Luxury Man

Chương 45: Chương 45




Hà Nghĩa Toàn căn bản nghe không hiểu ý tứ của người khác, miệng cứ lải nhải:“Tiêu là họ mẹ của con, nếu con về nhận thức tổ tông, sẽ không cần mang họ Tiêu nữa.”

“Không, ông lầm rồi, tôi họ Tiêu, không có cha, cũng không phải con của ông.” Chí Hạo lặp lại một lần.

“A!” Hà Nghĩa Toàn kinh hãi:“Con không muốn nhận cha sao.” Y cứng họng, không thể tin chuyện này là thật.

“Tôi căn bản không biết ông.”

“Chí Hạo, chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, con đương nhiên không biết, ta thật sự là cha của con, huyết thống là chuyện không thể thay đổi, trên người con có một nửa dòng máu của ta, Chí Hạo con phải rõ ràng, máu mủ tình thâm a……” Hà Nghĩa Toàn tận tình khuyên bảo, từng câu từng lời đều thấm nhuần đạo lý.

“Có thể!” Chí Hạo cảm thấy không còn kiên nhẫn, thời gian lãng phí ở chỗ này không đáng, cậu hoàn toàn không muốn cùng y nói gì nữa, bọn họ cho tới bây giờ đều không đi chung con một đường, phải chấm dứt thôi.

Cậu thanh thanh cổ họng, thẳng lưng, thần sắc bình tĩnh:“Tôi mở cuộc họp báo hôm nay, chỉ là muốn nói với mọi người, tôi, Tiêu Chí Hạo không có cha. Trong 28 năm sống trên đời, cũng không có một nam nhân mang danh nghĩa người cha hướng về tôi vươn tay. Tôi chưa từng có cha, quá khứ không, tương lai cũng sẽ không.”

“Thân thể là do cha mẹ sinh ra, sao có thể nói không nhận là được.” Dưới đài lập tức có người phản pháo.

“Cậu có cha không?” Chí Hạo chăm chú nhìn hắn.

“Đương nhiên là có.” Người nọ khó hiểu.

“Vì sao cậu cảm thấy đó là cha của cậu?”

“Bởi vì ông sinh ra tôi ……”

“Không,” Chí Hạo chữa lại:“Bởi vì ông ấy nuôi dưỡng cậu, kiếm tiền trả học phí cho cậu, dẫn cậu đi xem đá bóng, dạy cậu làm bài tập.”

Người nọ rốt cục hiểu được, mặt đỏ lên, không lên tiếng nữa.

“Tiêu tiên sinh làm gì vậy? Dù sao cũng là do ông ấy sinh ra anh, phận làm con cũng không nên chỉ trích cha mình ” Trường hợp nào cũng có kẻ hòa giải vĩ đại, bọn họ nói ra những lời thường không thể phản bác.

Nhưng Chí Hạo chỉ lẳng lặng nói:“Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn?”

Cuối cùng, không người nào dám nhiều lời nữa.

Chí Hạo cứ thế rời đi, cậu cứ nghĩ rằng mình hoàn toàn không thèm để ý, chính là tới phòng nghỉ rồi mới phát hiện nguyên lai hai tay đều ướt đẫm mồ hôi.

“Suất ngây người!” Chu Chu vỗ bàn tán dương.

Cận Thần lại vươn tay sờ tóc cậu, cười tủm tỉm:“Sớm biết em cũng không chịu thua kém như thế, căn bản không cần lo lắng giúp em, đáng tiếc cho năm bộ thời trang cao cấp kia của anh em không mặc nha.”

Chí Hạo yên lặng không lên tiếng, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy bả vai Cận Thần, thấp giọng nói:“Thật tốt.”

“Cái gì thật tốt.”

“Còn có mọi người.”

“Không” Cận Thần mỉm cười, cũng không kể công:“Toàn bộ là nhờ vào chính em.”

“May mắn hiện tại có năng lực, có thể tự lực cánh sinh.” Chí Hạo thổn thức:“Nếu như bây giờ mình nghèo khó, y bỗng nhiên mang theo tuyệt bút tài sản thần binh trời giáng, biết đâu chừng đúng là phải gọi y một tiếng cha.”

“Sẽ mang theo tài sản trời giáng tới cứu anh á, thế thì năm đó cũng không vứt bỏ mẹ con anh ở cái xó bùn đó ” Chu Chu nói chuyện luôn độc miệng, nhưng nhất châm kiến huyết (nói một lần trúng tim đen)

“Vậy thật chế giễu!” Chí Hạo vỗ vỗ ngực, thình lình di động trên bàn rung lên mạnh mẽ, Chí Hạo liếc thấy là tên Phong Thanh, đương nhiên không dám chậm trễ.

Phong Thanh tức giận ngút trời, nổi trận lôi đình, trung tâm tư tưởng chỉ có một câu: Anh cứ thế bỏ qua cho y sao, vì sao không cho y mấy quyền để mẹ anh được trút giận! Chí Hạo cười, chỉ đành theo dỗ cô mau nguội.

“Cô ấy rất quan tâm đến chuyện này!”

“Đúng vậy……” Chí Hạo gật đầu, trở lại trên sô pha:“Năm đó mẹ em có bao nhiêu thảm, cô ấy chính mắt nhìn thấy.” Chẳng qua cô không phải là cậu, chịu thương tổn không sâu bằng, cho nên còn có khí lực đi hận.

“Thoạt nhìn, cô ấy đối với em thật sự không tồi a.” Cận Thần chớp mắt mấy cái.

“Ân!” Chí Hạo lại gật đầu thật mạnh, thanh âm cũng có chút thổn thức:“Kỳ thật từ nhỏ cô ấy đã quan tâm em, năm em thi tốt nghiệp thì mẹ em mất, cho nên cũng không dự thi nữa, cô ấy học ở Đài Bắc, đem tất cả thành phố dò xét qua một lượt, giúp em tìm một công việc thích hợp. Cuối cùng khuyên em xin vào công ty giải trí làm quản lí sân khấu .”

“Vì cái gì?” Cận Thần kinh ngạc, đây cũng không phải một công việc bình thường.

“Bởi vì em thích điện ảnh, cũng thích xem người ta hát hò.Cô ấy nói tính tình em cẩn thận, cùng người lạ ở chung cũng không tồi, nhưng không tính thông minh, cho nên tìm thứ em có hứng thú, hơn nữa đến cuối cùng tìm công việc có kinh nghiệm vẫn tốt hơn, sau đó em đi theo hướng đó, vừa làm vừa học, cho tới hiện tại ”

“Cô ấy đối với em thật là tốt.” Lúc này Cận Thần không chớp mắt, trong thanh âm cũng không có ý vị trêu đùa.

“Đúng vậy!” Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy có điểm mỏi mệt, liền tựa đầu vào vai Cận Thần:“Hồi bé còn có thể giúp cô ấy đánh nhau, hiện tại ngay cả đánh cũng không thể, không biết phải làm sao để trả ơn cô ấy nữa.”

Truyền thông cũng sẽ không chỉ vì một cuộc họp báo mà chấm dứt, người họ Hà kia vẫn ngày ngày trường mặt lên báo, nhưng Chí Hạo đã không còn để ý đến nữa. Rất nhanh, nhất định sẽ qua nhanh thôi, chuyện này rồi sẽ được sự kiện tiếp theo hấp dẫn hơn thay thế, một nghệ sĩ nào đó có bạn gái mới, hay là diễn viên nọ có vị hôn thê, Chí Hạo biết rõ quy tắc vận động của vòng luẩn quẩn này, cậu thập phần kiên nhẫn, bình tâm tĩnh khí. Nhưng Hà Nghĩa Toàn kia lại không hiểu được, cho nên y vẫn còn hưng phấn không thôi, không hề biết chừng mực, vĩnh viễn chỉ biết liều lĩnh, cho tới bây giờ cũng không rõ vị trí của bản thân, cuối cùng bị phồn hoa nuốt hết, Chí Hạo thực may mắn khi cậu không nhận y.

Bởi vì trang phục thời trang tung ra đợt vừa rồi, hàng bán không kịp sản xuất,công ty X lại càng thêm nổi tiếng.

Chí Hạo chính thức trở thành quản lí bộ phận quy hoạch, tuy rằng cậu ít có ý tưởng sáng tạo, nhưng dưới tay có rất nhiều tiểu tướng trẻ tuổi xuất sắc, chỉ cần không lên tiếng ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ thảo luận xong, sau đó từng mục từng mục biến thành hiện thực.

Một người có thể có rất nhiều tài năng nhưng chỉ cần một trong số đó là có thể đủ sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.