Chương 9: Bánh xe vận mệnh rạn nứt.
---
Xe ngựa dừng lại trước Du Nhiên phủ, tất cả mọi người khi nhận được tin tức Bạch Vũ sau năm năm phiêu bạc giang hồ cuối cùng cũng trở về đã lập tức chạy ra ngoài cửa đón hắn. Bạch Vũ từ bên trong xe ngựa bước ra, trên tay là một tiểu cô nương mười tuổi đang say giấc trong vòng ngực lớn của hắn. Tất cả mọi người từ cả kinh cho đến hãi hùng, xưa nay hắn nổi tiếng lãnh khốc nhất gia tộc, dù cho đó là muội muội hắn cũng không thể nào ở gần hắn quá ba bước. Tiểu cô nương này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Bạch Vũ không thèm để ý đến tất cả mọi người đang đứng chờ đợi, bế nàng một mạch trở về viện của mình. Mặc dù năm năm không ở Du Nhiên phủ nhưng Đằng Vân viện của hắn luôn luôn sạch sẽ không một hạt bụi. Đặt nàng xuống giường, hắn lập tức phân phó hạ nhân trong phủ chuẩn bị đồ đạc, thuốc men, vì sau khi đặt chân tới Đông Liêm nhiệt độ ở đây so với chỗ khác hoàn toàn khác nhau. Đông Liêm quanh năm băng giá, người thường rất khó có thể sống được ở nơi đây, chính vì vậy mà nàng đã sốt cao khi đến đây.
Toàn thân nàng lạnh và run rẩy, dù hắn có để rất nhiều lò sưởi bên trong phòng, đúng là thể trạng nàng quá yếu nhưng hắn không ngờ lại yếu đến mức này. Bạch Tiên biết hắn lo lắng cho nàng nhưng tiếc rằng kể từ ngày đó, nàng đã không thể hồi phục lại sức khoẻ như trước. Tâm bệnh khó lòng nào chữa trị được, nàng cũng đã đến cực hạn của bản thân, ông không thể nào cứu nàng được.
“Phụ thân! Ngài chắc chắn biết cách cứu nàng phải không?” Bạch Vũ nhạt hỏi ông.
“Đáng tiếc!” Bạch Tiên buông hai từ rồi quay bước rời đi.
Chẳng lẽ một Đại diêm vương y thuật, độc thuật tinh thông như ông không thể nào kéo nàng từ quỷ môn quan trở về hay sao? Nhất định hắn không tin nàng không qua khỏi, cho dù phải nghịch chuyển càng khôn, hắn nhất định phải cứu sống nàng cho bằng được.
---
Rắc! Rắc! Rắc!
Bánh xe vận mệnh xuất hiện những vết nứt khá lớn, từng mảnh vụn rớt xuống và tan biến, bạch y nam tử rũ mi tâm thở dài. Cho dù có cố gắng đến bao nhiêu lời nguyền cũng không thể nào phá vỡ được, làm sao mới có thể chấm dứt được vòng quay luân hồi không có hồi kết này đây “Là lời nguyền của hắn, là ý chỉ của hắn...” Hắc y nam tử trầm ngâm, có vẻ mọi chuyện đã quá trễ, liệu có nên báo lại cho người đó không? “Địch! Ngài dự tính như thế nào?” Bạch y nam tử hỏi.
“Nút thắt ở đâu thì phải gỡ chỗ đó.” Hắc y nam tử nói.
“Chúng ta có nên báo lại với Thần không?” Bạch y nam tử hỏi.
“Không!” Hắc y nam tử dứt khoác nói “Bắt đầu từ một kết thúc.” Sáu chữ đó đã bao hàm toàn bộ những gì hắc y nam tử muốn nói, bạch y nam tử trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Chỉ biết than thở mà thôi...
---
Ba ngày trôi qua, Nguyên Linh vẫn không có dấu hiệu hạ sốt khiến Bạch Vũ tâm can như lửa đốt. Mọi người trong Du Nhiên phủ cũng vì thế mà vô cùng căng thẳng, mà chỉ có một người rất bình thản ngồi uống trà không mấy quan tâm đến sự việc trong phủ. Bạch Tiên biết rằng vận mệnh này đã bị thay đổi rồi, bánh xe cũng bị rạn nứt, tất cả đã bị bàn tay dơ bẩn của Thiên giới làm ra.”Bẩm đại lão gia! Tịnh Tâm tiểu thư đã tới Du Nhiên phủ.” Nhướng cao mày kiếm, nhanh như thế đã đến rồi sao. Đúng là không thể cứu vãn được nữa rồi.
Ngồi trong Đằng Vân, Bạch Vũ luôn tay vắt khăn ấm đặt lên trán nàng, khi nào nàng chưa tỉnh lại thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ ngừng quan tâm nàng. Lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã nhất kiến chung tình với nàng kể từ lúc đó, hắn không biết vì sao mình lại chỉ hướng về nàng, hắn không rõ vì sao bản thân lại si tình nàng. Cảm giác này dường như đã có từ rất lâu...
Bỗng từ bên ngoài bước vào một thân ảnh tiểu cô nương màu hồng nhạt với sắc mặt khó coi, cô nghe người báo hắn đã trở về nhưng lại mang theo một tiểu nữ tử khác về theo và luôn chăm lo không rời nửa bước. Trong khi năm năm qua cô luôn ở bên hắn lại không có được sự quan tâm như thế này “Vũ ca ca.”
Nghe thấy giọng nói thanh thuý của cô, hắn không thèm quay nhìn cô lấy một cái mà vẫn tiếp tục vắt khăn đắp lên trán cho nàng. Bỗng nhiên ngón tay nàng khẽ động đậy, Bạch Vũ liền buông khăn ra và nắm lấy cổ tay của nàng để bắt mạch. Mi mắt Nguyên Linh nặng trĩu dần mở lên, giọng nói thều thào “Lạnh... lạnh quá...”
“Linh.” Bạch Vũ lập tức ôm lấy nàng “Có ta ở đây rồi, ta sẽ không để nàng lạnh đâu.”
“Vũ... Vũ...” Nguyên Linh yếu ớt nói.
“Ta ở đây, nàng muốn gì?” Bạch Vũ gắt gao ôm chặt nàng.
“Xin lỗi... ta xin lỗi...” Nàng nói. Trong cơn mê nàng bỗng nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhớ lại ký ức vạn năm trước, những đoạn ký ức đau đớn nhất. Là sai lầm của nàng cho nên bây giờ nàng phải trả giá cho những gì mình gây ra.
“Nàng không làm gì cả, vì sao lại xin lỗi ta chứ?” Bạch Vũ nắm chặt tay nàng, nếu vì chuyện trốn tránh năm năm qua thì không cần phải xin lỗi hắn. Tất cả đều không cần...
“Xin lỗi...” Nàng biết có lẽ hắn không nhớ về những ký ức vạn năm đó nhưng thời điểm của nàng đã đến, nàng đã cố gắng lắm mới có thể tỉnh lại để... nói lời xin lỗi với hắn. Nếu có tiếp kiếp sau thì hãy để nàng hy sinh vì hắn, hãy để nàng hoá giải lời nguyền của bọn họ, hãy để nàng ngừng yêu hắn...
“Linh... đừng nói nữa...” Hắn hôn lên trán nàng, đừng nói lời xin lỗi hắn. Tim hắn như bị nàng bóp chặt, nàng nằm trong tay hắn nhưng hắn cảm thấy như sắp mất nàng vĩnh viễn vậy. Không... hắn không muốn điều đó...
“Yêu... ta... yêu... chàng...” Bàn tay nhỏ nhắn đang nằm trong bàn tay to lớn của hắn dần dần rớt xuống, đôi mắt dần khép lại.
Bạch Vũ như chết lặng, thân thể nàng không còn động “Linh... nàng tỉnh lại đi...” cho dù hắn có kêu nàng bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không trả lời hắn. Hắn ôm chặt nàng hơn, vùi mặt vào trong thân thể nhỏ bé của nàng, bờ vai hắn run run không ai có thể thấy được những giọt nước mắt đang rơi của hắn. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện những dòng ký ức kỳ lạ nhưng quen thuộc, hắn nhớ rồi, hắn nhớ hết tất cả rồi... Tại sao hắn lại có thể làm như vậy với nàng? Bây giờ hối hận đã quá muộn màng...
“Vũ ca ca...” Từ nãy giờ Hoàng Phủ Thanh Tịnh đứng chứng kiến hết tất cả mọi chuyện. Cô cảm thấy trong lòng phức tạp vô cùng, không ngờ hắn và nàng tình cảm lại...”Đi ra ngoài.” Hắn hét lớn, bây giờ hắn chỉ muốn ở lại một mình, hắn không muốn bất kỳ ai ở lại đây.
Xoảng!!!
Không gian đột nhiên vỡ vụn, Nguyên Lang rơi vào một mảng không gian đen tối, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao không gian lại rạn nứt và vỡ vụn như vậy? Trước mặt y là hai bánh xe vận mệnh của Bạch Vũ và Nguyên Linh đang trong tình trạng rạn nứt dữ dội, đứng cạnh hai bánh xe vận mệnh là hai nam tử hắc bạch “Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao các ngươi không báo với ta chuyện này?” Nguyên Lang lớn tiếng hỏi hắc bạch nam tử.
“Thúc thúc, không phải bọn ta không báo với thúc nhưng cho dù có báo với thúc đi chăng nữa thì cũng không thể cứu chữa được. Đây chính là ý chỉ của hắn, ngài không thể nào làm gì được đâu.” Hắc nam tử nói.
“Nói láo!!!!” Y không tin những gì hắc nam tử nói “Dựa vào đâu mà ngươi nói đây là ý chỉ của hắn cơ chứ?”
“Lời nguyền.” Bạch nam tử trả lời.
Nguyên Lang như chết đứng, chẳng lẽ vạn năm qua y cố gắng thay đổi vận mệnh của họ, nghịch chuyển lời nguyền đều không có tác dụng gì sao? Chẳng lẽ đây chính là phản hệ của những gì y đã làm sao? Xung quanh y đột nhiên xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, thế gian bị nhấn chìm trong biển lửa, tiếng kêu gào thảm khốc của nhân loại cứ thế mà đâm thẳng vào lòng ngực của y. Đây chính là hậu quả của việc y làm...
“Thúc thúc...” Hắc nam tử lên tiếng “Lời nguyền của hắn quá mạnh, chúng ta không thể nào thay đổi được cục diện. Cảnh tượng trước mắt chúng ta chính là cảnh tượng hai ngàn năm trước vào thời điểm phân chia giữa trời vào đất.”
Nguyên Lang chết lặng khi nhìn thế gian bị chính những hành động của mình mà chìm trong biển lửa. Y chỉ muốn hoá giải lời nguyền cho hắn và nàng thôi mà, cớ sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn mọi chuyện diễn ra một cách bình thường nhất sao?
“Nút thắt ở đâu thì phải gỡ từ đó.” Bạch nam tử nói. Câu nói của bạch nam tử làm y bừng tỉnh, y nhớ lúc y và hắn còn ở nơi đó. Lúc cả hai vẫn còn là huynh đệ tốt với nhau, hắn đã từng nói với y rằng 'Lời nguyền không đáng sợ, chỉ cần tìm ra được điểm mấu chốt của nó thì sẽ lời nguyền sẽ được hoá giải.' Điểm mấu chốt trong lời nguyền của hắn là gì?
'Ta nguyền rủa nàng, đời đời kiếp kiếp luân hồi vạn năm cho đến khi nào nàng nhận ra bản thân mình biết thế nào là hy sinh vì người khác thì lời nguyền này sẽ được hoá giải. Thiên mệnh của chúng ta sẽ chấm dứt, vĩnh viễn không còn liên quan tới nhau...'
“Ha! Ha! Ha!” Y cười lớn, thì ra y đã quên mất rằng phải có sự hy sinh của nàng, thì ra y viết vận mệnh của bọn họ đã sai. Không phải là hắn hy sinh vì nàng, mà bắt buộc nàng phải hy sinh vì hắn mới có thể hoá giải lời nguyền này. Thật là thảm hại làm sao!
“Ngài là Sinh Thần, là vị thần của sự tái sinh, hãy làm đúng bổn phận của mình. Đừng can thiệp vào vận mệnh của bọn họ, ý chỉ của hắn chỉ có như vậy mà thôi.” Bạch y nam tử lãnh đạm nói.
Phải! Phải! Những gì bạch nam tử nói không sai, y là Sinh Thần, một trong Tứ Thần viễn cổ trong truyền thuyết cổ xưa, vị thần tái sinh Độc Cô Thượng Thần. Nhiệm vụ của y chỉ là tái sinh vạn vật, viết vận mệnh của nhân loại, không có quyền can thiệp vào thiên mệnh của Tứ Thần viễn cổ. Y từ từ đi tới hai bánh xe vận mệnh, vươn hai tay chạm vào bánh xe vận mệnh lập tức vỡ thành những vệt sáng li ti biến mất vào hư không, khoé mắt y cay cay. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết trong kiếp này nhưng có lẽ y phải tự mình tìm ra nút thắt trong lời nguyền này.
Thân thể bé nhỏ của y đột nhiên lớn dần, y phục đột nhiên thay đổi một cách nhanh chóng, trong tay y xuất hiện quyền trượng Sinh Thần, những giọt lệ của y rơi xuống làm cho không gian đen tối bừng sáng. Cầm Sinh Thần trượng trong tay, y nệnh mạnh quyền trượng xuống hô lớn “Với tư cách là Sinh Thần, một trong Tứ Thần viễn cổ xưa, vị thần tái sinh Độc Cô Thượng Thần, ta lệnh cho Hỗn Độn thế gian tái sinh một lần nữa...”
Thế gian này quá u ám, quá tồi tệ và cả những vận mệnh y viết cho hai người bọn họ đều không thành. Tái sinh thế gian, cho vận mệnh của họ đi theo quỹ đạo năm xưa, nút thắt ở đâu thì gỡ ở đó. Kiếp này vận mệnh của nàng đã bị bàn tay dơ bẩn của lũ thần tiên thoái hóa nhân cách can thiệp vào thời khắc quan trọng...