Đệ tử Hỏa Luyện phái không nói hai lời, lập tức lấy pháp khí, phun ra một ngọn lửa.
Tang Hải Linh vung kiếm.
Kiếm quang và lửa va vào nhau, hoa lửa bắn khắp nơi.
Gã lo sẽ đốt cháy phòng bệnh nên định bảo vệ Dư Mạn thì thấy Tang Hải Linh đã vung kiếm xuyên qua màn lửa.
Gã nhanh chóng lui lại phía sau, tay không ngừng xuất ra một dạng pháp khí khác nhưng còn chưa kịp động thủ đã thấy cổ chợt lạnh, kiếm trong tay Tang Hải Linh đã kề ngay lên vai. Gã hoảng sợ, “Muốn làm gì? Đây là xã hội pháp trị, giết người phải đền mạng.”
“Phun lửa vào mặt người khác cũng tính là giết người, chịu chung hình phạt.” Tang Hải Linh chậm rì rì nói.
Đệ tử nói, “Tôi tự vệ chính đáng!”
“Ta đã làm gì?”
“Ông, ông rút kiếm!”
“Không thể rút kiếm gọt táo sao?” Tang Hải Linh nói xong thì thu kiếm lại.
Đệ tử hồ nghi nhìn hắn, trong lòng phỏng đoán âm mưu của hắn.
“Khi nào thì sư phụ ngươi đến?” Tang Hải Linh tùy tay đóng cửa lại, ngồi xuống sô pha cạnh giường bệnh.
“Ông tìm sư phụ làm gì?” Thanh âm của đệ tử thê lương, “Ông có âm mưu gì?!”
Tang Hải Linh nói, “Giết người.”
Đệ tử biến sắc, “Người ông muốn giết là sư phụ tôi?”
Tang Hải Linh nhắm mắt lại.
“Tôi sẽ không để ông như ý!” Đệ tử nhảy dựng lên, còn chưa kịp làm gì thì kiếm lại kề vào cổ.
Tang Hải Linh cầm kiếm, không kiên nhẫn nói, “Ngồi xuống, đừng ồn.”
Đệ tử nói, “Ông giết tôi đi, tôi sẽ không để ông uy hiếp sư phụ.”
Tang Hải Linh không nói.
Đệ tử cương cứng trong chốc lát thấy hắn vẫn không nhúc nhích liền len lén lui về sau một bước nhỏ. Nhưng cậu vừa động thì kiếm của Tang Hải Linh cũng động theo.
“Kiếm của ta hôm nay còn chưa liếm máu.” Một cỗ sát khí lạnh lẽo đập thẳng vào mặt.
Đệ tử ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tang Hải Linh thu kiếm, nhắm mắt lại, “Ta ngủ một lúc, ngươi tốt nhất là không nên làm bất cứ chuyện ngu xuẩn gì. Cho dù ngươi có thoát thì Dư Mạn cũng không trốn được.”
Đệ tử ngẩn người, nhìn hắn lại nhìn Dư Mạn, thở dài bất đắc dĩ rồi đành đặt mông ngồi xuống ghế.
Đồng hồ trên tủ đầu giường tích tắc tích tắc chạy.
Gã đệ tử mệt mỏi nhìn chằm chằm phía trước một lúc, đang muốn nằm xuống ngủ thì ngoài hành lang truyền tới bước chân. Tiếng bước chân không nhanh, không chậm, cực kì vững vàng, khác hẳn với tiếng bước chân nhanh của Lao Đán khiến lời hô lên của gã bị nuốt xuống.
Bước chân dừng lại.
Trái tim của gã đệ tử nhảy lên.
Cạch.
Tiếng cửa mở.
Gã đệ tử lo lắng nắm chặt tay đầy mồ hôi, hai mắt đảo láo liên nhìn cửa rồi lại nhìn Tang Hải Linh, vừa sợ Tang Hải Linh ra tay, vừa không biết người đến là ai.
Cuối cùng, cửa mở ra, gã sau khi thấy rõ mặt đối phương thì cả kinh kêu lên, “Cẩn thận!”
Phan Triết cười không chút hoang mang, “Không sao.”
Gã đệ tử đầu đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía sô pha.
“Tang Hải Linh.” Phan Triết đi vào, thuận tay đóng cửa lại, “Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.”
Một người?
Trái tim gã đệ tử chìm vào đáy cốc.
....
“Ông bảo ông ta đi giết ai?” A Bảo không thể nhịn tò mò.
“Một con kiến không đáng kể.” Đại Kính Tiên thấy ánh mắt của cậu vẫn nhìn mình chằm chằm, mỉm cười, “A, có lẽ cậu cũng biết đấy. Tên là Dư Mạn.”
A Bảo giật mình, “Vì sao lại giết anh ta?”
Đại Kính Tiên nói, “Vì kẻ đó đã nhìn thấy thứ không nên thấy.”
“Anh ta thấy ông?” A Bảo hỏi.
Đại Kính Tiên nói, “Có thể cho là như vậy.”
Dư Mạn mất tích tại Ẩn trang sau đó Phan Triết tìm được nhưng lại bị hôn mê....
“Là lúc ở Ẩn trang?” Linh quang trong đầu A Bảo chợt lóe lên. Lúc Dư Mạn mất tích là lúc tổ sư gia bị đánh lén. Trước kia cậu từng hoài nghi Dư Mạn giả heo thịt hổ, liệt anh ta vào danh sách những kẻ tình nghi nhất nhưng hiện tại, xem ra anh ta không phải là nghi phạm mà là nhân chứng!
Đại Kính Tiên không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, chỉ cười nói, “Ta nghĩ ta lại thấy một mặt khác của cậu. Không có Ấn Huyền ở cạnh, cậu trở nên thú vị hơn hẳn.”
Nghĩ đến Ấn Huyền, trong lòng A Bảo vừa chua xót, vừa đau lòng.
Vất vả yêu phải tổ sư gia, lại vất vẳ lắm mới được tổ sư gia đáp lại, vốn nghĩ rằng mình có thể chấm dứt kiếp sống độc thân để sống ngọt ngào bên nhau, ai ngờ còn chưa kịp nếm bao nhiêu ngon ngọt thì đã bị tách ra. Đây đúng là sự tra tấn độc ác nhất của nhân sinh – cho dù là về thể chất hay tinh thần.
Đại Kính Tiên nói, “Chờ cậu trở thành thi soái thì có thể vĩnh viễn ở cùng hắn.”
A Bảo nói, “Khi đó tôi đã là cương thi.”
“Ấn Huyền dựa vào Trường Sinh đan để trường sinh bất lão thì có gì khác cương thi? Nếu cậu không phải thi soái thì sao có thể bên hắn trọn đời?”
“....” A Bảo đột nhiên xấu hổ phát hiện mình bị thuyết phục. Chờ chút! Cậu lấy lại tinh thần rồi hỏi, “Ai nói tôi muốn ở cùng tổ sư gia cả đời?”
Đại Kính Tiên nói, “Khi các người vào tác hồn đạo thì ta đã biết.”
Vẻ mặt A Bảo quẫn bách, “Sớm như vậy?”
“’Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.”
“Vậy ông và Tiểu Kính Tiên thì sao?”
Đại Kính Tiên nhướn mày, cười nhạo, “Ta không vào cuộc thì sao có thể u mê?”
A Bảo, “....” Xin hãy tha thứ vì giáo viên ngữ văn của cậu chết sớm! Đối với kẻ như Đại Kính Tiên thì chỉ có thể dùng chữ ‘tra’ để hình dung. Tuy rằng thực tế còn tồi tệ hơn gấp nhiều lần nhưng cậu cũng không ngại mỗi ngày oán thầm vài lần.
Đại Kính Tiên đúng là tra thần trong số các tra thần!
(*Tra: cặn bã.)
....
“Dư Mạn còn chưa tỉnh?”
Cuộc nói chuyện giữa Tang Hải Linh và Phan Triết vượt ra khỏi sở liệu của đệ tử.
Phan Triết thở dài, “Chưa, không tìm ra nguyên nhân.”
“Có thể là chú ngữ.” Tang Hải Linh thấp giọng nói, “Xin lỗi.”
Phan Triết xua tay, “Nếu không phải nhờ ngươi thì cậu ta không thể trốn được.”
Nghe đến đó, gã đệ tử rốt cuộc không nhịn được nữa, “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao càng nghe lại càng hồ đồ? Dư Mạn sư huynh trốn từ đâu tới? Có quan hệ gì với ông ta?”
Tang Hải Linh nói, “Đơn giản mà nói thì ta nằm vùng.”
Miệng của gã đệ tử há ra, “Chuyện khi nào?”
“Sau khi A Bảo vào Ấn Huyền bị người hãm hại, ta đã biết là Thượng Vũ hoặc người kia ra tay. Để thay đổi hoàn cảnh địch trong tối ta ngoài sáng cực kì bất lợi này nên ta đã nhờ Tang Hải Linh hỗ trợ. May mắn là ngay từ đầu hắn đến vì Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm nên giờ muốn đóng giả làm khó Ấn Huyền cũng dễ hơn.” Phan Triết nói, “Ban đầu chỉ hi vọng có thể đứng bên cạnh Thượng Vũ, không ngờ lại dẫn tới kẻ đứng sau màn.”
“Hoặc Thương còn đáng sợ hơn Thượng Vũ.” Tang Hải Linh nhớ tới Hoặc Thương, đáy lòng phát lạnh, “Hắn căn bản là không có nhân tính.”
Phan Triết nói, “Việc cấp bách hiện tại là phải cứu A Bảo.”
Tang Hải Linh cởi áo sơ mi, lồng ngực hắn có một dấu tay đỏ, “Đây là ấn kí để ra vào. Tuy ta biết hắn ở đâu nhưng nếu không có ấn kí này thì không thể ra vào nơi đó.”
Phan Triết nghĩ rồi nói, “Ngươi cứ nói vị trí trước, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Ta đã vẽ bản đồ.” Tang Hải Linh lấy một tờ giấy ra đưa hắn rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn nhiều lắm, ta phải trở về.”
Phan Triết nói, “Ngươi tự ý để Dư Mạn sống có thể khiến hắn nghi ngờ. Tốt nhất không nên trở về.”
“Không trở về thì mạng Đinh Côi Bảo còn an toàn sao?” Tang Hải Linh nói, “Yên tâm, hiện tại hắn đang cần người, nếu không cũng sẽ không tìm ta.”
Phan Triết gật đầu, “Cẩn thận.”
Tang Hải Linh mở cửa sổ, đang định nhảy xuống thì đột nhiên quay đầu lại, “Đúng rồi, bảo Ấn Huyền phải hộ kiếm cẩn thận, chờ sau khi giải quyết xong Thượng Vũ và Hoặc Thương, ta sẽ tới lấy lại.”
Phan Triết nói, “Ta sẽ chuyển lời.”
Lúc này Tang Hải Linh mới vừa lòng nhảy xuống.
....
Giường đã được khôi phục như cũ.
A Bảo ngồi khoanh chân lên giường, giả như đang đọc sách triết học nhưng ánh mắt lại đánh giá Đại Kính Tiên đang nhắm mắt dưỡng thần. Một người có giấc mộng xưng bá sao có thể nhàn như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn xưng bá trong mộng?
Ngón tay cậu vô thức gõ gõ, ngáp một cái chán muốn chết, đang suy tính xem có nên ngủ một hồi thì Đại Kính Tiên mở mắt, “Hắn đã trở về.”
“Ai?” A Bảo nhanh chóng bổ sung, “Tang Hải Linh?”
“Người chết.”
A Bảo ngẩn người, “A?”
Khóe miệng Đại Kính Tiên cười lạnh, lãnh khí phóng ra khiến nhiệt độ xung quanh lại tụt xuống, “Người phản bội ta....Đều phải chết.”