Người thanh niên ngồi trên sô pha thoạt nhìn tướng mạo có lẽ ngoài hai mươi mà khí chất lại là của người ba bốn mươi, cho dù có để kiểu tóc bình thường, mặc áo khoác phổ thông, thì cũng khó giấu được vẻ thong dong tao nhã trong mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân.
Tóm lại, bất kể là nhìn theo góc độ nào cũng khó mà liên hệ với hai chữ ‘a di’ — đặc biệt lại là a di của Tứ Hỉ.
Trầm Thận Nguyên thì cho rằng đang hỏi hắn, bị dọa đến nhảy dựng lên, “Cậu nói kiếp này hay là kiếp trước?”
Người thanh niên đứng lên, vươn tay muốn bắt tay A Bảo, mỉm cười nói: ” Xin chào, tôi là Phong Á Luân.”
A Bảo nắm tay hắn nghĩ nghĩ, “A, tôi nhớ ra rồi! Tôi có xem anh chết.”
Nụ cười của Phong Á Luân đứng đờ, rụng xuống.
A Bảo rất nhanh phát hiện mình bị lỗi ngôn ngữ trầm trọng, cười gượng bổ sung: “Tôi nói là nói trong TV, tôi nhớ rất rõ ràng nha, lúc anh diễn cảnh ngã xuống chết còn đặc biệt túm lấy quần của diễn viên khác kéo xuống, đáng tiếc không kéo được, lúc ấy vẻ mặt của anh đặc biệt thất vọng, còn tức giận đến mức xịt máu mũi.”
Phong Á Luân giữ phong độ nhanh chóng thu tay về, bình thản ung dung nói: “Hình như có chuyện như vậy.”
“Đúng không? Ha ha ha......” A Bảo vừa cười vừa đem Tứ Hỉ đang ôm chặt đùi của Phong Á Luân phủi xuống.
Tứ Hỉ lại kích động nhoi lên nói: “Tuy rằng không phải là Đại Kiều, nhưng Phong Á Luân cũng rất đẹp trai nha!”
Phong Á Luân cùng Trầm Thận Nguyên cứ thế nhìn A Bảo nửa khom thắt lưng, một tay liều mạng mà phủi cái quần của Phong Á Luân.
” Tôi có thể tự mình làm.” Phong Á Luân lui về phía sau nửa bước, nhẹ tay phủi phủi quần một cái.
A Bảo nhìn thấy Tứ Hỉ chụp lấy tay của Phong Á Luân, vẻ mặt hạnh phúc lơ lửng ở giữa không trung đung đưa qua lại theo từng động tác phủi quần của Phong Á Luân.
Trầm Thận Nguyên nói: ” Nếu không thì chúng ta nói chuyện gì không đáng sợ một chút đi.”
A Bảo ù ù cạc cạc nhìn hắn, “Trước đó chúng ta đã nói chuyện gì đáng sợ lắm sao?”
Được rồi, bộ dạng chết trong TV quả thực không tính là chuyện kinh khủng. Trầm Thận Nguyên ‘ngoan ngoãn’ nói: ” Vậy nếu không, chúng ta nói vài chuyện đáng sợ chút đi.”
A Bảo nói: “Tỷ như nói có một quỷ đang sờ mông anh?”
Trầm Thận Nguyên đặt mông ngồi bẹp xuống sô pha.
A Bảo nhìn Tứ Hỉ từ phía dưới mông hắn chui ra, “Đừng nói là bị dọa đến như vậy đi?”
“Tôi có thể bị sờ mặt sờ ngực, nhưng không thể bị sờ mông.” Trầm Thận Nguyên nghiêm mặt nói. “Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Phong Á Luân nhìn đồng hồ nói: “Chúng ta nên trở lại chuyện chính đi.”
Trầm Thận Nguyên nhỏ giọng nói thầm: ” Đừng nói là chúng ta đang trò chuyện thì Cao Đổng đột nhiên nhảy ra đây đi?”
A Bảo nói: “Các anh bị ác quỷ quấn thân hả? Tôi có thể bày trận đuổi quỷ, làm cho nó không dám......”
Cánh cửa bị gõ gõ không hề có thành ý, thoáng cái đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông ba mươi tuổi tựa tiếu phi tiếu tiến vào, “Đi ra ngoài mua đồ ăn khuya à?”
Nói đến bữa ăn khuya, A Bảo bỗng nhớ tới một chuyện, “Thịt viên của tôi đâu?”
Trầm Thận Nguyên lập tức đem hộp thịt viên trên bàn dâng lên, sau đó nịnh nọt nhìn về phía người đàn ông mới vừa vào, “Đích thật là mua đồ ăn khuya mà.”
Cao Cần liếc hắn, “Bất quá là mua cho người khác.”
A Bảo ngồi xếp bằng trên sô pha mà ăn.
Phong Á Luân nhìn vẻ mặt Cao Cần kéo căng, giận dỗi nói: “Cũng là bạn bè, tôi chỉ là muốn giúp một chút.”
Sắc mặt của Cao Cần hơi hơi hoãn, “Đáng lẽ cậu nên bảo tôi cùng đến đây với cậu.”
Trầm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Không phải anh không đồng ý sao?”
Cao Cần cười lạnh nói: “Thì ra cậu còn nhớ rõ.”
Trầm Thận Nguyên tự giác ngồi vào bên cạnh A Bảo, giới thiệu: ” Anh ta là thành viên ban chấp hành hội đồng quản trị trong công ty quản lý của chúng tôi – Cao Cần.”
A Bảo tuỳ tiện gật gật đầu, cho đến khi xơi xong viên thịt cuối cùng mới thuận tay kéo Tứ Hỉ đang nhào vào trên lưng Trầm Thận Nguyên đứng lên, mỉm cười nói: “Nếu tiện đường thì đưa tôi về khách sạn đi.”
Trầm Thận Nguyên không thể tin nhìn cậu, “Cứ như vậy đi về à?”
A Bảo vô tội nhìn lại hắn, “Vậy anh còn hộp thịt viên nào nữa sao?”
Phong Á Luân cùng Cao Cần đều nhìn chằm chằm Trầm Thận Nguyên, khiến hắn đứng ngồi không yên, “Không phải cậu nói phải bắt hung thủ sao?”
“A?” A Bảo đột nhiên nhớ tới, “A, bất quá không có người sử dụng lao động, cho nên......” Cậu nhướng nhướng lông mi, ngón cái cùng ngón trỏ xoa xoa vào nhau cực nhanh.
“Tôi sẽ trả tiền.” Phong Á Luân nói, “Bất quá tôi muốn mời cậu giúp cho một người bạn của tôi. Tôi thật lo lắng cô ấy sẽ dẫm lên vết xe đổ của Tống Duyệt và Lâm Bích Vi.”
A Bảo hiếu kỳ nói: ” Cô ta bị làm sao?”
” Gần đây cơ thể cô ta tản ra mùi hoa lan, cho dù tẩy cỡ nào cũng không sạch. Cô ấy đã thử ngâm qua dấm chua nhưng vị chua vẫn bị mùi hoa lan át đi mất.”
Chuyện này thực sự rất không bình thường. A Bảo chợt nhớ tới hoa lan cương thi, “Mấy ngày rồi?”
“Hai ngày.” Phong Á Luân nói, “Tôi muốn mời cậu làm cận vệ của cô ấy, cậu ra giá đi.”
A Bảo do dự. Cậu là do Cung Cửu dẫn đến, nói gì thì nói cũng phải để Cung Cửu quyết định. ” Để tôi hỏi sư thúc một chút, các anh chờ.” Cậu lấy điện thoại di động ra bấm số của Cung Cửu.
Cung Cửu rất nhanh tiếp điện thoại, “A Bảo, con ở nơi nào?”
A Bảo sửng sốt, tiếng kèn xe ô tô cùng tiếng rít khi phanh xe từ đầu bên kia điện thoại truyền đến rất rõ ràng, giống như là đang đứng bên cạnh đường cái. “Con ở quán bar gặp minh tinh, chính là vị minh tinh trước đó đã nói có vài tin tức đó.”
“Con quay về khách sạn sớm một chút, đừng chạy loạn khắp nơi.”
A Bảo nghe thấy hắn có xu hướng cúp điện thoại, vội vàng hô lên: “Bọn họ nói có người trên người phát ra mùi hoa lan, cho nên muốn thỉnh ngài qua bảo vệ cho cô ấy vài ngày.”
Cung Cửu nói: “Ai?”
A Bảo lặp lại như cái ống loa hỏi Phong Á Luân, “Ai?”
Phong Á Luân cẩn thận nói: “Các cậu khẳng định nhận vụ làm ăn này không?”
A Bảo truyền trở về.
“Một vạn một ngày, nhận.”
Phong Á Luân nghe cái giá cả như thế ngay cả lông mày cũng không thèm nhăn một chút, “Được. Cô ấy là Trương Giai Giai.”
“Nga!”
A Bảo vừa định phát ra chút thanh âm để tỏ vẻ kinh ngạc, thì Tứ Hỉ đã hét lên khiến cho ‘kinh ngạc’ của cậu bị thổi vèo đi! Lại nói tiếp, có thể nói Trương Giai Giai là một trong hai minh tinh hiếm hoi mà cậu nhận biết, một người nữa là Nhan Túc Ngang. Bộ phim duy nhất mà cậu xem từ đầu đến cuối là bộ 《 thanh xuân bàng hoàng 》 mà hai người bọn họ đã dùng tên thật để diễn, bởi vì sư phụ cậu đã cho một con quỷ chui vào trong bộ phim, rồi bắt cậu phải nghĩ biện pháp bắt nó ra.
Cái cuối cùng mà cậu tóm được chính là một cái VCD nát nhừ.
Mặc dù Cung Cửu và Phong Á Luân đều đã đồng ý, nhưng hình như Cao Cần đối với kỹ năng nghề nghiệp của cậu vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ.
Bất đắc dĩ, A Bảo phải cho Tứ Hỉ hiện thân.
“Người ở đâu?” Trầm Thận Nguyên tò mò nhìn xung quanh.
Một bàn tay chọt chọt đùi hắn.
Trầm Thận Nguyên cúi đầu.
Một người thanh niên mặt mũi xanh mét đang nịnh nọt ôm lấy đùi của hắn, vẻ mặt cười đến là thật thà chất phác.
Trầm Thận Nguyên yên lặng nắm chặt bả vai của A Bảo, sắc mặt cứng ngắc nghiêm túc hỏi: “Hắn có cắn người không?”
A Bảo nói: ” Nếu anh có nhu cầu, tôi có thể tặng thêm vào phí phục vụ cho anh.”
Tứ Hỉ đặc biệt nghe lời đứng lên, khoe ra hai cái răng nanh chói lóa!
Cao Cần trấn định hỏi han: “Ngoại trừ hai cái răng nanh trắng bóng kia ra, hắn có bản lĩnh tấn công nào khác hay không?”
A Bảo nói: “Tam Nguyên!”
Tam Nguyên không hé răng lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Tứ Hỉ, biểu tình âm lãnh làm cho độ ấm của cả phòng đột nhiên tụt giảm nghiêm trọng.
Cao Cần vừa lòng gật đầu.
Trầm Thận Nguyên rên rỉ nói: “A Bảo đại nhân, cậu có thể bảo hắn xuống khỏi đùi tôi hay không?”
A Bảo liếc mắt nhìn Tứ Hỉ đang ôm đùi Trầm Thận Nguyên một cái, “Em ôm hơi cao.”
Tứ Hỉ hết sức nghe lời tuột xuống tới đầu gối.
Trầm Thận Nguyên: “......”
Sau khi thỏa thuận xong, Phong Á Luân lập tức gọi điện cho Trương Giai Giai, lúc đầu đối phương cũng không đồng ý với đề nghị của hắn, nhưng do không lay chuyển được sự kiên trì của hắn, rốt cục cũng đồng ý.
Cao Cần cùng Phong Á Luân lái xe đưa A Bảo đến chỗ ở của Trương Giai Giai, Trầm Thận Nguyên về nhà cho tinh thần trấn định trở lại.
Tứ Hỉ vui vẻ vuốt tóc của Phong Á Luân “Không hổ là Phong Á Luân, ngay cả tóc cũng vô cùng mềm mại, hắn nhất định là người rất rất dịu dàng.”
Cao Cần đột nhiên quay đầu lại liếc hắn một cái.
Tứ Hỉ hết hồn. Rõ ràng hắn đang ở trạng thái ẩn thân, làm sao lại y như đối phương nhìn thấy hắn.
Cao Cần nói. ” Quản lý cho tốt thuộc hạ của cậu đi.”
A Bảo cũng rất kinh ngạc, “Anh thấy cậu ta?”
“Không thấy.”
“Vậy làm sao anh biết......”
Cao Cần lạnh nhạt nói: “Tóc của Á Luân đang động đậy.”
A Bảo tóm Tứ Hỉ trở về, xấu hổ nói lảng sang chuyện khác, “Trầm Thận Nguyên nói trước khi chết Lâm Bích Vi đóng phim chung cùng anh?”
Phong Á Luân nói: “Không biết. Nhưng tôi nhớ rất rõ khoảng hai ngày trước khi mất, thân thể cô ấy cũng tản ra mùi hoa lan.” Cho nên hắn mới mẫn cảm với mùi hoa phát ra trên người Trương Giai Giai.
Cao Cần ngắt lời nói: “Tôi nhớ rõ trước khi chết Tống Duyệt không có phát ra mùi hoa lan.”
A Bảo nhíu mày nói: “Anh khẳng định? Sau khi chết cô ấy mới có mùi hoa lan?”
Cao cần nói: “Khẳng định. Lúc ấy tôi ở cùng một chỗ với cô ấy và người đại diện, trên người cô ấy là mùi nước hoa Chanel N°5.”
Nàng nào không biết Đại Kiều, Phong Á Luân, Trầm Thận Nguyên, Cao Cần, Nhan Túc Ngang, Trương Giai Giai thì xem bộ Võng du chi diễn kỹ nhất lưu đi nhá, dàn nhân vật nhí nhố này là diễn viên chính trong bộ đó. ^^