Tay Đàm Mộc Ân cầm chặt hoàng phù, chậm rãi nhiễu đến phía sau lưng của người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, ánh mắt hơi hơi lóe lên, nhưng đã rất nhanh trấn định xuống, vừa nhai kỹ vừa mỉm cười nói: ” Mấy anh ăn tối chưa?”
” Chưa.” A Bảo thành thành thật thật trả lời.
Người trẻ tuổi nói: “Thật có lỗi, tôi không nghĩ tới sư huynh tới đây nhanh như vậy, cho nên không có chuẩn bị phần cho anh.”
A Bảo nói: “Không sao, dù sao tôi cũng không thích ở ngoài trời ăn bò bít-tết, cứ cảm thấy trên bò bít-tết không phải được rắc tiêu mà là rắc bụi.”
Khâu Cảnh Vân gian nan nuốt thịt bò xuống, cầm lấy khăn ăn tao nhã xoa xoa khóe miệng, “Sư huynh vẫn thích nói giỡn như vậy.”
A Bảo nói: “Đúng vậy, cho nên cậu đem Đồng Hoa Thuận trả lại cho tôi đi.”
Khâu Cảnh Vân mở to mắt nhìn A Bảo, “Sư huynh tìm không thấy quỷ sử của mình sao?”
A Bảo nói: “Mọi người đã ngồi chung trên một chiếc xe lửa rồi, đừng giả bộ nữa.”
Khâu Cảnh Vân khì khì cười nói: “Sư huynh, câu này của anh cũng là đang nói giỡn đúng không?”
Đàm Mộc Ân đột nhiên vọt qua, hoàng phù trong tay giương lên.
Khâu Cảnh Vân giống như lò xo bắn lên, hoàng phù sượt qua cánh tay hắn, dán lên lưng ghế dựa. Khâu Cảnh Vân lui ra phía sau hai bước, đứng ở rìa sân thượng, một bàn tay thò vào trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Loại hộp này dùng để đựng quỷ là thích hợp nhất đó.”
A Bảo kéo tay Đàm Mộc Ân đang định tiếp tục ra tay nói: “Đầu gỗ, anh kiềm chế chút đi!”
Đàm Mộc Ân trừng mắt liếc cậu một cái.
A Bảo nói: “Trong tay hắn có quỷ tin.”
Đàm Mộc Ân nói: “Dù sao cũng là đồ cũ rồi.”
A Bảo cuống quít nói: “Trong tay hắn còn có linh hồn của Trương Giai Giai nữa đó.”
Cước bộ của Đàm Mộc Ân dừng lại, tay phải lùi về trong túi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Cảnh Vân nói: “Cậu muốn cái gì?”
Khâu Cảnh Vân nói: “Vấn đề này kỳ thật nên để tôi hỏi mới đúng. Các anh muốn cái gì?”
A Bảo đếm ngón tay nói: “Hồn phách của Đồng Hoa Thuận nè, tăm tích của sư thúc nè, linh hồn của Trương Giai Giai nè, động cơ phạm án của cậu nè, à, còn có muốn cậu đưa tay chịu trói nữa nè. Tổng cộng có năm chuyện, chỉ cần dùng một bàn tay đã đếm hết rồi, cũng không nhiều lắm ha.”
Khâu Cảnh Vân nở nụ cười, “Anh nói gì đó, tôi không hiểu.”
A Bảo vứt cho hắn một ánh mắt quyến rũ, “Sư đệ, đừng náo loạn nữa mà~.”
Khâu Cảnh Vân buông tay nói: “Tôi chỉ là đang ở trên sân thượng ăn một bữa tối dưới nến mà thôi, tôi có nháo cái gì đâu chứ? Nhiều nhất là ăn thêm chút tro bụi, nháo ra tiêu chảy thôi.”
Liên Tĩnh Phong đột nhiên mở miệng nói: “Hồ Tú Đào đã nói cho chúng tôi biết rồi, Vân tiên sinh.”
Khâu Cảnh Vân nhún vai nói: “Tôi không hiểu gì hết.”
Đàm Mộc Ân cười lạnh nói: “Vậy cậu nói coi, Ấn Huyền vì sao cố ý đem chúng tôi dẫn tới nơi này?”
“Ấn Huyền?” Từ lúc bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, rốt cục sắc mặt của Khâu Cảnh Vân cũng đổi đổi, ” Anh là nói, Ấn Huyền của Quỷ Thần tông?”
Đàm Mộc Ân nói: “Bằng không thì cậu cho là ai?”
Khâu Cảnh Vân lẩm bẩm: “Thì ra là hắn, thì ra cho tới nay người kia chính là..... hắn.”
A Bảo không phục thấp giọng nói: “Vì sao tất cả mọi người đếu biết hắn, chỉ có tôi không biết?”
Tứ Hỉ nhỏ giọng nói: “Vì đại nhân không chịu nỗ lực học tập.”
A Bảo nói: “Không đúng! Mấy chuyện bát quái này đâu cần phải nỗ lực học tập. Không được, ta trở về nhất định phải hảo hảo thẩm vấn sư phụ, xem xem ở chỗ ông ấy có chuyện xa xưa gì chưa được đào bới ra nữa.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân không thể giao trái tim vào chuyện chính sự được sao?”
“Ý em nói là ăn cơm cùng ngủ sao?” A Bảo vuốt cằm nói, “Ta cho rằng ở hai phương diện này ta vẫn rất tốn tâm tư nha.”
Tứ Hỉ: “......”
Khâu Cảnh Vân không hề báo động trước mà cười ha hả, cầm lấy cái hộp trên tay đưa ra phía ngoài sân thượng, A Bảo nhìn mà kinh hãi đảm chiến một trận: “Không nghĩ tới bởi vì chút chuyện của tôi lại kinh động đến Ấn Huyền tổ sư, thật sự là khiến kẻ khác thụ sủng nhược kinh mà.” Miệng hắn vừa nói xong từ thụ sủng nhược kinh, trong mắt liền lóe ra phẫn hận, phẫn hận gần như muốn đem đồng tử của hắn đốt cháy. Lúc lửa giận lan tràn đến cổ họng, thanh âm của hắn bắt đầu biến đổi.” Ta cũng không có làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, tại sao các người lại muốn tới quấy rối ta?”
A Bảo nói: “Cậu nói cậu không có làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, vậy chúng ta đây chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi. Cậu nói xem sư thúc có phải đã bị cậu giam giữ hay không?”
Khâu Cảnh Vân nói: “Không phải.”
A Bảo nói: “Ách, đây tính là nói thật hay tính là mạo hiểm?”
Ánh mắt Khâu Cảnh Vân khôi phục vài phần trấn tĩnh cười nhạo nói: “Bác bỏ thì tính mạo hiểm gì?”
A Bảo nói: “Cậu không thấy Pinochio sao, nếu như nói dối, cái mũi sẽ biến dài ra, biến thành vòi voi sẽ rất nguy hiểm.”
Đàm Mộc Ân quay đầu lại hung hăng liếc cậu một cái: “Cậu hỏi đàng hoàng cho tôi!”
A Bảo nói: “Sư thúc không ở trong tay cậu? Vậy ổng ở đâu? Vì sao tôi gọi điện tìm không được ổng?”
Khâu Cảnh Vân nói: “Vấn đề này anh cần phải đến hỏi cảnh sát.”
A Bảo nói: “Được rồi. Đổi lại vấn đề khác nha. Trương Giai Giai có phải ở trong tay của cậu hay không?”
Khâu Cảnh Vân ôm ngực nói: “Liên tục hỏi tôi như vậy hình như rất không công bằng. Không bằng đến lượt tôi hỏi anh đi.”
A Bảo nói: “Bên này chúng tôi có ba người, cho dù có phân biệt đối xử cũng không nên hỏi tôi trước a. Cậu hỏi Đàn đầu gỗ đi, bí mật của anh ta là nhiều nhất.”
Khâu Cảnh Vân nói: “Tôi đối với anh ta không có hứng thú.”
A Bảo nói: “Vậy hỏi Liên chưởng môn đi. Quan hệ của Liên chưởng môn cùng Trương Giai Giai không giống bình thường nga, không phải cậu rất muốn biết bọn họ trong lúc đó rốt cuộc có quan hệ gì không thể cho ai biết sao? Hiện tại cho cậu cơ hội đó, mau mau hỏi đi.”
Khâu Cảnh Vân nói: “Năm đó, Tư Mã Thanh Khổ vốn là muốn thu tôi làm đồ đệ, nhưng mà đến cuối cùng lại thay đổi chủ ý, thu anh trước. Cho nên tôi mới phải làm đệ tử của Cung Cửu. Qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn rất muốn biết lý do tại sao.”
A Bảo nói: “Bởi vì tôi đẹp trai hơn cậu.”
Khâu Cảnh Vân nói: “Đây là nói thật hay là mạo hiểm?”
A Bảo liếm liếm môi nói: “Tôi lần này chọn mạo hiểm, cậu nói đi, muốn tôi mạo hiểm cái gì đây?”
Khâu Cảnh Vân hướng ánh mắt về phía Liên Tĩnh Phong cùng Đàm Mộc Ân nhìn nhìn. “Nể tình anh là sư huynh của tôi, tôi cho anh một cơ hội lựa chọn nhé. Đàm Mộc Ân hoặc là Liên Tĩnh Phong, chưởng môn phái Hoàng Phù hoặc là chưởng môn phái Thanh Nguyên, anh giết một người đi.”
A Bảo nói: “Giết người là phạm pháp, thầy giáo của cậu không dạy cậu sao?”
Ngón tay Khâu Cảnh Vân nhẹ nhàng mà vuốt ve cái hộp, “‘Nếu anh từ chối, Đồng Hoa Thuận nói không chừng sẽ biến thành......Đồng Thuận tử đó.”
A Bảo nói: “Từ từ! Tôi lựa chọn nói thật đi, cậu không phải muốn biết vì sao sư phụ thu tôi không thu cậu hay sao? Tôi nói cho cậu, kỳ thật, cái kia, là bởi vì ba của tôi có chút giao tình với sư phụ, cho nên tôi là nhờ quan hệ đi cửa sau mới được làm đệ tử chưởng môn.”
Trong mắt Đàm Mộc Ân toát ra vài phần khinh thường.
Vẻ mặt Liên Tĩnh Phong cũng có chút đăm chiêu.
Khâu Cảnh Vân nói “Chỉ là như vậy thôi sao?”
A Bảo một tay giơ lên, “Tôi thề đó.”
Khâu Cảnh Vân nói: “Lại nói tiếp, quen biết anh lâu như vậy, tôi còn không biết tên đầy đủ của anh là gì?”
A Bảo nói: “Hiện tại hẳn là đến phiên tôi hỏi. Tôi muốn hỏi chính là, động cơ gây án của cậu là gì?”
“Án gì?” Khâu Cảnh Vân hỏi.
A Bảo nói: “Trợ giúp Ngô Thiết Sinh để Hồ Tú Đào đoạt xá, sát hại ba nữ minh tinh.”
“Còn có hồn phách của ba nữ minh tinh đang ở đâu?” Liên Tĩnh Phong nói.
Khâu Cảnh Vân nheo mắt lại nói: “Các anh không phải nói Ấn Huyền tổ sư mang các anh tới sao? Tại sao không hỏi hắn xem?”
A Bảo giận dữ nói: “Bởi vì hắn đi quá nhanh, tôi còn chưa kịp cùng hắn chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”
Khâu Cảnh Vân buông tay nói: “Tôi không biết.”
Đàm Mộc Ân nói: “Cậu đã biết Ấn Huyền ở sau lưng chúng tôi, vậy cũng nên biết chuyện cậu làm đã bại lộ, đấu tranh nữa cũng là vô ích.”
Khâu Cảnh Vân cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ.
A Bảo nói: “Các anh đoán coi, cậu ta đang cười hay là đang khóc đó?”
Liên Tĩnh Phong nói: “Cười.”
Tứ Hỉ nói: “Khóc. Nước mắt sám hối.”
Đàm Mộc Ân vừa định mở miệng, A Bảo nói: “Cậu là đang dở khóc dở cười đúng không?”
Đàm Mộc Ân: “......”
Khâu Cảnh Vân ngẩng đầu, dùng ngón cái nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt nơi khóe mắt, lắc đầu nói: “Thật sự là đã lâu không có nghe chuyện cười thú vị như vậy. Nếu như tôi không có nhớ lầm, tôi chỉ là đang ở trên sân thượng ăn bữa tối dưới ánh nến mà thôi, các anh vội vàng chạy đến rồi một hồi nói tôi gây án, một hồi nói tôi phạm tội..... Tôi thực sự bị áp lực rất lớn đó nha.”
“Ngươi chịu áp lực lớn, áp lực của ta còn lớn hơn nữa.”
Thanh âm như chuông lớn vang dội phát ra từ chỗ cầu thang.
Sắc mặt Khâu Cảnh Vân đại biến, cả kinh đến mức máu rút cũng đi toàn bộ.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong nhất tề quay đầu lại.
A Bảo lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía cửa vọt vài bước, nhưng rất nhanh bắn trở lại phía sau Liên Tĩnh Phong.
” Thằng nhóc thối, đây là thái độ của đồ đệ khi nhìn thấy sư phụ sao?” Tư Mã Thanh Khổ khó chịu từ phía sau Cung Cửu nhô đầu ra.
“Sư phụ, sư bá......” Nhìn thấy bọn họ, Khâu Cảnh Vân tựa như bị đánh, không còn vẻ thong dong tự nhiên như khi vừa mới gặp nữa.