng, có mặt trời, mặt trăng, phía trên mỗi cây cột khảm rất nhiều dạ minh châu lớn nhỏ khác nhay. Bốn phía không có tường, chỉ có mây mù lượn lờ, hơn mười tia sáng xuyên qua mây mù, chiếu vào tháp ngủ biến thành cầu vồng.

A Bảo vỗ vỗ ngực.

Tứ Hỉ nhô đầu ra, “Đại nhân, ngài không....”

“Ta không sao.” A Bảo đánh gãy lời, “Sao chúng ta lại ở đây?”

Tứ Hỉ nói, “Nói theo cách phức tạp thì Thượng Vũ dùng một loại công pháp phức tạp đưa chúng ta đến đây. Nói theo cách đơn giản thì nháy mắt chúng ta đã xuất hiện ở đây.”

“....” A Bảo nói, “Những người khác đâu?”

Tứ Hỉ nói, “Nói theo cách phức tạp chính là không thấy, nói đơn giản là em không biết.”

A Bảo vỗ đầu y, hận rèn sắt không thành thép, “Em nói xem em ở đây có lợi ích gì?”

Tứ Hỉ nói, “Ít nhất là khi đại nhân lên tiếng hỏi còn đáp lời.”

A Bảo cắn răng, “Cảm ơn em nhắc nhở tình cảnh hiện tại của ta có bao nhiêu bi thảm.”

Tứ Hỉ nói, “Em thấy thế này tốt rồi.”

“Cái gì mà tốt, tổ sư gia....” Trái tim A Bảo lại nhói lên, thiếu chút nữa không thở được, một lát sau mới bình thường lại, tựa như tự an ủi lẩm bẩm, “Đúng, em nói đúng, ngài nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Tứ Hỉ nói, “Đúng vậy, có Rùa Lớn, tổ sư gia sẽ không sao.”

A Bảo ngẩn ra, lập tức như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, dùng sức gật đầu, “Đúng, còn có Rùa Lớn, ông ta nhất định cứu tổ sư gia.” Sau khi mẹ qua đời, đã rất lâu rồi cậu mới phải nhấm nháp tư vị lo lắng thế này, trong lòng không dám suy đoán, cũng không dám tưởng tượng đến tình cảnh gì xảy ra.

Mây mù trước mắt đột nhiên mở ra, lộ một con đường dài bằng bạch ngọc.

A Bảo đứng lên, híp mắt nhìn cuối đường.

Thượng Vũ đã đổi quần áo thành trường bào nhìn từ xa có vài phần tương tự tổ sư gia, chỉ là mái tóc trắng của tổ sư gia cho dù là nhìn dưới ánh đèn hay là ánh mặt trời đều rất chói mắt nên cậu không bao giờ nhận sai. Bởi vậy A Bảo chỉ lướt qua sau đó thu hồi tầm mắt.

Thượng Vũ đi đến trước mặt cậu, trong tay cầm một cái khay, “Ăn một chút gì đi.”

A Bảo cũng không khách khí, đưa tay lấy ăn.

Thượng Vũ nhìn cậu ăn như lang thôn hổ yết, ánh mắt nhu hòa,

A Bảo không nói cho đến khi ăn xong, lau miệng, “Ngươi muốn thế nào?”

Thượng Vũ nói, “Ngươi có muốn trường sinh bất lão không?”

A Bảo nói, “Ông muốn đem tôi làm thành thi soái? Cho dù nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”

Thượng Vũ nói, “Ngươi hiểm sai về thi soái rồi.”

“Hiểu sai về cương thi, cũng là hiểu sai về thi soái.”

“Ngươi cảm thấy cương thi có gì không tốt?”

“A, chức nghiệp hiện tại của ta là thiên sư, thực không khéo chính là nhiệm vụ của thiên sư là bắt quỷ bắt yêu, tiêu diệt cương thi. Vấn đề này ngươi hỏi sai người.”

“Cho nên ta muốn sửa cho đúng, cương thi cũng không phải là xấu.” Thượng Vũ nói, “Người có người tốt người xấu, cương thi cũng vậy. Là tốt hay xấu căn bản là do ngươi chọn.”

A Bảo cười nhạo, “Cương thi cũng có thể chọn sao?”

“Khâu Cảnh Vân cũng là cương thi, không phải là cậu ta đã chọn sao?”

A Bảo nghẹn lời.

“Sau khi trở thành thi soái, ngươi không những trường sinh bất lão mà còn có pháp lực cường đại, có gì không tốt?”

A Bảo trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên.”

Thượng Vũ nói, “Đó là vì con người đã quen với quy tắc đó. Người thực ra rất muốn hướng tới trường sinh bất lão, nếu không thì cũng không có nhiều hoàng đế cầu thuốc trường sinh đến vậy.”

A Bảo hừ lạnh, “Nói đi nói lại ngươi muốn ta trở thành thi soái chẳng qua là để giúp ngươi trở thành cương thi vương.”

Lần này đến lượt Thượng Vũ trầm mặc, nhưng thời gian y trầm mặc rất ngắn tựa như chỉ mất mười giây để đưa ra quyết định, “Sẽ không.”

A Bảo vẫn chưa phản ứng được, “Không cái gì?”

“Sẽ không trở thành cương thi vương.” Thượng Vũ nhìn cậu, đáy mắt chậm rãi nhộn nhạo nhu tình, “Ta chỉ muốn giữ ngươi bên cạnh ta.”

A Bảo trợn mắt há mồm, “Ngươi không hiểu lầm gì chứ?”

Thượng Vũ nói, “Có phải hiểu lầm hay không thì rất nhanh sẽ biết đáp án.”

A Bảo không hiểu gì cả, khẩn trương đứng lên.

“Ngươi đi theo ta.” Thượng Vũ xoay người đi.

A Bảo nhìn bóng dáng của y, lại nhìn cái thông đạo phía trước, “Tứ Hỉ, ta có dự cảm không tốt.”

Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, em tin tưởng ngài!”

Cậu vẫn chưa nói gì đâu. “Em tin tưởng cái gì?”

“Ngài là truyền nhân của Thiện Đức thế gia, nhất định sẽ được thần phật phù hộ!”

“....Thượng Vũ không phải là thần sao?”

“Thế thì đại nhân!” Ngữ khí Tứ Hỉ càng chân thành tha thiết, “Thỉnh tự cầu phúc.”

“....” Vì sao cái người luôn ở thời khắc mấu chốt ở bên cậu lại là Tứ Hỉ. Nếu là Tam Nguyên đáng tin cậy thì sẽ tốt biết bao! Nếu không thì Đồng Hoa Thuận cũng được a, ít ra y sẽ ngủ thiên hôn địa ám, sẽ không nói ra cái loại đạo lý muốn đánh này.

Thượng Vũ đã đi được một quãng thì quay lại nhìn cậu.

A Bảo lập tức bước theo.

Cuối thông đạo là một cái phòng không gian rộng rãi vòng tròn.

Trong phòng có suối phun, hoa từ không trung rơi xuống mặt nước.

Thượng Vũ đi tới nói với A Bảo, “Ngươi đi vào.”

A Bảo lui ra sau hai bước, “Ngày hôm qua ta vừa tắm.”

Thượng Vũ nói, “Đi vào.”

A Bảo nhích từng mũi chân.

Thượng Vũ không kiên nhẫn phất tay.

A Bảo bị một luồng lực đánh trúng, đưa cậu đẩy xuống nước.

Nước ao ấm áp hơn so với tưởng tượng của cậu, ngâm mình bên trong cũng không có cảm giác khó chịu nào, cậu nghi hoặc nhìn Thượng Vũ.

Thượng Vũ nói, “Đưa tay vào giữa suối phun.”

“Bên trong có cái gì?” Y nói như vậy khiến A Bảo cảm thấy nguy hiểm.

Thượng Vũ nói, “Thần khí.”

A Bảo nói, “Sẽ không phải cái dạng thần khí dùng máu tươi để mở phong ấn chứ?”

“Là thần khí của Hằng Uyên.” Thượng Vũ khó có một lần được nhẫn nại như vậy.

A Bảo hỏi, “Hằng Uyên là ai?”

Thượng Vũ kinh ngạc nhìn cậu, ánh mắt tựa như đang nhìn một người nào đó thông qua cậu, sau một lúc mới nói, “Ngươi lấy nó ra.”

A Bảo do dự.

Thượng Vũ đen mặt, “Không lấy, ta đem ngươi làm thi soái.”

...

Sao nghe thế nào cũng thấy đây là giọng điệu hận không thể làm thịt người ta? Quả nhiên trường sinh bất lão là ngụy trang giả dối.

A Bảo bất đắc dĩ đưa tay vào trong suối. Khác với nước ao, nước suối phun thật lạnh, tay cậu đưa vào mà tựa như đóng băng, thân thể run run.

Tứ Hỉ lặng lẽ lộ đầu cổ vũ, “Đại nhân, cố lên, đại nhân, cố lên.....”

“Câm miệng, ta không tham gia đại hội thể dục thể thao!” A Bảo run rẩy sờ soạng một lúc lâu sau đụng tới một cái gì đó cứng cứng, đại khái là nhỏ hơn so với nắm tay của cậu, rất trơn nữa, cậu nắm hai lần mới được.

“Ngươi.....đụng đến nó chưa?”

Ngay cả khi A Bảo không quay đầu cũng có thể nghe thấy sự khẩn trương trong giọng nói Thượng Vũ.

“Đụng được, nhưng rất trơn.” A Bảo nói.

“Rút!” Thượng Vũ nói.

Ngón tay A Bảo bị lạnh đến mất tri giác, thứ cầm lấy lại trơn, chỉ có thể cố sức kéo.

Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, nhất định là vừa rồi ngài ăn quá ít.”

A Bảo cả giận, “Bằng không em tới kéo.”

Tứ Hỉ nói, “Em giúp ngài cầu nguyện, còn có cả tổ sư gia, tổ sư gia cũng sẽ giúp ngài cầu nguyện.”

Không biết có phải là ba chữ tổ sư gia có tác dụng hay không, ngón tay A Bảo dùng sức co lại rút ra, cánh tay vung lên trên.

Một chiếc gậy ánh vàng rực rỡ bị kéo ra.

Như ý kim cô bổng (Ame: Đại khái là gậy như ý của Tôn Ngộ Không....đi?)

A Bảo nghẹn họng trân trối nhìn cây gậy mình kéo ra, yên lặng nghĩ xem có phải hay không vị thượng cổ đại thần kia họ Tôn thì đột nhiên thân thể bị Thượng Vũ ôm vào ngực.

Hô hấp ấm ấp thổi ngay bên lỗ tai cậu, cậu vừa định giãy dụa thì cảm thấy một giọt nước nóng bỏng rơi vào cổ áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.