Lưu Quỷ

Chương 47: Chương 47




A Bảo nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Đinh Côi Bảo bên trong gương cũng lắc lắc đầu.

A Bảo nâng tay, hắn cũng nâng tay, sau đó A Bảo nhìn thấy ở giữa lòng bàn tay của Đinh Côi Bảo trong gương cũng còn sót lại dấu vết nhàn nhạt của lá bùa nọ.

Không phải mới vừa rồi là ảo giác sao? Thật sự có một Đinh Côi Bảo chạy đến vẽ một cái bùa trên tay cậu, sau đó cầm lấy tay cậu vỗ lên người mình một cái rồi biến mất? Vậy hắn chạy ra đây làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ là ra để chào hỏi một cách ‘trong sáng’ sao?

A Bảo trăm tư không thể giải. Bất quá cho dù nói như thế nào, mặt gương này cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường rồi.

.....

Hai giây sau cậu phát hiện hình lạc quan hơi bị sớm. Mặt gương này làm sao mà bình thường cho được cơ chứ? Có tấm gương nào bình thường mà có thể lựa chọn người mà nó muốn chiếu nữa hay không?

A Bảo nhìn gương lại nhìn Ấn Huyền đứng ở bên cạnh mình.

Rõ ràng Ấn Huyền cũng đang đứng ở trước gương, thế nhưng trên gương không hề xuất hiện hình dáng của hắn, ngay cả ánh sáng của đèn pin cũng không có nốt.

Cậu quay đầu định tìm lão quỷ để bàn bạc thì phát hiện phía sau tối như mực, lão quỷ cũng không thấy đâu nữa, cả sơn động tựa hồ chỉ còn lại có mình cậu đang không ngừng quay tới quay lui cùng Ấn Huyền thì đứng ngốc ở tại chỗ.”...... Tổ sư gia?” Cậu nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Ấn Huyền.

Vùng xung quanh lông mày Ấn Huyền run lên.

A Bảo theo bản năng nhảy tránh ra xa một chút, tay bắt đầu thò vào trong ngực mò mò, “Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận......”

Nhưng Tam Nguyên, Tứ Hỉ cùng Đồng Hoa Thuận chết sống cũng không chịu đi ra.

“Bên ngoài...... Khó chịu......” Thanh âm của Tứ Hỉ nghe có vẻ như rất buồn bực, từng lời giống như là nghẹn ra từ trong kẽ răng, hoặc như là ngủ một nửa bị người ta quấy rầy, hàm hàm hồ hồ, cắn chữ không rõ.

A Bảo rất nhanh miêu tả tình huống hiện tại một lần.

Tam Nguyên nói: “Tiểu...... Tâm!” Hắn cắn chữ ngược lại so với Tứ Hỉ rõ ràng hơn, nhưng mà đối với A Bảo mà nói đề nghị này thật sự là...... Một chút tính chất sáng kiến cũng không có.

Chân phải của Ấn Huyền đột nhiên bước về phía trước non phân nửa bước.

“Tổ sư gia?” A Bảo kinh hỉ kêu một tiếng.

Lập tức, Ấn Huyền nâng tay đánh ra một chưởng.

A Bảo rõ ràng cảm giác được một trận gió mạnh đánh tới phía gương, nhưng lại như đá chìm vào đáy biển, vô tung vô ảnh.

Chẳng lẽ tổ sư gia cũng giống như mình, cũng gặp bản thân mình trong gương, hơn nữa còn bắt đầu đánh nhau?

A Bảo lại lui về phía sau hai bước, sau đó gót chân cùng lưng lần lượt tựa vào vách núi. Nước lạnh ngắt trong động theo khe đá thấm ra, nhỏ giọt vào cổ áo của cậu, dọc theo đường cong của lưng một đường trượt xuống đến eo.

Cậu bị đông lạnh đến mức giật mình nhảy bắn lên một cái, lập tức nghe được Đại Kính Tiên nói: “Cho tới tình trạng bây giờ, các ngươi có hối hận hay chưa?”

“Hối hận cái gì chứ?” A Bảo khó chịu vẩy vẩy quần áo.

” Hối hận vì không đáp ứng điều kiện của ta.”

” Không, đối với chuyện này ta vĩnh viễn không hối hận.” A Bảo dừng một chút nói. “Ta chỉ hối hận không có mang mấy khối thuốc nổ đến đem sơn động này nổ tung.”

Đại Kính Tiên hừ hừ cười lạnh nói: “Ta tốt xấu gì cũng từng là thượng tiên trên thiên đình, ngươi cho là những thứ như thuốc nổ kia có thể làm khó dễ được ta?”

A Bảo nói: “Hảo, ta thay đổi chủ ý, sớm biết như vậy ta nên san bằng Tiểu Kính Sơn.”

” Dưới tình huống như vậy còn muốn chọc giận ta sao?” Đại Kính Tiên biết lời cậu nói khó có thể thực hiện, cũng không tức giận, “Nếu ngươi có thể thuyết phục tổ sư gia của ngươi thỏa hiệp, ta sẽ để cho các ngươi rời khỏi tác hồn đạo.”

A Bảo nói: “Ngươi cũng nói ngài ấy là tổ sư gia của ta, vậy dựa vào cái gì nghĩ ngài ấy sẽ nghe ta nói?”

Đại Kính Tiên lạnh nhạt hỏi: “Dùng mạng của ngươi thì sao?”

A Bảo đột nhiên quay đầu. Cậu rõ ràng vừa mới nhìn thấy A Bảo trong gương trừng mắt nhìn mình một cái, nhưng hiện tại nhìn qua lại bình thường. Mặt gương này quá mức quái dị, tổ sư gia lâu như vậy không nhúc nhích nhất định cũng là bởi vì mặt gương làm cho như vậy.

Làm gì mới có thể phá huỷ nó đây?

Cậu cố gắng hoạt động não.

” Tuy rằng ngươi có thể thoát thân khỏi phân thân kính nhanh như vậy, thật sự rất ra ngoài ý liệu của ta.” Đại Kính Tiên nói, “Nhưng lấy năng lực của ngươi, căn bản không có khả năng lay chuyển được nó, nếu như ta mà là ngươi, sẽ hảo hảo cân nhắc ý kiến trước đó của ta.”

A Bảo nói: “Ngươi nói nó là phân thân kính? Có nghĩa là ai chiếu vào nó thì bản thân mình sẽ tách ra thành hai người sao?” Vì cái gì cậu lại tách ra được ‘thứ’ cổ quái như vậy chứ?

Đại Kính Tiên nói: “Không sai. Có điều là cũng không phải hoàn toàn là chính mình, mà là một mặt khác của mình. Tính cách của mỗi người có rất nhiều mặt, người lạnh lùng có lẽ cất dấu điên cuồng, ôn nhu có lẽ cất dấu lãnh khốc, người thiện lương có lẽ có tâm tư dơ bẩn, mà người tà ác không hẳn không có lương tâm...... Nó có thể phân ra một người hoàn toàn trái ngược với ngươi.”

Cái này trách không được.

A Bảo nghĩ: “Đinh Côi Bảo kia nhìn qua thật khó ưa, chứng minh chính mình hiện tại rất được người ta yêu mến nha.

” Cho nên, người càng lương thiện càng khó có thể thoát khỏi.” Đại Kính Tiên nói.

......

Cậu vậy mà không có thiện lương bằng Ấn Huyền tổ sư gia?

Điều này sao có thể?

Phân thân của cậu rõ ràng vẻ mặt kiêu ngạo cuồng vọng, chẳng khác gì một đứa học sinh trong thời kỳ phản nghịch, làm sao có thể cùng cậu so với. Thế nhưng phân thân kia lại vẽ được lá bùa mà mình không biết vẽ.

Chẳng lẽ học thức của phân thân với chủ nhân cũng trái ngược nhau?

Đây đúng là hết chỗ nói rồi.

A Bảo đem ý tưởng của cậu nói ra.

“Không có khả năng.” Đại Kính Tiên bác bỏ nói, “Phân thân mà ngươi nhìn thấy chính là ảo giác của ngươi, nó không có khả năng tồn tại độc lập ở ngoài ngươi.”

Vậy phân thân của cậu là xảy ra chuyện gì? Chẳng những làm những chuyện cậu không làm được, hơn nữa nhìn qua còn rất có chủ kiến.

Từ từ.

Đại Kính Tiên nói phân thân không có khả năng tồn tại độc lập ngoài chính người đó, cũng có nghĩa là phân thân của Ấn Huyền tổ sư gia cũng chỉ là phụ thuộc vào sự tồn tại của tổ sư gia. Nếu cậu đánh ngất tổ sư gia, ảo giác kia cũng sẽ biến mất đúng không? Chờ sau khi tổ sư gia ngất, cậu sẽ đem tổ sư gia tha ra xa khỏi tấm gương, để lúc ngài ấy tỉnh lại không nhìn vào gương nữa, như vậy phân thân kính gì đó sẽ không phải là chưa đánh đã bại sao?

Cậu càng nghĩ càng thấy rất có lý, bắt đầu cân nhắc phải làm sao để có thể đánh ngất Ấn Huyền.

Vật cứng đánh là hiệu quả nhất, đáng tiếc đá ở nơi này cứng quá, cậu móc không ra được tảng nào, hạ thấp tiêu chuẩn một chút vậy, tay cũng miễn cưỡng dùng được.

A Bảo đi đến phía bên phải của Ấn Huyền, giơ tay lên, đối với cái ót đo đo, lập tức lại nghĩ đến cái ót này có vẻ hơi bị cứng, lấy tay phỏng chừng không có hiệu quả, vì thế tay dời xuống, nhắm ngay phía sau cổ.

Đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện như thế này, nhiều ít có chút thấp thỏm, chỉ hoạt động tư tưởng nửa ngày, rốt cục khi cố lấy dũng khí chuẩn bị xuống tay, Ấn Huyền lảo đảo một cái vọt về phía trước nửa bước, phun ra một búng máu, sau đó quay đầu nhìn cậu.

A Bảo xem hắn, lại nhìn xem tay của mình vẫn còn đang nâng lên ở giữa không trung, cuống quít giải thích: “Không phải tôi làm đâu nha.”

Ấn Huyền lấy ngón tay lau vết máu bên khóe miệng, “Ngươi không có việc gì chứ?”

A Bảo nói: “Ách...... Vừa mới có một giọt nước mưa chui vào trong quần áo của tôi, có chút lạnh.”

Ấn Huyền xoay người lại nhìn tấm gương.

A Bảo đem quảng cáo vừa mới của Đại Kính Tiên giới thiệu lại một lần.

Ấn Huyền huy tay áo, lão quỷ nấp ở khe đá sưu một tiếng chui vào trong tay áo của hắn.

Đại Kính Tiên đúng lúc mở miệng nói: “Cân nhắc đề nghị của ta một chút đi, ta có thể cho các ngươi tới thôn Quỷ Sát thuận lợi, thậm chí giúp các ngươi cứu người.”

Ấn Huyền cầm đèn pin đi đến chỗ tối nhất.

A Bảo lập tức đuổi kịp.

“Các ngươi sẽ hối hận. Ta có ba mặt thần kính. Phân thân kính chỉ là một mặt yếu nhất trong đó thôi.” Thanh âm của Đại Kính Tiên vang vọng khắp nơi trong sơn động, giống như cảnh cáo, lại giống như báo trước.

A Bảo im lặng không hé răng theo sát một đoạn đường, đột nhiên giữ chặt cổ tay Ấn Huyền, lấy ngón tay thật cẩn thận ở trong lòng bàn tay của hắn viết chữ.

Bị thương?

Ấn Huyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu.

A Bảo: không, hay là không nặng?

Ấn Huyền không quay đầu lại.

A Bảo nghĩ nghĩ, cũng hiểu được rất khó dùng lắc đầu gật đầu để trả lời, vì thế lại viết nói: Không, hay là vết thương nhỏ?

Cậu nhìn chằm chằm cái ót Ấn Huyền thật lâu, mới nhìn thấy cái gật đầu nhỏ đến mức không thể nhận ra.

Vậy là tốt rồi. Ói ra một búng máu như vậy, không bị thương mới là lạ, nếu Ấn Huyền kiên trì nói không, vậy cậu sẽ không yên lòng nghĩ tổ sư gia có phải đang cậy mạnh hay không. Nghĩ đến đây, tâm tình cậu thoải mái hẳn lên, “Tổ sư gia vừa rồi nhìn thấy gì ở trong gương?”

Ấn Huyền nói: “Chính mình.”

” Giống nhau như đúc sao?” A Bảo tò mò cực kì. Nếu Đại Kính Tiên không có nói dối, như vậy tổ sư gia hẳn là ở trong gương đã gặp qua mặt tà ác của bản thân.

Ấn Huyền nói: “Xem như là.”

A Bảo thấy hắn trả lời thật sự có lệ, hắn không muốn nói hết, thuận miệng nói: “Tôi cũng gặp, bất quá là một A Bảo kiêu ngạo đáng ghét. Đúng rồi, cuối cùng hắn còn tại trong lòng bàn tay của tôi vẽ một cái bùa, đem mình chụp mất.”

Cước bộ Ấn Huyền bộ đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Bùa như thế nào?”

A Bảo đưa tay chìa ra cho hắn nhìn. Động tác của Đinh Côi Bảo kia quá nhanh, cậu căn bản không thấy rõ toàn bộ lá bùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.