Luyện Dược Luận Hội trăm năm một lần thịnh hội được cử hành tại Luyện Dược Sư Công Hội, muốn xem hội người phải tại trước cửa tập trung sau đó đến giờ chính thức mới có thể vào trong.
Đối với thí sinh tham gia, phải tại giờ mở cửa chính thức trước đó một nén nhang, tập trung tại Hậu phủ của Luyện Dược Sư Công Hội.
“Giờ lành đã đến, quan chiến khán đài đã mở, chư vị tu sĩ có thể vào!”
Một vị binh sĩ tại trước mặt đám người tập trung dõng dạc tuyên bố, khai mở Luận Dược Luyện Hội.
Tam Phương nói: “Nghe nói hai tên đó cũng tham gia báo danh dự thi, không biết đã vào bên trong hay chưa?”
Tứ Thốn lắc đầu bỉu môi: “Ngươi không phải cũng thấy khi nãy sao, rõ ràng nằm ngủ như chết đồng dạng, đừng nói cái gì tham gia luận hội, bọn hắn tỉnh chưa vẫn còn khó nói.”
Chính lúc này, vận sam bào thư sinh, anh tuấn đến cực điểm, răng trắng môi hồng, mũi cao mày lại tựa kiếm Nhất Dạ Thiên Thu thản nhiên bước đến bên cạnh hai người bọn hắn.
Tứ Thốn giật mình nói: “A, Nhất Dạ tiểu tử ngươi tỉnh rồi a, có hay không dự thi? Đã lố giờ tập trung của thí sinh, ngươi tên e rằng đã bị loại a.”
Tam Phương lắc đầu nói: “Nhất Dạ tiểu đệ, ta không phải khinh bỉ ngươi, chỉ là với cuộc thi này qui mô lớn như vậy, lần này hay là đừng tham gia. Tránh cho mất mặt lại còn đỡ phải phí công.”
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu cười cười, tiêu soái bước thẳng vào bên trong đan trường, thấy vậy hai người bọn họ cũng lần lượt theo sau.
Trong đan trường, qui mô quả nhiên rất lớn, diện tích đủ để cùng lúc tiếp nhận mười mấy tộc số lượng đến xem, khán đàn được dựng bao bọc đan trường xung quanh, tại trên đó quan chiến tu sĩ đều có thể một mực thấy rõ luyện dược sư thao tác.
Lần này tham gia thí sinh, không phải ai cũng dám đăng ký báo danh, nhưng số lượng cũng không ít, có người thân là luyện dược sư nhưng chỉ muốn quan chiến học hỏi, có cái lại ưa thích xông pha đan trường.
Một vì lập nên danh tiếng, hai vì muốn lọt vào luyện dược sư lão bối mắt xanh.
Thậm chí, may mắn còn có thể đạt được luyện dược tông sư thưởng thức, trở thành hắn đệ tử một trong.
Đệ tử thân truyền cũng được, đệ tử kí danh cũng được, chỉ cần được luyện dược tông sư nhận, người đó thân phận cùng địa vị chắc chắn như diều gặp gió mà lên cao.
Ở giữa đan trường, có xây một đạo tràng bằng phẳng, rộng đến nghìn trượng phạm vi, đạo tràng này chính diện đối mặt chính là một khoảng lầu cao.
Lầu cao bên trên, là nơi các vị cường giả trị an tọa hạ, bao quát máu mặt nhân vật tề tụ nơi.
Lúc này, trên đạo tràng tụ tập không ít người, là lần này tham gia báo danh dự thi luyện dược sư, ước chừng ba nghìn người số lượng.
Nhất Dạ Thiên Thu thuận theo lối nhỏ bậc thang đi về trung tâm, muốn leo lên đạo tràng, bởi vì đan trường rộng lớn quá mức cho nên cũng không mấy ai để ý đến hắn bên này.
“Đứng lại! Quan chiến người không được đi vào đạo tràng.”
Lối đi bị hai binh sĩ canh giữ, trong đó một người ngăn lại Nhất Dạ Thiên Thu.
“Ta là thí sinh dự thi, lần này có chuyện trễ nãi không may đến muộn, các vị hay là thông cảm.”
Nói, hắn lấy ra Đạo mộc lệnh bài giơ lên.
Thấy mộc bài này, hai cái binh sĩ ngây người như phổng, vội vàng hành lễ.
“Không cần đa lễ!”
“Các ngươi hai vị vất vả rồi.”
Nhất Dạ Thiên Thu lại từ không gian giới chỉ lấy ra hai viên trung phẩm linh thạch giao cho hai người, mỗi bên một viên.
Trung phẩm linh thạch, tương đương 100 mai hạ phẩm linh thạch.
Lúc kia vào thành chi phí phải giao ra, ngay cả thương đội hay dong binh đoàn cũng chỉ 10 mai hạ phẩm linh thạch, có thể thấy Nhất Dạ Thiên Thu lần này mạnh tay đưa ra cỡ nào.
Đây là trắng trợn hối lộ!
Hai vị tu sĩ sắc mặt khó coi, nhưng rất nhanh trong đó một người liếc trái liếc phải, lại gật đầu đa tạ, đối với người bên cạnh nói nhỏ:
“Người này sở hữu Đạo mộc lệnh bài, không phải chúng ta có thể trêu trọc.”
Cứ như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu thuận lợi đi vào bên trong.
Bên trên quan chiến đám người phía này nhìn xuống, tưởng rằng Nhất Dạ Thiên Thu là người của Luyện Dược Sư Công Hội, cho nên cũng không dị nghị.
Tam Phương cùng Tứ Thốn đầu tiên giật mình, nhưng cùng ý nghĩ với đám người cũng là không nói, bọn hắn lại càng cảm thấy may mắn, có thể cùng một người trong công hội quen biết.
Tam Phương làm đại ca, linh trí nói: “Không đúng, luyện dược sư trong công hội làm sao ta chưa từng nghe qua hắn cái tên này, lại nói có cái nào luyện dược sư lại chỉ cấp 1 tinh thần lực sao?”
Tứ Phương trầm ngâm, cũng khó hiểu chuyện này, nhưng nói: “Có thể người ta thích cảm giác lạ a, đạt đến cấp độ này luyện dược sư khả năng tinh thần lực rất cao, ngụy trang thành cấp 1 chúng ta nhận ra sao?”
Hắn lại nói tiếp: “Mà lại, cái nào Yêu Thú tu vi lại có thể hóa thành nhân hình thoải mái như vậy? Muốn hóa nhân hình ở giai đoạn này không cái nào không phải hạng người bối cảnh lớn, nếu bối cảnh lớn làm sao lại ăn nằm như ăn mày tại hắc điếm.”
“Ta đoán chín phần mười hắn là luyện dược sư một vị nào đó ngụy trang đi khảo sát a, mà lại vị này tính tình tương đối dễ tính a.”
Nói, hắn nhớ đến gọi Nhất Dạ Thiên Thu là tiểu tử thúi, sóng lưng cũng liền phát lạnh.
Chỉ là bọn hắn đều không biết, tại bên này động tĩnh, đều bị trên lầu cao mấy cái nhân vật già dặn thấy vào trong mắt.
Trên lầu cao có rất nhiều ghế, trên ghế bóng người không ít. Nhưng bắt mắt có năm chiếc ghế lớn đặt song song, là ngũ đại trị an cường giả chỗ ngồi.
Làm lần này chấp chưởng Luyện Dược Luận Hội người cầm quyền Lộc Hứa Tiên ngồi chính giữa, hắn dáng người như thư sinh, nhìn qua chỉ như thiếu niên ba mươi tuổi, trầm tính nghiêm nghị.
Lộc Hứa Tiên nổi bật mái tóc trắng, hắn ngồi ở giữa nhất ghế, tựa như vương giả hết sức uy nghiêm.
Bên trái hai người, lần lượt một già một trẻ, già nếp nhăn chồng chất đến từ Tàng Thiên đại sâm lâm, trẻ là thiếu nữ hai mươi đến từ Huyết Hải đại sâm lâm.
Bên phải Lộc Hứa Tiên lại là hai vị, nam tử trung niên thâm trầm bá khí đến từ Đào Hoa Hùng tộc, còn có một cái say khướt như ăn mày lão giả thì từ Thi Âm đại sâm lâm.
Bọn hắn mỗi một người đều có tiếng tăm hoặc lừng lẫy hoặc nhất định, xung quanh đám người không ai dám dị nghị bàn tán.
Lộc Hứa Tiên đối với sau lưng thanh niên liếc mắt, giống như truyền âm cái gì, thanh niên khom mình lui xuống hướng về hai cái binh lính nhận Nhất Dạ Thiên Thu hối lộ kia.
“Đạo mộc lệnh bài? Ta là không nhầm lẫn a, hai nghìn năm nay đổ lại, Yêu Vương đại nhân chưa từng cho người thứ hai dạng này quà.”
Nói, Lộc Hứa Tiên ánh mắt chờ mong, bởi vì hắn biết chỉ có một người suốt bấy lâu nhận được Đạo mộc lệnh bài.
Người kia cũng chỉ ở cạnh hắn một năm duy nhất, nhưng một năm kia đối với hắn như đi qua trăm năm dài dẳng, trải qua rất nhiều thứ, rất khó để quên.
Hắn đi vào luyện dược chi đạo, trở thành luyện dược tông sư như hiện tại, cũng chỉ mong người đó sẽ hiện thân lần nữa.
Người đó, là người hắn kính trọng nhất, cũng xem y tựa như phụ thân, Dược Vương Nhất Dạ!
“Đáng tiếc, nghìn năm trước hắn đã nằm xuống, lại cũng không có thứ hai Nhất Dạ!”
Một đạo thanh âm vang lên, là từ Thi Âm đại sâm lâm lão ăn mày phát ra, hắn vừa uống vừa nói lúc tỉnh lúc mê.
Cứ như vậy lẩm ba lẩm bẩm, đám người tập riết thành quen, cũng không quan tâm nhiều đến.
Lộc Hứa Tiên ba động tâm tình biến mất, ánh mắt cảm tạ nhìn về lão ăn mày, hắn tin tưởng đây là lão ăn mày muốn khuyên can hắn.
Làm Luyện Dược Luận Hội người cầm quyền, hắn cần thật bình tĩnh, chớ để việc tư ảnh hưởng đại cục.
Lộc Hứa Tiên đứng lên, bước về lầu cao vị trí sáng nhất hô to: “Luyện Dược Luận Hội, khai mở!”