Tư Mã Thanh Khổ nói: “Thành thật mà nói đi, con làm sao mà đắc tội ngài ấy?”
A Bảo thực cố gắng ngẫm nghĩ, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngài ấy, con không có nhào tới ôm chân biểu đạt ngưỡng mộ, không có cởi quần áo xin ngài ấy kí tên có tính hay không?”
Tư Mã Thanh Khổ gật đầu nói: “Đích xác, đắc tội rất nghiêm trọng.” Hắn quay đầu nói với Ấn Huyền, “A Bảo nó biết sai rồi, tổ sư gia ngài có thể xem nó còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua cho nó lần này được không?”
Khóe miệng Ấn Huyền câu lên nở nụ cười.
Tư Mã Thanh Khổ lui hai bước ôm ngực run run nói: “Làm ta sợ muốn chết.”
Kỳ thật với tướng mạo của Ấn Huyền mà nói, hắn cười rộ lên đúng là rất đẹp, nhưng mà phối với hoàn cảnh âm trầm cùng bối cảnh thần bí khó lường của hắn, nụ cười này liền trở nên tương đương ‘ý vị thâm trường’.
“Sư đệ.” Tư Mã Thanh Khổ hướng về phía Cung Cửu đưa tay.
Cung Cửu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại sau khi đồ đệ bị cướp đi, thất lạc mà đi tới.
Tư Mã Thanh Khổ giữ chặt tay hắn, đem hắn kéo đến trước mặt mình kiên định nói: “Ba chúng ta cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ......Í, Ngài bước lại đây làm gì?” Hắn khẩn trương trừng mắt nhìn Ấn Huyền càng đến càng gần.
A Bảo không nói gì nhìn Tư Mã Thanh Khổ tránh ở phía sau lưng cậu cùng Cung Cửu, “Sư phụ, người có định đem chưởng môn phái Hoàng Phù cùng phái Thanh Nguyên kéo lại luôn không?”
Tư Mã Thanh Khổ nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong phi thường ăn ý lui ra phía sau hai bước.
Tư Mã Thanh Khổ oán giận nói: “Con hô quá lớn tiếng, bọn họ đều nghe thấy được rồi.”
“Tổ sư gia!” A Bảo nhìn thấy Ấn Huyền càng đến càng gần, khẩn trương đến mức ngay cả giọng cũng thay đổi.
Ấn Huyền ở trước người bọn họ dừng lại cách xa hai bước, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Khổ, “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ đem thứ trong tay thu lại.”
Tư Mã Thanh Khổ cùng A Bảo sắc mặt đồng thời biến đổi.
Cung Cửu đem cái tẩu nhặt trở về cọ cọ trên cánh tay, mặt không chút thay đổi nhìn Ấn Huyền.
Ấn Huyền đột nhiên vươn tay.
A Bảo bị Tư Mã Thanh Khổ kéo đến phía sau lưng.
Trên bàn tay Ấn Huyền đặt một cái hộp nhỏ nhìn qua có chút quen mắt.
A Bảo theo bản năng nhìn cái hộp nhỏ đã thả ra nữ quỷ A Kì sau đó bị mọi người quên sạch, hình như là cùng kiểu dáng cùng màu sắc với cái này. Tim cậu liền đập bịch bịch, “Ngài là từ trong tay sư đệ đoạt lấy.”
Ấn Huyền thưởng thức cái hộp, lạnh nhạt nói: “Có thể nói là tiếp nhận.”
A Bảo nói: “Tôi biết ngài có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi, nhưng mà trước khi hỏi, có thể đem cái hộp trả lại cho tôi trước hay không.”
Ấn Huyền nói: “Lý do đâu?”
A Bảo nịnh nọt kêu lên: “Tổ sư gia gia!”
Ấn Huyền nhướng nhướng mày.
” Tổ sư gia thật suất nha!” A Bảo thức thời sửa miệng.
Ấn Huyền lắc đầu nói: “Ta không thích.”
A Bảo chọt chọt thắt lưng Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ xoay xoay nói: “Tổ sư gia đại nhân thật anh minh thần võ anh tuấn tiêu sái!”
Ấn Huyền nói: “Muốn lấy cũng được. Nhưng ta có một điều kiện.”
Tư Mã Thanh Khổ dùng tay áo lau lau khoé mắt ráo hoảnh nói, “Tam tông sau này đã phát triển trở thành lục phái, cho nên bị người ta tranh giành mối làm ăn rất nhiều, phái Ngự Quỷ chúng ta gần đây làm ăn không tốt lắm, cho nên trong tay rất túng quẫn......”
Ấn Huyền không để ý tới hắn, nhìn thẳng A Bảo nói: “Ngươi tên là gì?”
” A Bảo.” A Bảo không chút nghĩ ngợi mà hồi đáp.
Ấn Huyền nói: “Tên đầy đủ.”
“Ách.” A Bảo lại chọt chọt lưng Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ quay đầu lại nhìn Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong.
Đàm Mộc Ân cùng Liên Tĩnh Phong liếc nhau, không nhúc nhích.
Tư Mã Thanh Khổ đành phải trực tiếp sảng khoái nói: “Chúng tôi có chút việc nhà...... Có thể thỉnh hai vị chưởng môn nể mặt một chút hay không.”
Đàm Mộc Ân nói: “Hồn phách của Trương Giai Giai còn không có tìm trở về mà.....”
A Bảo nói: “Anh dự định đi tìm người tia chớp hay là dự định từ trong tay tổ sư gia anh minh thần võ anh tuấn tiêu sái đoạt lấy đây?”
Đàm Mộc Ân giật giật môi, thấy Liên Tĩnh Phong thức thời chắp tay rời đi, đành phải không cam lòng theo sát đi qua.
Ấn Huyền từ đầu tới đuôi chỉ ung dung thản nhiên nhìn họ.
A Bảo vội ho một tiếng nói: “Cái kia, tên của tôi kỳ thật rất bình thường...... Không nói có được không?”
Ấn Huyền nhướng mày.
“Đinh Côi Bảo.” A Bảo nhỏ giọng đọc ra cái tên vô dụng đã lâu.
Ấn Huyền nói: “Ngươi quả nhiên họ Đinh.”
Tư Mã Thanh Khổ biến sắc nói: “Ngài làm sao đoán được?”
Ấn Huyền nói: “Ta đã từng hấp máu hắn.”
Tư Mã Thanh Khổ kéo A Bảo qua bỏ chạy.
Cung Cửu lại bắt đầu hút thuốc.
” Hộp hộp!” Tư Mã Thanh Khổ chạy trốn quá nhanh, thế cho nên A Bảo chỉ kịp hô lên hai chữ này.
Tư Mã Thanh Khổ dừng lại cước bộ đề phòng nhìn Ấn Huyền.
Ấn Huyền nói: “Yên tâm, ta đối với hắn hay máu của hắn chưa từng có hứng thú.”
Tư Mã Thanh Khổ giậm chân nói: “Không có hứng thú vậy ngài hấp cái gì? Giải khát a?”
Ấn Huyền nói: “Ta chỉ là không muốn để càng nhiều người biết gia thế của hắn.”
Tư Mã Thanh Khổ ánh mắt lóe lóe nói: “Chẳng lẽ chuyện trên bí lục viết là thật sao?”
“Ngươi không phải đã thấy được rồi sao?” Ấn Huyền nói.
Đồng tử của Tư Mã Thanh Khổ co rụt lại, “Cho nên người tia chớp ban nãy chính là......”
Ấn Huyền gật đầu, “Ta tìm hắn thật lâu rồi.”
A Bảo từ phía sau Tư Mã Thanh Khổ nhô đầu ra, “Nghe hình như có liên quan đến con nha, có thể nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ấn Huyền chậm rãi xoay người, mái tóc màu trắng mềm nhẹ như sợi bông, ở trong gió đêm nhè nhẹ bay lên.
Tại lúc A Bảo cho rằng hắn đã lớn tuổi đến mức khi đang đứng cũng có thể dễ dàng ngủ gật thì hắn mở miệng, “Khâu Cảnh Vân mệnh phạm thiên sát cô tinh, là vật liệu luyện chế thi tương tốt nhất. Kỳ thật Ngô Thiết Sinh mệnh cũng phạm vào thiên sát cô tinh, bất quá thể chất của hắn quá kém không thể luyện thành.”
A Bảo nhớ tới trận đại chiến trong bãi đỗ xe, Ngô Thiết Sinh vốn không hề sợ hoàng phù trong tay Đàm Mộc Ân, cuối cùng còn phải dựa vào chưởng môn của hai phái lớn liên thủ mới bắt được gã, vậy mà gã mới chỉ là một sản phẩm bị lỗi? Vậy thi tương thật sự có bao nhiêu lợi hại đây?
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Không có biện pháp ngăn cản hắn sao?”
Ấn Huyền chậm rãi xoay người. Một búi tóc trắng bay lên, lướt qua khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của hắn, giống như giữa minh sơn tú thủy có một đóa mây trắng thổi qua, thêm phần thanh lệ mông lung: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Thanh âm lạnh buốt đem A Bảo đánh tỉnh, cậu vội ho một tiếng nói: “Tôi đang suy nghĩ làm thế nào ngăn cản hắn.”
Ấn Huyền nói: “Ngươi có biết hắn là ai và muốn làm cái gì hay không?”
A Bảo nói: “Ngài nói cho tôi thì tôi sẽ biết.”
Ấn Huyền nói: “Hắn muốn luyện chế cương thi, đủ loại cương thi.”
A Bảo nghĩ đến Trương Giai Giai nói: “Giống như hoa lan cương thi sao?”
Ấn Huyền nói: “Hoa lan cương thi thật sự sẽ không bị mất mùi. Khâu Cảnh Vân chính là tham khảo phương pháp cải thiện thể chất của hoa lan cương thi để cho thân thể của Trương Giai Giai càng bị đoạt xá dễ dàng. Hương hoa lan của hoa lan cương thi chính là một loại thi độc, người bị trúng độc hương hoa lan này sẽ không nhìn thấy bản thể của cương thi.
A Bảo lúc này mới hiểu được vì sao Đàm Mộc Ân nhìn không thấy thân thể của Trương Giai Giai, “Tổ sư gia âm thầm trợ giúp chúng ta sao?” Kỳ thật những lời này là dư thừa, từ lúc Ấn Huyền dẫn cậu đi xuống bãi xe ngầm lại dẫn bọn cậu đi lên sân thượng thì cậu đã biết lập trường của hắn rồi.
Quả nhiên, Ấn Huyền liếc cậu nhưng không nói chuyện, dễ nhận thấy là hắn chẳng muốn trả lời vấn đề thật vô nghĩa này.
A Bảo lại nghĩ đến một vấn đề, “Khâu Cảnh Vân cùng Ngô Thiết Sinh có quan hệ gì? Hắn vì sao phải giúp gã?”
Ấn Huyền nói: “Chuyện này không liên quan tới ta.”
Cung Cửu thở dài nói: “Đều là lỗi của ta.”
Tư Mã Thanh Khổ vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Nếu lỗi lầm cũng có thể chia thành một trăm phần, anh nguyện gánh cho cậu một, còn cậu gánh chín mươi chín phần còn lại nha.”
Cung Cửu lắc đầu nói: “Thực ra mấy tháng trước đã có cô hồn dã quỷ nói cho tôi biết quỷ sử bên cạnh Cảnh Vân đang không ngừng biến mất. Tôi âm thầm quan sát phát hiện quả thật đúng như vậy. Thế nhưng tôi nhất thời mềm lòng, chỉ âm thầm nhắc nhở nó vài câu. Không nghĩ tới nó không những dứt khoát không sửa, mà còn vì dời đi sự chú ý của tôi mà tìm Ngô Thiết Sinh làm con dê chịu tội thay. Tôi nhìn thấy hoa lan cương thi thì đã nghĩ chuyện này có thể có liên quan đến nó, vốn nghĩ muốn thử thăm dò nó một chút, ai ngờ nó lại tiên hạ thủ vi cường đem tôi nhốt lại.”
Tư Mã Thanh Khổ thấy hắn tức giận đến run run, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Đừng tính nữa, cũ thì không đi mới thì không tới, đồ đệ thôi mà, đầy ngoài đường đó thôi, cậu thích người nào, sư huynh giúp cậu tóm về một đứa.”
Cung Cửu lại hút thuốc.
A Bảo nói thầm: “Vì sao sư đệ cái gì cũng biết, ngay cả phương pháp luyện chế cương thi cũng biết, còn ta cái gì cũng không biết ngay cả mấy chuyện bát quái có quan hệ tới ta ta cũng không biết. Đây là có hơi xem trọng hắn mà bạc đãi ta đúng không?”
Cung Cửu buồn bực nói: “Phương pháp luyện chế cương thi không phải do ta dạy.”
Ấn Huyền hơi hơi nheo mắt lại: “Cương thi.”
A Bảo nói: “Có quan hệ với người tia chớp không? Hắn là ai vậy? Hắn nói hắn không phải người không phải quỷ, chẳng lẽ là yêu quái?” Cậu nhìn về phía Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ nhìn lên trời.
A Bảo nhìn về phía Ấn Huyền.
“Không muốn sao?” Ấn Huyền chỉ cái hộp.
A Bảo nói: “Muốn!”
Ấn Huyền mở cái hộp ra.
“Đại nhân!” Chân A Bảo bị ôm chặt cứng. Đồng Hoa Thuận vừa nước mũi vừa nước mắt khóc ròng nói: “Em còn cho rằng em không thể gặp lại ngài.”
A Bảo duỗi dài cổ nói: “Trương Giai Giai Giai đâu? Trương Giai Giai ở nơi nào?”
Đầu của cậu rất nhanh bị đẩy ra, Tư Mã Thanh Khổ sửa sang lại quần áo, mỉm cười nói: “Trương Giai Giai tiểu thư, tôi là fan trung thành đáng tin của cô, xin cho phép tôi đưa cô về nhà.”
Ấn Huyền hướng vào hộp ngắm một cái, ném qua cho hắn, “Ngủ mê mệt rồi.”
Tư Mã Thanh Khổ luống cuống tay chân tiếp được, thật cẩn thận ghé mắt nhìn, sau đó khép cái nắp lại, mặt mày hớn hở nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi nhất định làm cho cô ấy bình an khoái khoái lạc lạc vui vẻ hài lòng......”
” Đại nhân, tại sao ngài không nhìn em!” Đồng Hoa Thuận bất mãn bắt lấy vạt áo cậu.
A Bảo vỗ vỗ ngực.
Tứ Hỉ lập tức ló đầu ra.
A Bảo nói: “Các ngươi hảo hảo liên lạc cảm tình đi.”
Tứ Hỉ vẻ mặt cầu xin nói: “Em chính là sợ y cùng em liên lạc cảm tình đấy.”
“Tứ Hỉ!” Đồng Hoa Thuận lập tức dán qua.
A Bảo thuận tay vò y thành một cục nhét vào trong ngực, ngẩng đầu lên lại phát hiện không thấy Ấn Huyền. “Tổ sư gia đâu rồi?” Vừa quay đầu đã thấy Tư Mã Thanh Khổ đang cầm cái hộp vui sướng hài lòng đi trong hành lang.
“Sư thúc, người xem sư phụ hắn...... Trọng sắc khinh đồ kìa!”
Cung Cửu im lặng nhìn chằm chằm một cái góc nào đó trên sân thượng, sau một lúc lâu mới xoay người nói: “Về nhà thôi.”
“Sư thúc, người yên tâm đi, chân trời nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, người nhất định có thể tìm được một đồ đệ mới tinh mà.” A Bảo an ủi hắn.
Cung Cửu sờ sờ đầu của cậu “Sư thúc có ngươi rồi.”
A Bảo bồi cười nói: “Có rảnh cùng đi ăn cơm nói chuyện phiếm không thành vấn đề.”
” Ta sẽ hảo hảo đốc thúc ngươi học tập.”
“...... Sư thúc, hay là người đi tìm mùa xuân thứ hai đi.”
“Đừng nói lung tung.”
” Đúng rồi, sư thúc, mau gọi điện thoại cho sư phụ! Nói ông ấy nhắc nhở Trương Giai Giai bảo Phong Á Luân trả tiền thù lao cho chúng ta a. Nói như thế nào thì hồn phách của Trương Giai Giai cuối cùng cũng là do phái của chúng ta tìm trở về nha!”
——————-
Ánh mặt trời từ ban công chiếu vào.
Tam Nguyên đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say, nhìn nhìn bốn phía.
Tứ Hỉ đang nhàn nhã cầm máy hút bụi hút hút dưới đất, Đồng Hoa Thuận thì ôm đùi A Bảo khóc xin xỏ muốn đi ra ngoài, A Bảo đang ăn khoai tây chiên. Cảnh tượng quen thuộc giống như trước khi Cung Cửu tìm bọn họ muốn bọn họ đi ra ngoài một chuyến.
A Bảo nhìn thấy Tam Nguyên xuất hiện thì hướng hắn vẫy tay nói: “Trương Giai Giai muốn ta nhắn lại cho ngươi ba chữ.”
Tam Nguyên ngẩn ra nói: “Chữ gì?”
“Cám ơn ngươi.” A Bảo ranh mãnh nhướng nhướng mày, “Vừa nãy có phải ngươi rất trông chờ ba chữ ’em yêu anh’ hay không a?”
Tam Nguyên mặt không chút thay đổi trở về phòng.
Chuông cửa vang lên.
A Bảo đạp Đồng Hoa Thuận một cước. Đồng Hoa Thuận biến thành thật thể đi mở cửa, chỉ chốc lát sau vui vẻ nhảy nhót trở về nói: “Đại nhân, ngài có thư nè.”
A Bảo ngắm mắt, “EMS hả? Đọc coi viết cái gì?”
Đồng Hoa Thuận dỡ xuống, quả nhiên rớt ra một phong thơ.
A Bảo nói: “Đọc đi.”
” Thu thập hành lý, đến địa chỉ ghi trên thư.”
A Bảo vẻ mặt không hiểu ra sao cả: “Còn gì nữa?”
Đồng Hoa Thuận nói: “Không có.”
“Bệnh thần kinh.” A Bảo xoay người định ngủ trưa.
” A?Còn có chữ kí nữa nè.” Đồng Hoa Thuận chậm rãi thì thầm, “Ấn Huyền.”
Bịch.
A Bảo từ trên sô pha té xuống.