Luyến Ái Bảo Mẫu

Chương 22: Chương 22




Editor: Tiểu Hắc

Buổi tối Trình Vi không có quay về ký túc xá, cái này cũng không có gì mới mẻ, vì từ trước Trình Vi vẫn luôn trong tình trạng ở ký túc được một ngày thì ở khách sạn hai ngày. Nhưng đến khi hai lớp tập trung lại để luyện tập thì một người bạn cùng phòng của Diệp Doanh Doanh mới vô tình nói ra, nguyên lai đêm đó Diệp Doanh Doanh cũng không quay lại ký túc xá, lúc này cùng đối chiếu với lời kể của đám nam sinh, thế nên trong khoa liền truyền nhau một cái tin đồn, cứ thế truyền nhau, rồi thành tam sao thất bản. Hoa khôi của học viện qua đêm ở bên ngoài, đề tài này rất chi là đặc sắc.

Cuối cùng vai nam chính được giao cho Đại Thục, bởi vì dựa trên yêu cầu của kịch bản thì vai nam chính cao hơn hẳn dáng người cao gầy của Diệp Doanh Doanh, ngoại trừ Trình Vi thì chỉ có Đại Thục và Lục Hạo là đạt yêu cầu, thế nhưng Lục Hạo không muốn diễn, chủ yếu là vì ngại phiền phức, Chu Bân cùng Lý Quế Bình biết Lục Hạo tương đối khó thuyết phục, vì vậy đành chuyển mục tiêu sang Đại Thục. Cuối cùng Đại Thục không chịu nổi oanh tạc, đành gật đầu đáp ứng. Cứ như vậy, khâu kịch bản và phân vai cũng đã hoàn tất, lúc này Lý Quế Bình trước đây còn một mực thuyết phục Đại Thục lại làm ra vẻ đố kị.

“Ta đây nhường cho ngươi diễn đấy!” Đại Thục vốn lo lắng mình sẽ diễn không tốt liền đùn đẩy.

“Không được! Nói thế nào thì ta cũng là lớp phó, ta là xuất phát từ lợi ích của tập thể, ngươi có dáng người cao lớn, khuôn mặt cũng coi như là anh tuấn đã hoàn toàn đánh bại lòng đố kỵ của ta, vai nam chính ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây nữa.”

“Huynh đệ, trực tiếp thừa nhận ngươi không xứng đôi với mỹ nữ thì ta sẽ cảm thấy sảng khoái hơn đấy.”

“Được, lão gia ngài hôm nay muốn nghe cái gì thì tiểu nhân sẽ hy sinh cái tôi vì tập thể mà thỏa mãn ngài.”

“Ái chà, không ngờ cái kẻ vắt cổ chày ra nước này cũng có ngày chịu hy sinh như vậy.” Đại Thục vốn định trêu Lý Quế Bình thêm vài câu, nhưng lại thấy Chu Bân cuối cùng cũng sắp xếp bối cảnh sân khấu xong lúc này mới đi xuống thì hắn lập tức kêu lên, “Chu Bân, ngươi qua đây một chút.”

Chuyện gì vậy?” Chu Bân đi đến bên cạnh hắn rồi hỏi.

“Câu thoại này này, ngươi có thể nói với Tô Tử Mặc để sửa lại được không, ta van ngươi đấy, câu này ta không thể nói ra được.”

“Câu nào?”

“Câu này!” Đại Thục chỉ vào kịch bản nói.

Chu Bân cúi xuống đọc một chút, khóe miệng khẽ cong lên.

“Xem đi, xem đi, ngươi cũng hiểu rồi đúng không?” Đại Thục cười khổ nói, “Buồn nôn muốn chết! Bảo nàng sửa lại sao cho nho nhã một chút, ta sợ mình sẽ làm trò cười cho mọi người mất.”

“Vậy vì sao ngươi không trực tiếp nói chuyện với nàng đi?”

“Ta sợ nói không khéo sẽ khiến tác giả tự ái a, ngươi nói khéo với nàng, ta nghĩ mình phải sửa ở đoạn này, đoạn này, cả đoạn này nữa...” Đại Thục giở kịch bản ra rồi chỉ vào mấy chỗ với Chu Bân.

Chu Bân đều đọc một chút, cố nén cười rồi nói, “Được rồi, buổi trưa ta sẽ thương lượng với nàng, trước tiên ngươi cứ cố gắng học đoạn thoại này đi nhé.”

Đại Thục gật đầu, sau đó quay lại chỗ ngồi của hắn để học kịch bản.

“... Ta hiểu rõ được rằng mình đã ái thượng ngươi vô cùng sâu đậm.”

Trình Vi vừa bước vào cửa ký túc xá thì chợt nghe thấy thanh âm của Chu Bân vang lên, đoạn trước thì hắn nghe không rõ, thế nhưng câu vừa rồi thì hắn lại nghe được vô cùng rõ ràng, trong lòng hắn liền dao động.

“Cảm tạ ngươi, ngay từ đầu ta vẫn cảm thấy rất ngại khi nói với ngươi, ta sợ ngươi nghe xong sẽ mất hứng a.” Chu Bân vẫn không phát hiện ra Trình Vi đang đứng ngay sau lưng hắn, vểnh tai lên nghe rõ từng lời hắn nói.

“Hảo, lúc nào?” Chu Bân vẫn chăm chú nói qua điện thoại, ngữ khí thập phần vui vẻ, “Hảo! Ta chờ tin nhắn của ngươi.”

Vừa tắt điện thoại xong, Chu Bân quay người lại thì thấy Trình Vi đang đứng ngay trước mặt mình, lại thấy gương mặt như muốn giết người của hắn thì lại càng hoảng sợ.

“Đứng ở đây làm gì thế?”

“Làm chuyện gì sai trái nên sợ người khác nghe thấy hay sao?” Trình Vi giả vờ trấn tĩnh, lạnh lùng nói.

“Đại mụ nói chuyện yêu đương cho nên sợ người khác nghe thấy đó!” Hồng Bảo đang nằm trên giường xem tranh biếm họa cũng ló đầu ra góp chuyện.

“Cùng ai?” Trình Vi hỏi Hồng Bảo.

“Nói vớ vẩn!” Chu Bân biết Hồng Bảo đều đã nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của mình, thế nhưng tiểu tử này ở gần Lý Quế Bình nhiều đâm ra lại học theo thói ba hoa của hắn. Chu Bân không muốn Trình Vi hiểu lầm, liền dùng nhãn thần cảnh cáo Hồng Bảo không được nói lung tung.

“Úc, Đại mụ sinh khí rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đây.” Hồng Bảo cợt nhả cười, giơ bức tranh đang xem ra chặn ánh mắt của Chu Bân, “Hài nhi câm miệng là được.”

Nhưng mà Trình Vi thấy hành động của Chu Bân xong thì sắc mặt lại càng thêm âm u, nếu như Chu Bân có thể dùng thái độ bình thường mà nói chuyện thì có lẽ Trình Vi sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút.

Trình Vi không lên tiếng, lẳng lặng ngồi lên giường của Chu Bân. Từ sau khi Trình Vi trở lại ký túc xá thì hắn liền coi giường của Chu Bân thành của mình mà sử dụng, hắn luôn miệng nói ngủ giường này không quen, khăng khăng đòi ngủ cùng với Chu Bân, nếu như Chu Bân bắt hắn quay về giường kia thì hắn liền đi ra thuê khách sạn để ngủ, bởi vì hắn nói không ngủ được.

Những người khác đều đã đi ra ngoài chơi bóng rổ, ký túc xá có vẻ rất an tĩnh, chỉ là Hồng Bảo đang xem tranh thỉnh thoảng lại khe khẽ cười nhẹ. Chu Bân ngồi trước máy tính, viết báo cáo về hoạt động của lớp. Trình Vi dựa lưng vào đầu giường, bán nằm ở trên giường, chăm chú nhìn vào Chu Bân, bất tri bất giác cảm thấy có chút xuất thần. Giường của Chu Bân luôn gọn gàng sạch sẽ, phảng phất có thể cảm nhận được mùi hương của Chu Bân, điều này khiến hắn cảm thấy thoải mái và vô cùng an tâm, cứ thế thả lỏng dần rồi đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên một tiếng cười to khiến Trình Vi giật mình tỉnh giấc, hắn ngồi dậy, mới phát hiện trên người được đắp thêm một cái chăn mỏng, hóa ra hắn đã ngủ quên từ lúc nào không biết.

Trình Vi đi sang giường của Hồng Bảo, đánh mạnh vào mông hắn một cái, Hồng Bảo kêu lớn.

“Sao ngươi lại đánh ta?” Hồng Bảo hai tay ôm mông nói.

“Ai bảo ngươi lớn tiếng làm ta tỉnh giấc.” Trình Vi làm ra vẻ tất nhiên nói, “Đại mụ của ngươi đâu?”

“Đại mụ không ở nhà hay sao?” Hồng Bảo buông quyển truyện xuống rồi nhìn xung quanh vài lần, “Không biết, hay là đi tìm người yêu rồi cũng nên.”

Trình Vi sầm mặt, “Vừa rồi Chu Bân đã nói chuyện với ai?”

“Điện thoại nào? Bình thường có rất nhiều người gọi điện đến cho Đại mụ a.”

“Là cái người mà ngươi nói hắn đang nói chuyện yêu đương đó.”

“A?” Hồng Bảo suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói, “Nga, ha hả, ngươi nói cái kia a, ha hả!”

“Ngươi có biết đối phương là ai hay không?” Trình Vi cố nhẫn nại hỏi.

“Là tài nữ Tô Tử Mặc ở bên khoa tiếng Trung!”

“Tô Tử Mặc? Là nữ sinh hợp tác biên tập kịch bản với Chu Bân?” Trình Vi trong lòng có chút bất an, “Bọn họ... đang... yêu nhau sao?”

“Ân, rất có khả năng!” Hồng Bảo vừa dứt lời thì lại không nhịn được mà bật cười ha hả.

“Có ý gì?” Trình Vi nhíu mày hỏi.

“Cái gì có ý gì?”

Trình Vi phát hiện ra việc nói chuyện với cái người này quả thật vô cùng lao lực, “Nói cách khác ngươi cũng không biết là bọn họ có yêu nhau hay không, ân?”

“Tiểu Quế Tử nói, cái này gọi là rất khả nghi.”

Trình Vi cũng không tiếp tục nghe hắn ba hoa, chậm rãi đi ra ban công, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Bân. Tiếng chuông điện thoại mới vang lên hai lần, lập tức liền có người nhấc máy.

“Ở đâu?”

“Chuyện gì?”

“Lúc đó cũng muộn rồi, theo ta ra ngoài ăn đi.”

“Thế nhưng hiện tại ta không rảnh.”

“Ngươi đang làm gì?

“Đều là công việc của lớp, a, ngươi chờ một chút...” hình như bên kia có người nói gì đó với Chu Bân, một lát sau thì Chu Bân lại nói, “Ta đang vội, chút nữa ta sẽ gọi lại cho ngươi, bye!”

Cuộc gọi kết thúc, âm thanh này khiến Trình Vi cảm thấy rất là chán nản, bất quá hiện tại biết Chu Bân đang làm việc khiến hắn yên tâm hẳn, tâm trạng buồn chán vừa rồi cũng đỡ hơn được một chút.

“Uy.” Trình Vi trở lại phòng ngủ, thấy Hồng Bảo còn đang nằm xem gì đó mà cười lớn liền hỏi, “Đọc cái gì mà cười lớn như vậy?”

Hồng Bảo cười đến nói không ra lời, trực tiếp đưa thứ đó tới trước mặt Trình Vi.

Trình Vi vừa nhìn thấy.... trán liền nổi đầy hắc tuyến, tiểu tử từng này tuổi rồi mà còn đọc Chú Thoòng, lại còn cười thành cái dạng này! Phải biết rằng loại truyện này thì ngay cả trẻ em mười tuổi cũng chẳng thèm nhìn đến nữa rồi!

“Chỉ số thông minh của ngươi là bao nhiêu?”

“Cái này ta chưa đo, làm sao?” Hồng Bảo vẫn chưa nhận ra là Trình Vi đang châm chọc hắn, vẫn chăm chú trả lời.

“Chịu không nổi ngươi.” Trình Vi liếc mắt nhìn hắn, mặc áo khoác vào rồi đi ra cửa.

“Đi đâu vậy?” Hồng Bảo hiếu kỳ hỏi.

“Đi ra ngoài một chút, ta không muốn nghe tiếng cười ngu ngốc của ngươi.”

Hồng Bảo làm mặt quỷ với Trình Vi rồi tiếp tục đọc truyện tranh của hắn.

Nhập học được ba tháng, Trình Vi đối với trường học vẫn như cũ rất là xa lạ, hắn mới chỉ đi đến mấy nơi như phòng học, ký túc hay là bãi đỗ xe. Hắn nhớ lại cái đêm Chu Bân mang hắn đi dạo một vòng ở vườn trường, thế nhưng khi đó quá tối, hơn nữa người nọ lại đang ở bên cạnh hắn, bầu không khí vui vẻ giữa hai người khiến hắn không thể thưởng thức cảnh đêm trong vườn trường được.

Chu Bân nói với hắn rằng trường này cơ sở vật chất kỳ thực rất tốt, ngày hôm nay Trình Vi đi dạo một chút thì cảm thấy quan điểm của hắn và Chu Bân có rất nhiều điểm tương đồng. Cây cối thì không nói, bởi vì trường này đặt tại vùng ngoại thành, hoa cỏ cây cối tự nhiên có thể chăm sóc rất khá. Mặt khác Trình Vi còn phát hiện trong trường còn rất nhiều khu vực dành cho sinh viên sinh hoạt ngoại khóa như sân bóng rổ, sân bóng đá, sân tennis... Bên trong còn phát hiện một cái hồ nhỏ, Trình Vi thấy có người còn mang theo đồ đến đây câu cá.

Cái hồ này, hôm đó Chu Bân cũng dẫn hắn ra đây ngồi một lúc, Trình Vi không nhớ rõ là hôm đó hai người đã nói những gì, thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ là hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng sau đó các cặp tình nhân ra đó ngồi tâm tình ngày càng nhiều, cuối cùng Chu Bân có chút ngại ngùng, vội vã kết thúc trọng tâm câu chuyện rồi muốn dẫn hắn đi sang chỗ khác.

Trình Vi nhớ lại biểu tình khả ái của Chu Bân đêm đó, thì cư nhiên lại nhìn thấy Chu Bân.

“Chu.. .” Mới gọi được một tiếng, Trình Vi mới phát hiện ra nguyên lai bên cạnh Chu Bân còn có một nữ nhân nữa.

Đứng bên cạnh hồ nên không khí có chút lạnh, nữ nhân kia run rẩy một chút, Chu Bân thấy thế liền cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên cho nữ sinh đó. Không biết nữ hài đó nói với hắn cái gì mà sau đó hai người nhìn nhau cười. Khi nữ nhân kia quay mặt lại thì Trình Vi đã nhận ra nàng là ai.

Cơn giận của Trình Vi liền bừng lên, vừa rồi Chu Bân rõ ràng là nói hắn đang làm việc của lớp, kết quả lại thấy hắn cùng Tô Tử Mặc ở bên hồ khanh khanh ta ta! Trình Vi lập tức sải bước qua đó..

Chu Bân thấy Trình Vi đột nhiên xuất hiện thì có chút kinh ngạc nhưng cũng trấn tĩnh lại rất nhanh chóng, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang giận dữ của Trình Vi, hai người cứ như vậy một băng một hỏa đối mặt với nhau.

“Hai người các ngươi làm sao vậy?” Tô Tử Mặc ở bên cạnh nhịn không được lên tiếng phá vỡ thế giằng co của họ.

“Ai biết đại thiếu gia hắn đang lên cơn cái gì chứ.” Chu Bân cười cười nói.

“Còn nói không rảnh a!” Trình Vi trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi nói đang bận là chỉ những... loại chuyện này?”

Chu Bân nhíu nhíu mày, “Ngươi muốn đi hóng gió thì có thể tìm người khác, không phải ai cũng nhàn rỗi giống như ngươi!”

Trình Vi nghe xong tức giận siết chặt hai tay. Tô Tử Mặc thấy vậy, sợ hai người sẽ làm ầm ỹ lên liền kéo tay Chu Bân ý bảo hắn kiềm chế một chút, ai ngờ Trình Vi nhìn thấy hành động của nàng lại càng thêm tức giận.

“Hai người các ngươi đang có phải đang hẹn hò với nhau hay không?” Trình Vi ghen tức đến không chịu nổi, liền trực tiếp hỏi.

Tô Tử Mặc kinh ngạc nhìn Trình Vi, đang muốn mở miệng, lại bị Chu Bân giành trước.

“Liên quan gì đến ngươi chứ? Chính ngươi hãy lo quản tốt chuyện của mình đi đã.”

“Không có gì liên quan tới ta?” Trình Vi cười lạnh nói, đồng thời cũng là cười tự giễu chính bản thân mình, Trình Vi hắn căn bản là không có tư cách đi chất vấn người khác về loại sự tình này, nói cho cùng thì tất cả đều là do hắn tự mình đa tình, con mẹ nó, thật đúng là phải hảo hảo cảm ơn người này đã nhắc nhở hắn a!

“Chuyện của ngươi ta không muốn quan tâm!” Trình Vi kéo Tô Tử Mặc sang một bên, “Nhưng ta không đồng ý để ngươi cùng nàng cùng một chỗ!”

Chu Bân trầm mặt, nghiêm túc nói, “Ngươi còn nhỏ lắm sao? Còn muốn bất cần đến khi nào?”

“Ngươi còn không để yên, hiện tại là ai sai? Vì sao ta phải ở đây nghe ngươi thuyết giáo?” Trình Vi quát lớn.

“Ngươi không muốn nghe càng tốt, ta còn đang lười nói a!” Chu Bân gỡ tay Trình Vi đang kéo Tô Tử Mặc ra, “Ngươi thích ngoạn thế nào ta không xen vào, nhưng Tử Mặc là bằng hữu của ta, thỉnh tôn trọng nàng một chút.”

“Lẽ nào chúng ta không phải bằng hữu sao?” Trình Vi nhìn về phía Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc bị mắc kẹt ở giữa hai người, có vẻ hơi ngại ngùng.

“Đương nhiên, tất cả mọi người đều làm bằng hữu, hơn nữa ta tin tưởng tình bạn giữa hai người các ngươi chắc chắn là sâu sắc hơn với ta.” Tô Tử Mặc nhẹ nhàng nói, “Cho nên ta đề nghị không bằng các ngươi trước tiên đều tránh đi nơi khác để bình tĩnh lại, tránh tổn thương nhau, còn nếu không thì hiện tại ở đây hảo hảo nói chuyện với nhau đi.”

Tô Tử Mặc nói xong, hai người kia đều không lên tiếng, cũng không thèm nhìn đối phương, cứ tiếp tục đứng như vậy.

“Ta nghĩ các ngươi nên hảo hảo nói chuyện đi, là bằng hữu không phải là nên thoải mái với nhau chứ? Các ngươi sao lại giống như đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy hả?” Tô Tử Mặc thấy sắc mặt hai người đều có vẻ hòa hoãn hơn một chút, liền cười nhẹ nói, “Ở đây rất lạnh, ta quay về đây, Chu Bân áo khoác này trả lại cho ngươi. Nếu như kịch bản còn có chỗ nào cần sửa chữa thì bảo Đại Thục trực tiếp đến tìm ta, đừng ngại, ta sẽ khiêm tốn tiếp thu tất cả các ý kiến của mọi người mà.”

Chu Bân gật đầu, nhận lại áo khoác, “Hảo, kịch bản kia ta cầm về trước, sau đó sẽ photo lại một phần nữa cho ngươi.”

“Ân, vậy ta đi trước.” Tô Tử Mặc nghiêng đầu cười như chào tạm biệt Trình Vi lúc này đang đứng sau lưng Chu Bân, “Tái kiến!”

Trình Vi sửng sốt một chút rồi gật đầu với nàng, “Tái kiến.”‘

Tô Tử Mặc đi rồi, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, tức giận còn chưa tan hết, cho nên bọn hắn cũng không muốn mở miệng nói chuyện, Tô Tử Mặc nói đúng, nói chuyện lúc tức giận thì chỉ khiến cho hai người bị tổn thương lẫn nhau mà thôi.

Lúc này có một đôi tình nhân đi tới cách đó không xa để tâm tình, thậm chí ở bên này Chu Bân có thể nghe thấy thanh âm của họ một cách rõ ràng. Chu Bân đi dọc theo bên hồ, Trình Vi cũng đi theo phía sau hắn. Lúc này đôi tình nhân kia bắt đầu chơi trò đuổi bắt, nữ sinh kia vì muốn tránh né sự truy đuổi của người yêu mà đổi hướng di chuyển, thiếu chút nữa đã đụng vào Chu Bân. Chu Bân nghiêng người tránh được, thế nhưng lại bị mất trọng tâm, lảo đảo như sắp ngã. Đúng lúc đó liền có một cánh tay vững vàng nắm lấy khuỷu tay hắn kéo lên, sau đó hắn lại bị người đó gắt gao ôm vào trong ngực. Trong một khắc đó, Chu Bân có thể nghe thấy cả nhịp tim mạnh mẽ của người đó.

“Khụ khụ!” Một lão nhân gia đang tản bộ bên hồ nhìn hai người bọn họ như thế thì không biết là vô tình hay cố ý mà ho khan vài tiếng, đem bọn họ đưa về hiện thực.

Chu Bân nhẹ nhàng đẩy Trình Vi ra, không dám nhìn thẳng vào hắn mà nói, “Cảm tạ!”

Trình Vi không nói gì, nhưng Chu Bân có thể cảm thấy được hắn đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đó của Trình Vi làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

“Ta muốn đem kịch bản giao lại cho Đại Thục, ngươi...”

“Ta đi cùng ngươi.” Trình Vi đáp.

“Ân.” Chu Bân gật đầu.

Chu Bân lấy điện thoại ra gọi cho Đại Thục, sau đó cùng Trình Vi đi tìm hắn. Đem kịch bản đã được Tô Tử Mặc sửa lại rồi giao cho Đại Thục thì Đại Thục rất kinh ngạc.

“Tốc độ của nàng không phải là quá nhanh sao?” Đại Thục mở kịch bản ra xem, thấy những chỗ hắn cần sửa nhất đã được sửa chữa tốt rồi, mặt trên cũng lưu lại những nét chữ mềm mại của Tô Tử Mặc.

“Nàng sửa xong liền đưa cho ta ngay, ngươi nhìn xem, nếu không còn vấn đề gì nữa thì photo lại một phần nữa giao lại cho nàng, nếu như còn chỗ nào cần sửa thì ngươi trực tiếp qua gặp nàng để trao đổi là được.”

“Được!” Đại Thục gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Ta cuối cùng cũng minh bạch vì sao mọi người lại gọi nàng là tài nữ rồi, quả thật là không sai.”

Trên đường trở về, Trình Vi kéo tay Chu Bân, “Ngươi vừa rồi là vì chuyện kịch bản nên mới gặp mặt Tô Tử Mặc đúng không?”

“Đúng.”

“Các ngươi không hẹn hò?”

“Không có.”

“Không có gì ám muội?”

“Không... có!”

Nghe được Chu Bân trả lời rõ ràng như vậy, tảng đá lớn trong lòng Trình Vi cuối cùng cũng có thể thả xuống, “Vậy vì sao vừa rồi ngươi không phủ nhận?”

“Vì sao ta muốn đi gặp ai đó lại phải giải thích với ngươi nhiều như vậy? Ta có hỏi đến việc của ngươi cùng Diệp Doanh Doanh sao?” Chu Bân thu tay lại, “Ngươi không cảm thấy biểu hiện của ngươi rất kỳ quái sao?”

“Có gì kỳ quái chứ? Còn nữa, cái gì mà chuyện của ta với Diệp Doanh Doanh, ngươi nói chuyện rõ ràng một chút được không?”

“Hảo, nói rõ ra cũng được, ta cảm thấy tính chiếm hữu của ngươi với ta quá mạnh, khiến ta nghĩ...” Chu Bân không thể nói tiếp được.

“Nghĩ cái gì?” Trình Vi ngữ khí gây sự hỏi lại.

“Nói chung ta nghĩ chúng ta nên có không gian riêng cho mỗi người nhiều hơn, ngươi cũng nên có thêm những bạn bè khác trong trường nữa.” Chu Bân hít một hơi, “Ngươi kết bạn với Diệp Doanh Doanh cũng tốt, thế nhưng ta không tán thành việc ngươi dùng thái độ đùa giỡn đối với người cùng trường, danh dự đối với nữ hài tử mà nói là chuyện vô cùng trọng yếu.”

“Ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?” Trình Vi càng nghe càng thấy buồn cười, “Ngươi đang hiểu lầm ta với Diệp Doanh Doanh đang hẹn hò có phải không?”

“Ta không biết mình đang hiểu lầm cái gì nữa.”

“Cái ngươi đang nói bây giờ chứng tỏ ngươi đã hiểu nhầm ta rồi.

Trình Vi bước tới gần Chu Bân. Chu Bân lại lui về sau một bước, lấy tay đặt lên ngực Trình Vi như muốn ngăn cản, hắn đang nói ra suy nghĩ của mình, không muốn bị Trình Vi quấy rầy suy nghĩ của hắn.

“Vừa rồi Tử Mặc nói với ta Diệp Doanh Doanh từng tâm sự với nàng chuyện của hai người các ngươi, chỉ là thái độ của ngươi lúc lạnh lùng lúc nồng nhiệt, làm cho nàng đến tột cùng không biết là trong lòng ngươi đang muốn thế nào.”

Trình Vi cười nhạt một tiếng, nhìn chằm chằm vào Chu Bân, “Đừng nói với ta là ngươi tin lời nàng nói chứ?”

Chu Bân nghiêm túc nói, “Ta có tin hay không hoàn toàn không trọng yếu, quan trọng là... thái độ của ngươi, ta không biết... thế giới của những kẻ có tiền như thế nào, nhưng nếu như ngươi không nghiêm túc...”

“Ta chỉ nói một lần, ta đối với nàng một chút hứng thú cũng không có.”

Chu Bân trầm mặc một lúc, sau đó thản nhiên nói, “Tử Mặc cho ta xem một tấm ảnh trong điện thoại, là ảnh hai người đang hôn nhau tại quán bar.”

Trình Vi nhíu mày, hắn đang nghĩ lại xem khi đó rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Thấy Trình Vi không lên tiếng, Chu Bân cho rằng lần này là hắn không viện được cớ nào để biện hộ nữa, coi như là hắn đã thừa nhận đi. Chu Bân nói, “Vốn ta cũng không muốn thảo luận chuyện của người khác, nhưng lần này là do ta bị người khác nhờ vả, họ muốn xác định thử xem thái độ của ngươi như thế nào. Ngươi đã nói ngươi không có hứng thú với Diệp Doanh Doanh, vậy thì đừng làm cho người ta hy vọng.”

“Là ai nhờ vả ngươi? Là Tô Tử Mặc sao? Bằng không ngươi căn bản cũng sẽ không quan tâm là ta đang hẹn hò với ai đúng không?”

“Ta là lấy tư cách bằng hữu để quan tâm đến ngươi, nhưng ngươi muốn hẹn hò với ai thì ta cũng không có tư cách để can thiệp. Đúng, là Tô Tử Mặc nhờ ta tới hỏi ngươi, nàng cũng chỉ là quan tâm đến bạn bè của mình mà thôi.”

Trình Vi tức giận trừng mắt nhìn Chu Bân, nhưng Chu Bân cũng không để ý đến hắn, nói xong quan điểm của mình rồi liền xoay người rời đi. Đi được một đoạn cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, Chu Bân quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Vi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ đó.

Nhìn Trình Vi đứng sừng sững ở đó, trong lòng Chu Bân dường như có chút khó chịu, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, thời gian này trong lớp cũng như trong hội học sinh có rất nhiều việc cần hắn đi xử lý. Hắn tự nhủ mình là do quá bận nên mới hay suy nghĩ lung tung, chờ đến khi mọi việc được xử lý xong rồi thì hắn có thể khôi phục lại tâm trạng bình tĩnh như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.