Tiếng chuông điện thoại không quá chói tai reo lên vào sáng sớm yên tĩnh, đánh thức người đang ngủ say.
“Alô?Tony Tiêu xin nghe, xin hỏi ai vậy?” Bằng trực giác cầm lấy điện thoại, mặc dù cơn buồn ngủ vẫn đang làm cho đầu óc ý nghĩ hỗn lộn, nhưng thanh âm phát ra vẫn trầm tĩnh chuyên nghiệp.
“Tôi đây, Tôn tổng.”
Ông chủ? Thần kinh Chí Hạo trong vòng một giây lại thanh tỉnh thêm một ít:“Có chuyện gì sao?”
“À, ngày mai cậu quay về văn phòng chính một chuyến nhé, vé máy bay tôi sẽ giúp cậu đặt, qua 10 giờ phi cơ sẽ cất cánh.”
“A……”
“Có vấn đề gì thì gặp mặt nói sau.” Trong ngữ điệu luôn luôn trầm ổn của Tôn Đức Long còn có một tia mệt mỏi.
“Nhưng mà ……”
“Không cần nhưng mà, đi thu dọn đồ đạc đi.”
……
Tiêu Chí Hạo ngơ ngác nhìn điện thoại bị dập máy, sửng sốt ba giây đồng hồ, quay đầu trộm liếc mắt đồng hồ trên tường, thấy rõ ràng vị trí kim đồng hồ điểm qua, rạng sáng: 2 giờ 23 phút!
Có lầm không vậy? Chí Hạo lập tức nằm lộn lại.
Lão đại quả nhiên là lão đại, tuổi tác đã lớn như vậy, sự quyết đoán chỉ thấy tăng chứ không thấy giảm, cơn thịnh nộ lại ngày càng nhiều. Gặp được ông chủ như thế, trừ bỏ lĩnh mệnh làm việc thì còn có thể làm được gì? Chí Hạo tự nhận mình không hay ho, đem đồng hồ báo thức chỉnh đến sáu giờ, chuẩn bị hành trang cho chuyến khởi hành vào sáng sớm.
Chí Hạo tay chân lanh lẹ, sáng sớm đã hoàn thành việc bàn giao với công ty, 9 giờ đúng có mặt ở sân bay Singapore, vài giờ sau đã ngồi trong văn phòng của ông chủ ‘siêu cấp quan trọng’ — Tôn Đức Long.
“Cậu ở Singapore mấy năm rồi?” Tôn tổng vĩnh viễn luôn trưng ra khuôn mặt vô cùng mệt mỏi, biểu hiện cho cuộc sống công việc bận rộn, mí mắt rũ xuống, thoạt nhìn giống như một con sư tử thô bạo nhưng im lặng.
“Hai năm.” Cho dù ở chung lâu ngày, từ khi mới lăn lộn ra đời đã làm việc ở đây nên lá gan cũng lớn hơn bình thường, nhưng khi mặt đối mặt thế này, trong lòng Chí Hạo lại cũng không tránh được có chút sợ hãi.
“Làm việc không tồi.”
Một câu khẳng định, Chí Hạo đánh một hơi thở dài nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, sau này vẫn nên quay về Đài Loan làm việc đi, gần đây vừa ký hợp đồng với một nhân vật lớn, tôi định để cậu làm trợ lí cho anh ta.”
Trợ lí?
Tiêu Chí Hạo chấn động, quả thật xấu xa, cậu làm việc đã nhiều năm như vậy, chi nhánh ở Singapore của công ty tuy rằng chỉ là quy mô nhỏ, nhưng tốt xấu gì cậu cũng là người quản lí cả một khu vực, sao bỗng nhiên bị lôi về tổng bộ, lại đi làm trợ lí cho một người khác.
“Tôn tổng, ở chi nhánh mới bên kia tôi đã làm gì khiến ngài không hài lòng sao?” Chí Hạo cường chế trấn định suy nghĩ, cố gắng để câu hỏi của mình nghe trật tự rõ ràng.
“Không có, cậu làm rất tốt.”
“Vậy vì cái gì ……”
“Bởi vì đối với công ty mà nói, anh ta là người có giá trị còn nhiều hơn cả một thị trường Singapore.”
“Nga……” Tiêu Chí Hạo không khỏi kinh hô một tiếng: “Người nào?” Chẳng lẽ, ông chủ ký được hợp đồng với ngôi sao nổi tiếng sao?
Tôn tổng không trả lời, từ giá sách bên cạnh rút ra một phần tư liệu quăng cho cậu.
Mở ra trang thứ nhất, một loạt ký tự in đậm cái tên –Sam Jin
Sam? Jin? Chí Hạo nhất thời bừng tỉnh, thật đúng là nghĩ không ra ở Đài Loan lại kiếm được một đại nhân vật như thế.
“Anh ta không phải nghệ sĩ, là một nhà thiết kế!” Tôn Tổng như nhìn thấu tâm tư của cậu.
“À……” Chí Hạo mới à một nửa đột nhiên nhảy dựng lên: “Sam Jin?”
Tôn tổng gật đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở cậu đang thất thố, Chí Hạo cũng không có kinh giác, lại tiếp tục lật tư liệu “Thần đồng” “Kì tích mới của ngành thời trang Đài Loan” “Tân sủng của X”…… Vân vân, giải thưởng lớn CotyAward, các loại giải thưởng bậc nhất cho người thiết kế trang phục nam giới CFDA, Chí Hạo chưa hiểu rõ hết danh hiệu nên xem đến hoa cả mắt.
Kiên trì đến trang cuối cùng, là một phần thông tin cá nhân ngắn gọn.
SamJin
Tên tiếng Trung: Cận Thần
Chòm sao Nhân Mã.
Sinh ngày 18 tháng 12 năm 1976 ở Bản Kiều, Đài Bắc.
Năm 1999 tốt nghiệp học viện thời trang ở New York.
Dòng máu Trung Quốc.
Làn da bánh mật nhàn nhạt
Tóc ngắn.
Má trái có một lúm đồng tiền,
Không bấm lỗ tai, không có hình xăm.
Cực đủ tài hoa, lãnh đạm, ôn nhu, lãnh khốc, người song tính luyến( yêu cả 2 phái)……
“Khoa trương như vậy?” Chí Hạo bất đắc dĩ ngẩng đầu, thời gian qua có nghe nói anh ta luôn thuận lợi, nhưng dù sao đó không phải là sơn đầu(người làm chủ 1 vùng), cũng không phải học được tất cả mọi điều, thật không ngờ lại thành công đến vậy.
“Tư liệu cậu cầm trên tay chỉ là một phần, đó là bình luận khách quan nhất có thể đưa ra vào hiện này.”
“Anh ta xem như thuộc ngành thời trang, vì sao đồng ý ký hợp đồng chính thức với công ty chúng ta?”
“ Cận Thần hiện tại là người có chương trình nghệ thuật có mức thu cao nhất, mặc kệ cậu chụp bao nhiêu ảnh, anh ta chỉ tính phí thời gian, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, một giờ mười vạn.” Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Tôn tổng hơi cong lên, tựa hồ rất không cho là đúng.
“Kinh dị……” Chí Hạo rất phối hợp sợ hãi than một tiếng, quả nhiên là đại sinh ý.
“Bất quá so sánh với thương hiệu của anh ta ở Nhật Bản mà nói, thị trường Đài Loan chỉ kiếm về tiền cắc, không đáng để vào mắt, có một số công ty truyền thông Nhật Bản nguyện ý trả 20 vạn cộng thêm đi lại đều vé máy bay hạng nhất và ở khách sạn năm sao, chỉ đổi lại một cái thông cáo của anh ta.” Tôn tổng nói chuyện luôn luôn lời ít mà ý nhiều, hiện giờ dài dòng như vậy hiển nhiên là do bắt con cá lớn béo bở này.
“Cuối cùng, tiền hoa hồng anh ta muốn là 4: 6!”
“Có lầm hay không?” Chí Hạo mục trừng khẩu ngốc, là cậu rời đi Đài Loan đã lâu lắm sao? Khi nào thì thị trường buôn bán sinh lời như thế?
“Bởi vì anh ta rất khó tính. Khi tâm tình không tốt thì càng kinh khủng; Anh ta có thể trên một chương trình trực tiếp, nói thẳng mặt nữ MC: Dáng người của cô nếu mặc quần áo do tôi thiết kế thì tốt hơn hết hãy cắt bỏ nhãn hiệu đi. Anh ta sẽ có thể ở trước giới truyền thông làm cho cô người mẫu S tiêu tùng. Vậy mà trước mặt Mike, chồng cô nàng thì điềm đạm chân thành khiến hắn phát ghen, luôn giữ thái độ mặc kệ người khác, xem mọi người đều là lão trư.” Tôn tổng nói đến nghiến răng nghiến lợi, có thể nói muốn có được người này, Tôn tổng cũng mất rất nhiều tâm tư nha.
Chí Hạo lại bật cười: “Làm việc thực hiệu quả.”
“Cậu tin tôi đi, anh ta căn bản không chỉ làm việc hiệu quả, chỉ là hơi tùy tiện trong ăn nói còn làm việc lại rất quy tắc, phi thường tự giác. Anh ta cũng không đặt nặng bối cảnh gia đình khi làm việc, giống như việc thông cáo này nọ cũng không thèm đến, coi như là tiền cắc thôi ”
“Như vậy……” Chí Hạo làm ra bộ dáng khó xử, trong lòng lại mừng thầm, vị đại thúc mặt than này, còn cường điệu người ta khó khăn như thế, thực không tầm thường nha.
“Không cần lo lắng nữa, lương cơ bản so với quản lí khu vực cũng không ít hơn, mặt khác, công ty sẽ xem thành tích, làm tốt thì thưởng nhiều.” Diêm vương chính là diêm vương, luôn đi guốc trong bụng tiểu quỷ, tiểu quỷ nghĩ gì đều rõ như lòng bàn tay, Tôn tổng nâng lên mí mắt, bình tĩnh liếc cậu một cái, hỏi:“Có làm hay không?”
“Làm!” Tiêu Chí Hạo thốt ra.
Không có biện pháp, đầu năm nay làm cái gì cũng dễ kết oán, duy chỉ có tiền là không bao giờ.