Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi……
Cận Thần vẫn lăn qua lăn lại đến hừng đông mới ra mồ hôi, toàn thân dính dính nhớp nhớp, Chí Hạo vắt khăn mặt nóng vội tới sát qua thân thể cho anh, rốt cuộc chống đỡ không được mà thiêm thiếp ngủ mất. Tiêu Chí Hạo còn sợ anh sẽ lại bị cái gì nữa nên nằm ở bên cạnh anh mà ngủ cũng không vào giấc là mấy, mười phút lại mở mắt ra ngóng rồi mười phút lại nhắm vào.
Ai, sau chuyện này Tiêu Chí Hạo dị thường thống khổ hối hận, cậu sớm hẳn nên nghĩ đến, bằng cái tính tới chết cũng không chịu hé răng của Cận Thần, bệnh muốn chết cũng sẽ cắn răng không nói, mặt nhăn mày nhó, nếu có thể không đầu hàng thì quyết không đầu hàng, kiên trinh bất khuất như một chí sĩ cách mạng vậy đó.
Chỉ là chờ đến khi anh bị bệnh nặng tới lưu căn, ai …… Vậy xong rồi.
Vì thế khi Cận Thần đồng học vừa tỉnh ngủ, tinh thần so với đêm hôm qua thì tốt tới mười lần còn có thừa, thế nhưng, lại thật cẩn thận chọc chọc Tiêu Chí Hạo đang nằm mê man ở bên người.
Đáng thương Chí Hạo đang trong mỏi mệt quỷ dị cùng cảnh giác đề phòng giao thoa, bị anh chọc chọc như vậy, cậu liền bật người nhảy dựng lên:“Làm sao vậy, lại phát sốt sao?” Vươn tay sờ sờ, nga, hoàn hảo, hoàn hảo, sốt lui, toàn bộ đều lui…… Lúc này mới nghe được người nào đó, dùng thanh âm đứt đoạn yếu ớt nói:“Anh muốn uống nước.”
“Nga…… Nga, tốt!” Tiêu Chí Hạo trong lòng đại định, rót chén nước đưa cho Cận Thần.
“Nóng!” Người nào đó chạm chạm môi, đau khổ nổi lên mặt.
Tiêu Chí Hạo thử một chút, quả nhiên có điểm nóng, liếc thấy đôi mắt Cận Thần kia một bộ trông mong, đành phải từ trên giường đứng lên, đến chỗ vòi nước phòng bếp rót một ít nước lạnh.
“A! Quên hướng công ty xin phép!” Cận Thần bỗng nhiên ở trong phòng kêu sợ hãi.
“Sớm xin qua rồi! Còn nhờ anh nhớ cho, hôm nay là cuối tuần!” Tiêu Chí Hạo không phải không có ảo não đem chén nước lạnh đưa cho Cận Thần, người này thật sự là không chịu lớn, rạng sáng cậu đã gọi điện thoại cho Chu Chu xin nghỉ, bị cô bé cười nửa ngày, quả nhiên là đàn ông cuồng công tác a, cuối tuần không đi làm mà vẫn xin phép, vân vân và vân vân ……
Cái miệng nhỏ nhắn của Cận Thần uống hết nước, Chí Hạo thấy tinh thần cùng khí sắc của cậu đều chuyển biến tốt đẹp, tâm tư treo suốt cả tối rốt cục được thả xuống, vừa buông lỏng, mỏi mệt đã thổi quét lên, đặt chén xuống đang muốn đi hội ngộ Chu Công, cũng không nghĩ rằng người bên cạnh lại một lần nho nhỏ tiếng mở miệng:“Chí Hạo, anh đau đầu.”
Còn đau? Không phải hạ sốt rồi sao? Tiêu Chí Hạo nghi nghi hoặc hoặc cố gắng đứng dậy
“Ừm!” Cận Thần gật đầu, sốt một buổi tối khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, hốc mắt có điểm hồng.
Chí Hạo thở dài, nhận mệnh giúp anh mát xa huyệt thái dương.
Cận Thần nhắm lại mắt, bên khóe miệng chậm rãi treo lên một tia cười, ngủ đến thập phần thư thái ngọt ngào.
Tiêu Chí Hạo thật sự là mệt nhọc, xoa bóp không bao lâu, bản thân cũng nằm ở bên cạnh Cận Thần ngủ thiếp đi.
Chỉ là, cái gọi là hoa đẹp không nở lâu, mộng đẹp khó thể tròn, lúc này đây khiến Tiêu Chí Hạo cùng Chu Công sinh ly tử biệt lại là một chuỗi tiếng chuông điện thoại, Tiêu Chí Hạo hỗn hỗn độn độn sờ soạng nửa ngày, khó khăn lắm mới đụng đến thứ đang reo ầm ỉ, buồn ngủ mông lung trả lời:“Alô? Tìm ai?”
Nhưng mà thanh âm âm trầm của đối phương trong nháy mắt chặt đứt chút tình nghĩa cuối cùng giữa cậu cùng với Chu Công.
“Tiêu Chí Hạo!” Phong Thanh gằn từng tiếng truyền tới, sau lưng tựa như có tiếng lá cây vi vu rền vang, cùng sóng Trường Giang cuồn cuộn ập tới.
Tiêu Chí Hạo sợ tới mức giật mình một cái:“Làm sao vậy?”
“Anh còn hỏi em làm sao vậy? Hai người tới muộn bao lâu rồi? A! Di động còn tắt máy!!” Phong nãi nãi gầm lên giận dữ.
“Này…… Này……” Tiêu Chí Hạo trong đầu xoay tròn tốc độ cao, lại do hiện tại cậu thiếu giấc ngủ nghiêm trọng,CPU vận chuyển không thông, nhưng thật ra bên kia Cận Thần bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cười khổ nói:“Mau giải thích, nhanh lên, nói anh phát sốt.”
Tiêu Chí Hạo kinh ngạc, thất linh bát lạc đem tình huống nói hết, bên kia giận dữ như tiêu đi một ít, chính là rầu rĩ như trước, nói:“Vậy làm sao bây giờ? Vậy hôm nay có phải lại không được hay không?”
“Đúng đúng…… Cận Thần đêm qua phát sốt tới 40 độ!!” ngữ khí Tiêu Chí Hạo cường điệu cường điệu.
“Nghiêm trọng như vậy!” Phong nữ hiệp rốt cục nhuyễn xuống:“Muốn hay không để bọn em lại xem thế nào?”
Chí Hạo do dự một chút, lập tức cười nịnh nói:“Vậy, tốt tốt…… Phiền toái bác gái……”
“Canh gà được nhỉ? Hiểu rồi! Còn muốn thứ gì không?” Phong Thanh tiếp lời.
Tiêu Chí Hạo cười ngượng vài tiếng:“Không có, không có.”
“Rốt cuộc đáp ứng cô ấy cái gì rồi a!” Tiêu Chí Hạo buông điện thoại, không khỏi vỗ vỗ tiểu tâm can của mình, Phong Thanh này từ nhỏ đến lớn đều hung dữ như hổ, chỉ có Thẩm Lỗi chịu được thôi, hiện giờ lớn lên cũng thật sự càng ngày càng dễ nóng a!
Cận Thần lui ở trong chăn cười khổ:“Chúng ta vốn đáp ứng hôm nay bồi cô ấy đi chọn lễ phục hôn lễ!”
Ách? Tiêu Chí Hạo nhất thời nghẹn, bỗng nhiên ý thức được, Phong Thanh không có đối cậu rống lớn tiếng đã coi như nể mặt nể mũi rồi.
Nhân sinh một đời, cỏ cây một thu, làm một nữ thanh niên trí thức đã hơn ba mươi tuổi mới rốt cục gặp được một người khiến cô chịu gả đi, người ta cũng đồng ý lấy cô, đó là một sự kiện cỡ nào thật đáng mừng, sau đó, bạn lại ở trong sự kiện này tạo ra chuyện xúi quẩy cho cô ấy, thả bồ câu…… Ô, cô ấy không chặt đầu bạn đem ninh mới là lạ đó.
Tiêu Chí Hạo lần này hoàn toàn thanh tỉnh lại, buồn ngủ toàn bộ đều bay sạch, vì thế giương mắt xem xét xem xét Cận Thần:“Cảm giác thế nào? Đầu còn đau không?”
Cận Thần gật gật đầu, ánh mắt ẩm ướt, môi còn vểnh lên.
Trái tim già yếu của Tiêu Chí Hạo bị đập vào, thanh âm nhẹ đến mức có thể nổi trên mặt nước:“Đói bụng không? Em đi làm chút đồ cho anh ăn nhé?”
Cận Thần gật gật đầu, chính là chờ Chí Hạo đứng dậy, tay lại kéo lấy góc áo cậu……
“Làm sao vậy?” Chí Hạo quay đầu lại.
“Nhanh trở về nhé!” Trên lông mi dính lệ, vừa đen vừa dài vừa nặng, hơi hơi rung động.
Tiêu Chí Hạo nhìn mà choáng váng, vội không ngừng gật đầu.
Bất quá,thứ xuất sắc nhất từ phòng bếp màTiêu Chí Hạo đồng học có thể làm ra chính là mì gói cùng sủi cảo đông lạnh, trước kia Cận Thần cũng từng nghiêm khắc dậy qua cho cậu mấy món, nhưng mà rất nhanh, anh lại một lần khắc sâu cùng cảm nhận được thành ngữ truyền thống của người Trung Quốc là vô cùng chính xác — lạn nê phù bất thượng tường. ( bùn nhão không xây được thành tường)
Nhưng mà giờ khắc này Cận Thần đang hoa hoa lệ lệ sinh bệnh, vô luận như thế nào, cũng không thể để người bệnh ăn mì gói nhỉ? Vậy đương nhiên, càng không thể để người bệnh đứng dậy nấu cơm cho cậu?
Tiêu Chí Hạo sờ sờ mặt mình, tiểu lương tâm yếu ớt lại một lần nữa bị tra tấn.
“Ách, cái kia, Anh muốn ăn gì? Em đi ra ngoài mua đồ ăn về?” Chí Hạo quay đầu ló vào phòng ngủ.
“Không cần!” thanh âm Cận Thần rầu rĩ.
Ách, giận dỗi? Làm sao bây giờ? Tiêu Chí Hạo bồi cười.
“Em không cần đi!” Thủy khí doanh nhiên, đôi mắt chớp chớp:“Gọi mang tới là được, anh muốn ăn cháo.”
Da, đúng nha, Tiêu Chí Hạo quay về đi gọi điện thoại.
Hiệu ăn Quảng Thức Trà đưa tới cháo hết sức đủ tiêu chuẩn, Chí Hạo lúc này mới phát hiện bản thân cũng đói bụng, liền ăn trước một phần cơm rang, thổi nguội chén cháo liền bê tới bên giường để uy Cận Thần.
“Kỳ thật đồ bán bên ngoài cũng rất ngon……” Chí Hạo chột dạ, cố ý nói thật lớn tiếng.
Cận Thần khụ một chút, vẻ mặt đau khổ nói:“Nhà có vợ vụng, chẳng biết làm sao, chẳng biết làm sao ……”
“Anh nói cái gì?” Tiêu Chí Hạo buông bát, bắt đầu nghiến răng.
“Anh đang nói chính anh thôi!” Cận Thần cười lấy lòng.
Tiêu Chí Hạo không nói gì, tên này thật thật giả giả giả giả thật thật, mặt dày vô lại, mềm cứng đều làm được hết…… Bạn có biện pháp gì nắm hắn trong lòng bàn tay không? Không có biện pháp!