Mỗi cuộc gặp gỡ của đời người thường xảy ra chuyển biến lớn chỉ trong vài phút, có đôi khi nhanh đến ngay cả đương sự cũng không kịp phản ứng, Chí Hạo một lần nữa trở lại hội trường, trốn vào góc phòng nhìn mọi người, vì Cận Thần tiêu thất một hồi rồi lại xuất hiện nên đương nhiên lúc này bị người vây càng đông. Cậu lại chỉ cảm thấy càng xem càng hoảng hốt, cơ hồ phải hoài nghi xem cử chỉ kinh người vừa rồi kia đến tột cùng là thật hay là giả, có phải chỉ là một hồi hoàng lương nhất mộng (*).
“Tiêu tiên sinh có cảm thấy nóng không?”
“Nóng? Không có a…… Anh cảm thấy nóng sao?” Chí Hạo phản ứng theo trực giác là muốn tìm nhân viên quản lý ở khách sạn để chỉnh lại điều hòa.
“Tôi không biết a, bất quá Tiêu tiên sinh mặt ngài rất đỏ, còn đổ mồ hôi.”
…… Chí Hạo tĩnh hạ tâm tư, quả nhiên toàn thân ươn ướt nham nháp, chỉ có thể cường cười pha trò:“Khá tốt, Khá tốt……”
Trời ạ, Chí Hạo bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, cậu thật dũng khí kinh người, vừa mới ấn xuống nút play nhưng lại quên xem quy tắc trò chơi trước, thực sự cho dù là một trò chơi không có kết quả thì như vậy có cần qua giai đoạn trung thành không? Hay có thể một cước đạp hai thuyền?
Cho dù là xã giao thì uống nhiều cũng say, cũng may một cô nàng cao 174cm thì dù có gầy cỡ nào cũng có chút sức lực, Dương Di Giai loạng choạng vài bước lại vừa đúng được Cận Thần đỡ lấy, Chí Hạo thờ ơ lạnh nhạt, nhất thời cũng không rõ ràng lắm bản thân có quyền lợi buồn bực hay không, nên càng phát ra buồn bực vô song.
Tiệc tối nháo đến rạng sáng mới tán, Chí Hạo là nhân viên, bi thảm lưu lại giải quyết chiến trường, chờ thu thập thỏa đáng mới trở lại trong xe, lại phát hiện đã có một loại hành lí đang nằm ở ghế sau.
“Anh vào bằng cách nào?” Chí Hạo chấn động.
“Tôi bảo đồng nghiệp mở cửa xe hộ.” Cận Thần thần đơn thuần vô tội như thiên sứ.
Khi dạ tiệc mở màn thì có rất nhiều việc, Chí Hạo để người ta cất xe giùm mà quên không lấy chìa khóa, nhất thời trong lòng tức giận mắng, mẹ nó, gặp kẻ vong nghĩa, xem lão tử ngày mai trách cứ các người thế nào.
“Hừ!” Cậu hầm hừ ngồi vào trong xe.
“Đi nhà cậu hay nhà tôi?” Cận Thần từ sau lưng vươn lại đây, ghé vào ghế dựa của lái xe.
“A……” Chí Hạo kinh hãi.
“Hử?” Anh mắt Cận Thần lộ ra quang mang hoài nghi:“Người nào đó sẽ không quên rằng bản thân vừa mới nói cái gì chứ?”
Chí Hạo đại quẫn.
Cận Thần buông cậu ra, vươn tay trạc trạc bả vai cậu:“Ai, cậu rốt cuộc có biết là một người bạn trai thì phải làm cái gì hay không?”
Chí Hạo chấn động toàn thân, một cước đạp phanh lại, Cận Thần một đầu đánh vào trên đỉnh xe, oán giận liên tục:“Tiêu Chí Hạo, cậu mưu sát chồng!”
Này…… Chí Hạo chỉ cảm thấy chính mình là máy tính 286 lỗi thời nhất, gõ lệnh nhầm phạm vi, bộ nhớ quá đầy,CPU đứng máy ……
Này, này, này…… Vì sao hoàn toàn không giống cái dạng cậu tưởng tượng trong đầu, cái loại tình yêu ngày tận thế tràn ngập tuyệt vọng, có thể nào là cái dạng này nha.
“Đừng nói với tôi, cậu sống hơn hai mươi tám năm, mà không có kinh nghiệm nha?” Cận Thần nheo lại mắt.
“Đương nhiên không!” Chí Hạo thốt ra.
Cận Thần nhướng mày, mỉm cười……
“Vậy bây giờ nên để tôi lái xe, tôi có chút không dám tin cậu rồi!”
“Không được, anh vừa mới uống rượu quá nhiều rồi.”
“Chỉ là một chút thôi……” Cận Thần thò đầu qua, hôn trụ vành tai Chí Hạo, Chí Hạo toàn thân cứng ngắc, mặc cho đầu lưỡi ôn nhuận kia dời xuống triền miên đến trên gáy, một ngón tay linh hoạt từ trên khe hở ở khuya áo đi vào ……
Cậu lại quên hô hấp, chỉ nhìn đến trước mắt đỏ cam một mảnh.
“Hiện tại thì sao? Cậu có biết rằng lấy tình trạng này của cậu mà lái xe, thật sự sẽ có nguy hiểm không?”
Vô nghĩa, đương nhiên nguy hiểm, đều là anh sai…… Chí Hạo trợn mắt nhìn.
“Ngoan!” Cận Thần dùng sự hữu nghị bắt cậu nhường quyền lái xe.
Từ lúc Cận Thần đồng học cầm lái, phương hướng kia đương nhiên chính là Cận trạch, Chí Hạo một cước bước vào cửa, không khỏi bùi ngùi muôn mối, ngày đó chỉ là thuần khiết đi vào, vận mệnh của cậu giờ lại bị thay đổi toàn bộ, từ nay về sau mình đã rời đi con đường chân lí an ổn, bước vào một nơi không biết thế nào.
“Muốn uống cà phê hay không?”
Chí Hạo lắc đầu, ngồi vào trên sô pha, cậu lại ngồi vào vị trí ngày trước:“Sao không mở đèn?”
Trăng vẫn sáng như trước, sao trời như trước, người cũng như cũ, đáng tiếc tình cảm thì đã bất đồng.
Cận Thần ngồi xuống bên người cậu, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:“Không bằng trước ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, quên tất cả chuyện hôm nay.”
“Vì cái gì!” Chí Hạo nhảy dựng lên, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
“Tôi sợ cậu sẽ hối hận.”
“Anh chứ không phải tôi!”
Cận Thần bất đắc dĩ cười, đưa tay với vào trong áo cậu, Chí Hạo nhất thời cứng ngắc.
“Xem, cậu căn bản không biết nên làm gì.” Cận Thần mỉm cười, đứng dậy:“Tôi đi tắm rửa trước, cậu tự tìm phòng khách ngủ đi.”
Xối lượng nước lớn nhất, độ nóng của nước cũng rất thấp, một đường lao xuống, Cận Thần có điểm bất mãn, tiểu tử này nói không sai, thân thể này đối cậu ta có phản ứng, đáng tiếc ……
Anh thì không hảo được như thế, một cậu nhóc còn tính trẻ con vậy, anh sợ cậu cuối cùng sẽ khổ sở.
Nước lạnh cuồng lưu, Cận Thần bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có gió thổi qua, quay người lại, đúng là Chí Hạo đang nghiêm mặt đứng ở bên ngoài.
“Anh bạn à!” Cận Thần dù có tốt tính thì cũng sinh khí:“Cậu là muốn miễn phí đi xem quán nam(**) sao?”—
(*) Chữ hoàng lương ở đây là chỉ hạt kê có màu vàng. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.
(**) Chữ ‘ quán ‘ là lễ tưới rượu xuống đất (thời xưa). Khi cúng lễ rót rượu tưới xuống đất để cảm thần gọi là quán. Người sống uống rượu cũng gọi là quán.
Quán nam = người đàn ông tắm luo thể =)