Luxury Man

Chương 15: Chương 15




Lúc đi về lại đi rất chậm, đợi trở lại nhà thì trăng đã lên đến giữa trời, sao sáng rải khắp thiên hà, nhiều tới nỗi đếm không xuể.

Cận Thần đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, lại vòng ra vườn cùng Chí Hạo nằm đếm sao trời. Thời tiết hôm nay thật tốt, không quá lạnh cũng không quá nóng, trời thanh khí sảng, Chí Hạo lúc này cũng phải thừa nhận rằng nơi này là nơi nghỉ dưỡng tốt nhất, dễ chịu hơn Disneyland cả trăm lần.

[ Nhật: Disneyland ở Tokyo là công viên nổi tiếng nhất. Nói chung đã đi du lịch là không thể bỏ lỡ ]

“Hắn biết rất nhiều tên các chòm sao.”

Cận Thần trầm mặc thật lâu, Chí Hạo vẫn tưởng anh đã ngủ, đang tính toán phải làm thế nào để khuân vác một kẻ một mét tám lại to con này vào trong phòng.

Ai? Người nào là hắn? Chí Hạo suy nghĩ một hồi, không bắt được trọng điểm, chỉ đành bảo trì trầm mặc.

“Khi đó chúng tôi cùng đi cắm trại ở Hoàng Thạch, cũng có nhiều sao như thế này, hắn đem từng tên chòm sao nói cho tôi nghe, nhiều lắm, không nhớ được, cũng tìm không ra, hắn lấy mấy hòn đá nhỏ vẽ lên trên mặt đất, đến bây giờ tôi cũng chỉ nhớ rõ chòm sao sư tử, bởi đó là chòm sao của hắn.”

Hoàng Thạch? Như vậy là Trung Quốc, chẳng lẽ là Lâm Ý Kết? Chòm sư tử bạo lực? Không thể nào! Chí Hạo theo trực giác phủ nhận, bất quá lại do dự, đầu năm nay ai cũng nói chuyện dễ nghe, không biết thiên kim nhà giàu có ham thích với thiên văn học không nữa.

“Hắn có rất nhiều sách về thiên văn học, những quyển sách ở trên giá tôi xem không hiểu quyển nào, có một ngày khi tôi hỏi mượn hắn một quyển sách, hắn đưa tôi quyển [ Thời gian giản sử ], hắn nói nếu quyển này cũng không hiểu thì đành bó tay thôi.”

Chí Hạo chớp mắt liền nhớ lại, là hắn, đương nhiên là hắn, bởi dù Lâm Ý Kết có trở thành tiến sĩ thiên văn học cũng không thể khiến Cận Thần nhớ mãi không quên.

“Nhưng cho dù là quyển sách kia thì tôi cũng xem không hiểu.”

“Tôi cũng không hiểu.” Chí Hạo bỗng nhiên xen mồm vào, ở chỗ Phong Thanh cũng có một quyển [ Thời gian giản sử ], tựa hồ bọn họ đều thích lấy sách này làm quyển sách vỡ lòng, nhưng chẳng ai chịu giải thích xem cái gì là vũ trụ nổ tung, cái gì là những thăng trầm của nền vi sóng.

“Hắn an ủi tôi, nói rằng không hiểu cũng không sao cả, bởi trời đất rộng lớn như thế, không nhất thiết cái gì cũng cần hiểu. Hắn trước kia luôn cho rằng Chanel là Channel, luôn kì quái tại sao người Trung Quốc lại luôn dịch là Chanel trẻ em, mà không gọi luôn là kênh.”

[ Nhật: Ờ thì Chanel là hãng thời trang còn Channel là một kênh truyền hình cho trẻ em. Anh ‘hắn’ mù thời trang ==”. ]

Chí Hạo cũng không giác bật cười, trong lòng âm thầm vẽ ra bộ dáng của ‘ hắn’, anh tuấn tất nhiên là không cần phải nói, ‘hắn’ hẳn là có một đôi mắt hiểu rõ sự đời, cho nên mới có thể làm cho người ta bình tĩnh; chuyên nghiệp tài năng, học thức thâm hậu, mang khí phách nam tử của chòm sư tử, có phong độ đứng đầu, hơn nữa hài hước……

“Hắn đọc rất nhiều sách, ngay cả tiểu thuyết tu chân trên internet cũng xem, sau đó cùng tôi nói cái gì kêu ngự kiếm phi hành.”

Còn cóthiếu niên tâm? Càng thêm khó đỡ! Chí Hạo trong lòng cảm khái, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông trời cũng công bằng dữ nha, đã sinh quái vật Cận Thần này thì chỉ có thể tìm một người BT đến áp anh ta, làm cho anh ta nhớ cả đời. Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy hết cả giận, trong lòng vui sướng không ít.( Nhật: Vậy Tiểu Hạo là BT rồi)

“Sao hai người chia tay?” Đúng vậy, cậu muốn nghe người này kể chuyện anh thất vọng để thỏa mãn tiểu ác ma trong lòng, Chí Hạo nhìn thấy tiểu thiên sứ dễ thương trong lòng mình đang hung hăng lắc đầu, tùy tay giơ lên một nắm đấm liền đá tiểu thiên sứ bay xa, cậu thực sự tò mò.

“A…… Chúng tôi chưa từng bắt đầu.”

“Nhưng đã chấm dứt.”

Cận Thần trầm mặc một hồi:“Vào năm khi tôi được giải thưởng bậc nhất của Cotyaward, đây là giải thưởng lớn nhất từ khi tôi vào nghề, từ nay về sau sẽ được thừa nhận, tương lai khẳng định sẽ vất vả. Tôi thập phần hưng phấn, gọi điện thoại hẹn hắn đi liên hoan, nhưng hắn cự tuyệt.”

“A……” Cho dù là bằng hữu bình thường cũng không nên làm mất hứng như thế.

“Có thể hắn còn có chuyện trọng yếu để xử lý.” Chí Hạo chần chờ.

“Hắn nói sáng sớm hôm sau có khóa tiếng Pháp, hắn không muốn vắng mặt.”

Quá phận! Chí Hạo lòng đầy căm phẫn.

“Tôi có thể tốn sáu giờ đi qua chỗ hắn, chỉ vì bồi hắn ăn cơm trưa, chưa từng oán giận. Nhưng khi tôi gặp được đại sự, hắn thậm chí không muốn bỏ dù chỉ một khóa tiếng Pháp để đến chia sẻ với tôi.”

Thật là ác liệt…… Chí Hạo tin tưởng giờ phút này lửa giận trong mắt cậu có thể phun ra mà đốt sạch chòm sư tử trên trời kia.

“Anh hận hắn không?” Chí Hạo có điểm vô thố, gần đây cậu liên tiếp thất thủ, luôn hỏi những điều mà cậu không thể khống chế đáp án.

“Tôi vì cái gì lại phải hận hắn? Chỉ bởi vì cuối cùng hắn không ở cùng tôi sao? Trên đời này nguyên lai còn có đạo lý như vậy?” Cận Thần cười khẽ hỏi lại, thập phần tự nhiên, như không hề có tia khác người nào cả:“Không, tôi không hận hắn, chỉ là từ một khắc kia tôi hiểu được đường biên ngang* của mình ở chỗ nào, quyết định buông tha, bắt đầu cuộc sống mới.”

[ Chú thích: Đường biên ngang có nghĩa là vạch kẻ phân cách trong sân bóng rổ hoặc bóng đá. Ý anh Thần là biết được quan hệ của mình đến giới hạn nào, không thể đi qua giới hạn đó được nữa.]

“Chẳng lẽ anh không cố gắng hết sức sao?” Chí Hạo nhớ rõ bọn họ có huyết thống chi thân.

“Tôi vốn tưởng rằng, tuy chúng tôi sẽ không ở cùng một chỗ, nhưng nếu tôi thương hắn, cũng vẫn sẽ kiên trì yêu. Tôi có thể thử chuyên tâm yêu một người, không cần hồi đáp gì, dù sao đối tốt với hắn là tôi tự nguyện, có thể thấy hắn tươi cười, hết thảy đều đáng giá. Tôi nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, tôi nghĩ tôi có thể chịu được khi hắn có người khác, thậm chí có thể giúp hắn bày mưu tính kế, thấy hắn kết hôn, sinh con …… Tôi có thể nhận toàn bộ. Tôi nghĩ rắng đó đã là tất cả, tôi có thể yên tâm mà yêu, sẽ không cho hắn áp lực, nhưng vẫn quên một điều đó là tôi không thể chấp nhận việc hắn không coi trọng tôi.” Cận Thần chậm rãi ngồi xuống, đem hai đầu gối ôm ở trước ngực:“Nếu tôi cứ mãi cố chấp giữ lấy thì sẽ khiến hắn áp lực, cho nên không thể không buông tay.”

“Cận Thần……” Chí Hạo khó khăn thốt ra, căn bản nghĩ không ra lời an ủi nào mới tốt, nghẹn nửa ngày, đành phải hỏi:“Có muốn mượn bả vai tôi không?”

“Ừ, cám ơn……” thanh âm Cận Thần thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nghe không ra nửa điểm gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.