Quyển 4: Kế trung kế (Kế lồng kế)
“Huyết án Đậu môn” là phim mới ra mắt công chúng và rất được yêu thích tại thời điểm hiện tại.
A Bảo vất vả mới đến được quầy bán vé thì lại nghe người bán vé nói, “Chỉ còn lại một vé, cậu có mua không?”
A Bảo do dự, “Nếu tự mang ghế đến ngồi thì có thể giảm nửa giá vé không?”
Người bán vé hỏi, “Là trẻ em sao?”
“Không phải.”
“Thế thì không được”, người bán vé xua tay.
A Bảo còn chưa kịp nói thì một bàn tay từ phía dưới đưa lên, đặt trên mặt bàn, dùng sức gõ, “Mấy người kỳ thị người tàn tật!”
Người bán vé nghe vậy, đứng lên, nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc áo choàng ngắn, ngạo mạn ngồi ở xe lăn, một chân còn bị bó bột, “Đây là...”
“Ông ấy là fan trung thành của Trương Giai Giai, lần này phải tốn biết bao công sức mới có thể được bệnh viện đồng ý cho xuất viện xem phim, nếu lần này mà không được nữa thì chắc chắn sẽ không có cơ hội lần sau đâu”, A Bảo đáng thương nói.
Người bán vé gật đầu, “Để tôi đi hỏi ý kiến cấp trên đã”. Nói rồi, cô xoay người đi mất.
“Hừ, nếu cô ta không động ý thì ta sẽ khiến cho quỷ sử mỗi ngày đều bám riết lấy không tha.”
A Bảo nói, “Sư phụ, quỷ sử của người không phải đi tìm Phan chưởng môn sao?”
Tư Mã Thanh Khổ liếc mắt xem thường, “Ta không thể bắt thêm một con nữa sao?”
A Bảo vội vàng nói, “Nếu không con nói với tổ sư gia gia đem cá trắm cỏ tặng cho người?”
“Kia thực cảm ơn a”, Tư Mã Thanh Khổ trừng mắt, nhấn từng chữ một, “Đem cái loại quỷ sử có thâm cừu đại hận như vậy tặng cho ta. Ta nghe nói hắn vừa mới chết quỷ soa đã mang nhân mã đến rước hắn đi. Nếu không phải tổ tiên tích đức để lại thì không chừng hắn đã bị vứt xuống mười tám tầng địa ngục, không còn cả cơ hội hối cải.”
A Bảo vẻ mặt đau khổ, “Con cũng thật hối hận a. Người ta nói, một tháng làm mười việc thiện thì có lẽ tầm một trăm năm là có thể rửa sạch tội nghiệt của hắn, ai biết người này suốt ngày tu luyện vội vàng như vậy...Vạn nhất hắn hết tiền phá sản, không biết con và tổ sư gia có thể tránh liên lụy được không.”
Tư Mã Thanh Khổ xua tay, “Khỏi phải nhọc lòng lo lắng. Con nghĩ hắn là ngốc sao? Tiểu tử này so với con thông minh hơn gấp mấy lần, tuyệt đối không có chuyện không làm được.”
A Bảo hỏi, “Người thưởng thức hắn như vậy thì sao không thu làm đệ tử đi?”
Tư Mã Thanh Khổ lắc đầu, “Không có lời a không có lời.”
A Bảo thắc mắc, “Không có lời ở chỗ nào?”
“Con cảm thấy hắn có thể an phận đi theo ta sao? Còn không phải giống con, khắp nơi gây họa rồi vứt đó để ta giải quyết?” Tư Mã Thanh Khổ tức giận nói.
A Bảo nhún vai, “Cũng không phải quá tệ đến thế.”
Cậu vừa dứt lời, Tư Mã Thanh Khổ lại cằn nhằn, “Bữa sáng khoai phiến, bữa trưa khoai phiến, bữa tối cũng khoai phiến làm sao mà ăn vô?”
A Bảo nói, “Nếu không mai sửa thành khoai tây chiên được không?”
Tư Mã Thanh Khổ, “Thôi khỏi, còn phải cảm ơn con bỏ công sức cắt khoai phiến thành miếng khoai.”
A Bảo, “Con còn chưa thử qua nhưng con nghĩ đó cũng là kĩ năng sống.”
Khi hai người còn đang nói chuyện tào lao thì người bán vé đã quay lại, “Có thể đi vào nhưng phải mua hắn một vé.”
“Dựa vào cái gì? Ghế dựa là của tôi!”, Tư Mã Thanh Khổ nổi giận.
Người bán vé nói, “Đúng vật, cho nên ông có thể mang cả ghế này vào.”
Tư Mã Thanh Khổ, “...”
A Bảo cười hì hì, “Hôm nay là thứ Sáu đi?”
Người bán vé gật đầu, “Đúng vậy.”
A Bảo nói, “Vậy vé tình nhân có bán giá một nửa không?”
Người bán vé cau mày, “Vé tình nhân?.”
A Bảo vỗ vỗ xe lăn Tư Mã Thanh Khổ, “A, đây là sư phụ của tôi.”
Người bán vé, Tư Mã Thanh Khổ, “...”
Người bán vé nói, “Nếu hai người có thể ngồi cũng một chiếc xe lăn này thì có thể được a. Nếu như vậy thì cái vé này tôi bán cho người khác.”
A Bảo, “...”
Tư Mã Thanh Khổ cắn răng, rút ra 100 NDT đập lên bàn, đau đớn xoay mặt nói, “Không cần trả lại tiền thừa.”
Người bán vé nói, “Không đủ.”
“...”
Trước màn hình lớn, một đám người đang không ngừng thét chói tai.
Màn hình lớn hạ xuống, A Bảo và Tư Mã Thanh Khổ một trái một phải nằm ngủ gà gật.
“A!”
Đồng Hoa Thuận và Tứ Hỉ đang ở trong ngực A Bảo đồng loạt hét chói tai.
A Bảo và Tư Mã Thanh Khổ đột nhiên tỉnh lại, khẩn trương nhìn bốn phía,
“Đến đây!”, Đồng Hoa Thuận kích động dụi mắt đến nỗi hai tròng mắt cũng bị rớt ra.
Tứ Hỉ cắn tai hắn, khẩn trương nhìn màn hình.
Tư Mã Thanh Khổ, A Bảo, “...”
Bọn họ ngẩng đầu nhìn màn hình, chỉ thấy một ngôi nhà cũ mang phong cách cổ xưa, trong nhà, một bóng đen nhẹ nhàng phiêu phiêu đi đến một căn phòng.
A Bảo ngáp một cái, tiếp tục ngủ.
Tư Mã Thanh Khổ dùng cáy tay đụng bờ vai cậu, “Con không phải sợ xem phim ma sao?”
A Bảo nhắm mắt lại, “Cho nên con mới không xem.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Thân là truyền nhân phái Ngự Quỷ, con quả thực dọa người.”
A Bảo gật đầu, “Đúng vậy, cho nên mỗi lần con tự giới thiệu, con không bao giờ giới thiệu người là sư phụ con.”
“...”
Di động của A Bảo chợt rung lên. Cậu lấy di động ra, nhìn tên người gọi không khỏi kêu lên một tiếng.
Tư Mã Thanh Khổ hỏi, “Sao thế?”
A Bảo muốn che dấu nhưng không kịp nữa, Tư Mã Thanh Khổ đã nhìn thấy, “Phan, chưởng, môn?”
“Ách”, A Bảo vò đầu, “Tại khi còn ở Quỷ sát thôn, ông ta đi cứu sư phụ nên con mới lưu số di động lại.”
“Vậy con làm sao có số điện thoại của hắn?”
“Lão quỷ, sư thúc của ông ta, nói.”
“Thật không?”
“Vâng.”
“Ân....”
“...”
“Số điện thoại là gì?”
“...”, A Bảo phải phục tùng dâm uy của sư phụ, đầy áy náy đưa số di động của Phan Triết cho Tư Mã Thanh Khổ.
Màn hình được bật sáng lên, chiếu rõ một nửa khuôn mặt Tư Mã Thanh Khổ.
A Bảo lại càng áy náy.
“Hắn tìm con có việc gì không?”, Tư Mã Thanh Khổ hỏi.
A Bảo thành thật nói, “Sau khi ra khỏi Quỷ sát thôn vẫn không thấy tin tức Phan chưởng môn, con gọi điện thoại vài lần cũng không có ai nhấc máy cho nên nhắn tin hỏi. Có lẽ ông ta nhắn lại cho con.”
“Nga, vậy thì hắn nói gì?”
“Ông ta nói tất cả đều tốt.”
Tư Mã Thanh Khổ lấy tay nâng cằm, nhìn màn hình điện thoại lộ ra nụ cười quỷ dị khiến A Bảo rét run.
“Đúng rồi, không phải sư phụ nói sư thúc nhờ chúng ta làm vụ gì đó sao? Sao giờ một chút tin tức cũng không có?”, A Bảo hỏi.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Khi nào đến lúc thì hắn sẽ liên lạc.”
“Có ý tứ gì?”
“Sư phụ không phải bị thương ở chân sao? Sư thúc có biết không?”
“...Đây là do sơ suất nhất thời”, ông sẽ không nói cho bọn họ biết, kỳ thực không phải thụ thương ở Quỷ sát thôn mà là do đi trên đường bị thụt chân xuống hố! Tư Mã Thanh Khổ căm giận chửi rủa kẻ nào đào hố mà không dựng biển báo.
A Bảo đột nhiên lại nhận được một cái tin nhắn, vẫn là Phan Triết nhưng lời nhắn lại có ý vị sâu xa.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tôi”, Cậu đọc kỹ tin nhắn, sau đó nhìn Tư Mã Thanh Khổ, “Sư phụ, Phan chưởng môn có ý tứ gì vậy?”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Ta là chưởng môn nhưng không phải họ Phan!”
A Bảo thè lưỡi, nhắn lại một tin, “Cầu giải thích.”
Phan Triết lại nhắn lại, “Thiên cơ bất khả lộ.”
“Hừ”, Tư Mã Thanh Khổ cười nhạo.
A Bảo cảm thán, “Con dường như đã hiều phần nào vì sao sư phụ ghét ông ta rồi.” Nói chuyện thì văn hoa, lại thích nói một nửa, đến mấu chốt thì dừng lại.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Tên của con có bị hắn chỉnh sửa qua sao?”
“Ách.”
“Con hiểu được cảm giác khi tên mình từ Tư Mã Thanh Nhã biến thành Tư Mã Thanh Khổ sao?”
“Ách.”
“Ví dụ như nếu có người đem tên của con biến thành Đinh Minh Bảo thì sao?”
“...Rất đáng giận.”
Bộ phim kết thúc, A Bảo phụ giúp Tư Mã Thanh Khổ đẩy xe lăn đi ra thì thấy Tào Dục mặc một bộ tây trang màu trắng đứng ở cửa khiến cho mỗi người đi qua đều phải quay đầu nhìn hắn một lần.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tào Dục lại làm mặt lạnh tanh vì khuôn mặt đào hoa của hắn gây nên không ít rắc rối.
Tựa như hiện tại.
“Ai nha!”, một nữ nhân “không cẩn thận” té nhào vào lòng hắn.
Tào Dục ôn hòa đỡ lấy ta cô ả, sau đó lui về nửa bước, phân rõ giới hạn.
Loại chuyện tốt này không phải ai cũng gặp được nhưng người gặp được lại hoàn toàn thờ ơ a!
A Bảo không nói gì.
Nữ nhân ngượng ngùng nói, “Cảm ơn anh, anh là người tốt a. Tôi có thể...”
“Không thể”, Tào Dục nghiêm mặt trả lời.
Đứng ở chỗ này, A Bảo cũng có thể nghe rõ thanh âm trái tim nát vụn của thiếu nữ.”