“Rốt cuộc là đi nơi nào nghỉ phép ……” Tiêu Chí Hạo ấm ức thu thập hành lý, những 50% tiền lương a, nơi đó chắc hẳn phải hoa lệ lắm.
“Tôi đã đặt một ngôi nhà ở vùng núi miền Nam nước Pháp, phía trước có một hồ nước, bây giờ hẳn đã là mùa lá đỏ, chúng ta có thể ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ đi câu cá, hỏi mua pho-mát loại tốt nhất vừa ra lò từ nông gia trên núi……” Ông chủ vĩ đại có tính cách mây mưa thất thường đang vắt chéo chân ngồi bên cửa sổ, thần thái miêu tả phấn chấn, vẻ mặt say mê.
“Chỉ như vậy?” Chí Hạo sắc mặt xanh mét.
“Vậy muốn như thế nào?” Cận Thần miệng lưỡi như dao:“Chẳng lẽ cậu thích đi Nhật Bản, đi trong tour Tokyo đến Disney hay Shibuya để nhìn ngắm đồng phục MM?”
Chí Hạo lập tức chịu không nổi, chật vật biện bạch:“Nhật Bản cũng có cái tốt của Nhật Bản.”
Cận Thần suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ buông tay nói:“Được rồi, Nhật Bản quả thật có cái đẹp của riêng nó, bất quá, để lần sau nhé.”
Vốn chỉ cần ngồi máy bay là đến ngay trong chớp mắt, bất quá vì chiếu cố một thổ bao tử ( anh nhà quê) chưa từng đi du lịch Châu Âu lần nào [ Cận Thần nói ] bọn họ vẫn phải ngồi ô tô xuất hành, trên thực tế, những đường hầm xuyên đại dương có rất nhiều thứ đáng xem, thế nhưng bên trên lại bị phết một lớp sơn đen, phải đi một đoạn dài mới thấy được ánh sáng.
Cận Thần hai tay trống trơn, thập phần tiêu sái, toàn bộ hành lý được giao cho khách sạn không vận về nhà, Chí Hạo nhìn mà ngẩn ra, lão nhân gia của cậu vẫy vẫy cái tay, nói:Bao lớn bao nhỏ nhiều phiền toái, tới nơi đó rồi mua. Chí Hạo thè lưỡi, cất khăn mặt cùng kem đánh răng và bàn chải vào trong balo.
Đợi cho đến khi biết nơi này đích thị là một vùng núi chân chính, vốn không phải khu du lịch, không biết người này thông qua cái gì mà lại thuê được gian phòng như thế, hai gian nhà trệt nho nhỏ, cô cô linh linh đứng ở bên hồ nước trên đỉnh núi, tường gỗ sơn trắng, cư nhiên còn có nóc nhà sơn màu trần bì (màu vàng cam), mấy cây dây leo xanh biếc không biết tên bò quanh hàng rào, trước nhà trồng hoa oải hương, chỉ tiếc đã qua mùa hoa nở, nếu vào lúc cuối hè mà ở đây thì phong cảnh thật lãng mạn.
Chí Hạo sửng sốt đứng ở cửa, khóe miệng run rẩy.
“Sao thế, không thích?” Cận Thần kinh ngạc.
“Thích……” Chí Hạo gãi gãi tóc:“Nhưng là, giống như đồ giả.”
Cận Thần cười to:“Cậu thích là được rồi.”
Chí Hạo đi thăm từ trong ra ngoài một phen, trần nhà trong phòng thiết kế rất đơn giản, đồ đạc đều bằng gỗ bạch dương và được đánh véc-ni, sau nhà còn có một vườn hoa hồng, nở đỏ một mảnh vườn, không khí tràn đầy mùi toan toan.
Tiêu Chí Hạo nghẹn họng nhìn trân trối: Có lầm hay không, nơi này, căn bản quá lãng mạn, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, đúng vậy, nơi này nguyên bản không phải chuẩn bị cho cậu .
“Anh…… Định làm thế nào với John?” Chí Hạo vừa lẩm nhẩm rồi lại nhịn không được mà hỏi.
“Chỉ có thể chia tay!” Cận Thần đang nằm phơi nắng ở trên xích đu trong vườn, thật sự là biết hưởng thụ nha, Chí Hạo trong lòng thầm mắng.
“Chỉ như vậy đã chia tay?” Chí Hạo chấn động.
“Bằng không cậu cảm thấy nên làm thế nào? Nói chúng ta sẽ yêu nhau vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, chỉ có chết mới có thể đem chúng ta tách ra?” Cận Thần tươi cười nhưng không hề che giấu châm chọc.
Chí Hạo bị anh hỏi như thế, rốt cuộc vẫn không phục:“Nhưng, anh cũng quá tùy tiện đi? Chỉ vì một chuyện nhỏ như thế ……”
Cận Thần nghiền ngẫm liếc cậu một cái:“Tôi quen John hai năm, thời gian tôi và cậu quen biết chỉ hơn 3 tháng, cậu dựa vào đâu cho rằng cậu sẽ lựa chọn giỏi hơn tôi? John là một kẻ cao ngạo lại quá khắt khe, chỉ cần một cọng tóc chưa đạt yêu cầu thì cậu ta sẵn sang mất thêm nhiều giờ để chỉnh lại nó. Cậu ta lại càng không tha thứ cho tình yêu có sự nghi ngờ trộn lẫn, nếu chúng tôi còn muốn ở bên nhau, John sẽ dốc sức giải thích, mà dù tôi có chịu nghe, dù có biểu hiện ra sự tín nhiệm vô hạn, nhưng chỉ cần Joanna còn tồn tại, cậu ta sẽ càng ngày càng sầu lo, chủ đề khi chúng tôi ở chung chúng sẽ biến thành — chứng minh chúng tôi có bao nhiêu yêu nhau.”
“Cái này … Chẳng lẽ không đúng sao?” Chí Hạo căn bản không hồi phục được tinh thần:“Hai người ở chung vốn sẽ có rất nhiều khúc mắc, vậy nên phải thông cảm lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau……”
“Tôi không thích thất vọng ” Cận Thần đánh gãy lời cậu: “Vui vẻ thì ở bên nhau, có chuyện phiền toái thì tách ra, tôi không muốn chứng minh những điều mơ hồ.”
Đáp án của anh ở trong dự kiến của cậu, bất quá khi nghe được vẫn thấy tức giận.
“Anh sẽ cô đơn suốt đời mất.” Chí Hạo phẫn nộ
“Tôi vẫn luôn cô đơn!” Cận Thần cũng không biện bạch.
“Anh căn bản không yêu John.”
“Sao cậu biết?”
“Anh chẳng có một chút đau buồn nào cả!” Chí Hạo cảm thấy bản thân sẽ bị tên này làm cho tức chết.
“Cậu cho rằng tôi nên đau lòng sao?” Cận Thần quay đầu lại nhìn cậu:“Ôm cậu khóc rống thất thanh, sau đó nói ông trời a, vì sao ông đã cho tôi một khởi đầu tốt đẹp mà lại không cho tôi một cái kết mĩ mãn ?”
Chí Hạo bị hỏi đến nghẹn lời, chỉ có thể oán hận ngậm miệng.
“Đau lòng có ích lợi gì? Một người đau lòng thì có thể khiến người không thương mình quay đầu lại sao, có thể khiến đau lòng biến thành vừa lòng sao?” Cận Thần nhẹ giọng chậm ngữ:“Đau lòng là một hành động nhàm chán, một đời người rất ngắn ngủi, càng đau, càng phải làm nhiều chuyện vui vẻ.”
Chí Hạo không có gì để nói lại, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được câu phản biện:“Anh còn có thể khống chế được nổi buồn, chứng tỏ anh cũng không quá đau buồn.”
Cận Thần giật mình một cái:“Đúng, tôi không đặc biệt đau lòng, cho nên tình yêu của tôi với John cũng không phải đặc biệt.”
Chí Hạo lần này chân chính ngậm miệng, người ta đã nói đến như vậy, còn nói gì được nữa, thật sự là không có gì để nói .
Mặt trời lui dần về hướng tây, Chí Hạo bỗng nhiên nghĩ đến bọn họ vẫn chưa ăn uống gì mà cũng không mua đồ ăn, làm sao bây giờ, chẳng lẽ bị chết đói trên núi? Tiếng Anh thì cậu có thể bập bẹ đôi lời, tiếng Pháp thì mù tịt, ngay cả địa danh nước Pháp còn đọc không được, lại càng không muốn nói là không biết phải uốn lưỡi để phát âm loại ngôn ngữ này thế nào.
Thật sự phẫn nộ, cư nhiên lại phải dựa vào kẻ hỗn đản mất hết bổn phận nam nhân kia, Tiêu Chí Hạo nắm chặt tay, nhưng bụng thập phần không phối hợp, thầm thì kêu một tiếng.
Ai…… Chí Hạo suy sụp, không có biện pháp, cậu không chịu được đói, con nhà nghèo đều có bệnh chung này. Bước từng bước ra khỏi vườn hồng, Chí Hạo nhìn thấy một hình ảnh khiến cậu vừa tức giận vừa buồn cười, bên này cậu đã muốn đói đến rút gân dạ dày, tiểu tử kia cư nhiên ngọt ngào ngủ ở trên xích đu.
“Ai…… Ai……” Chí Hạo đẩy đẩy anh vài lần, mắt thấy bốn bề vắng lặng, can đảm cũng từ đó mà sinh ra, vung tay lên đang định đánh một cái thật mạnh, không ngờ người nọ cư nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, đáng tiếc, đôi tay của cậu chỉ có thể quơ quơ trên không trung rồi ngượng ngùng lui về gãi đầu.
“Cậu đói bụng?” Đến khi Cận Thần hoàn toàn tỉnh táo lại nghe thấy tiếng kêu từ dạ dày Tiêu Chí Hạo đồng học, anh ngẩng đầu vô cùng thuần khiết hỏi một câu, Chí Hạo cứng ngắc gật đầu, mặt xanh mét.
“Tôi cũng đói bụng!” Cận Thần sờ sờ bụng mình, tự tự nhiên nhiên đi qua kéo cổ tay Chí Hạo:“Tôi mang cậu đi ăn món ngon.”
Bởi vì tiền mà chết…… Bởi vì ăn mà vong a…… Anh hùng hào kiệt, cũng phải uốn gối khom lưng năm tấc a.