Luyện Cổ Chí Tôn

Chương 25: Chương 25: Nghĩa Khí - TRẢ ÂN




Nếu như Yêu tộc hiện tại lấy Tỳ Sa Hoàng làm chủ, là thực lực đứng đầu nhất hệ cường giả, thì Tàng Thiên lão vương chủ, lại ngồi vững vị trí thứ tư trong Yêu tộc.

Bởi vì có hắn, mà Tàng Thiên đại sâm lâm chỉ xếp sau đứng đầu Cổ Họa.

Ai cũng không nghĩ đến, cho dù cách đây mấy trăm năm hơn, chưa từng xuất hiện lại đột nhiên hiện thân như vậy.

Phải biết, Luyện Dược Luận Hội dạng này đại hội mặc dù rất lớn, một trăm năm mới cử hành một lần, nhưng mỗi một lần hầu như đều rất khó gặp được một vị Yêu Vương hiện thân.

Lần này, vậy mà một hơi xuất hiện hai vị cường giả trong Vương cấp, Cái Vương cùng Tàng Thiên lão vương chủ.

Tàng Thiên lão vương chủ thân hình như long lại tựa hổ, bá khí vô cùng liếc nhìn toàn trường, trong mắt hắn đám người này không khác gì từng con kiến nhỏ, thuận miệng thổi nhẹ một hơi liền hóa thành cát bụi.

Nếu như so sánh một chút, Cái Vương có bao nhiêu khiêm tốn, giản dị gần gũi thì Tàng Thiên lão vương chủ tính cách rõ ràng đối lập.

Cao ngạo, thủ đoạn, quyết đoán,...

Lầu cao chư vị đại lão toàn bộ đều hành lễ, chỉ là hồi lâu không thấy Tàng Thiên lão vương chủ đáp lại, không khỏi lộ ra thần sắc xấu hổ.

Dù sao cũng là nửa bước Yêu Vương, càng có một sấp tuổi ở đó, bản thân đã hạ thấp nhưng người khác lại không cho mặt.

Bọn hắn làm sao không sinh ra oán khí!

Nhưng cỗ oán khí này không dám tiết ra, phải tận lực giấu thật sâu trong lòng.

“Tiểu thế tôn nhà ta nói không sai, viên này chỉ là thượng phẩm Hạo Linh Đan mà thôi. Chỉ là nhỉnh hơn một chút so với Hắc Thiên cùng Thiên Mệnh tiểu hữu luyện chế ra được đan dược.”

“Chung quy, đây cũng chỉ là thượng phẩm mà thôi!”

Tàng Thiên lão vương chủ bình thản nói ra một câu như vậy, để ở đây nhiều người không khỏi khó hiểu.

Không phải Luyện Dược Sư Công Hội đã công bố chắc chắn là tuyệt phẩm Hạo Linh Đan sao?

Rất nhiều người khuôn mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu, đây là ý gì!?

“Ha ha, lão vương chủ quả thật anh minh a.” Tàng Thiên trị an lão giả từ lầu cao bay xuống, khom mình hành lễ cười nói.

Cổ Họa đại tộc thì đã làm sao? Đứng trước mặt lão vương chủ còn không phải cung kính khom mình?

Lộc Hứa Tiên đi đến trước mặt Tàng Thiên lão vương chủ, ôm quyền nói: “Lão vương chủ chớ trách, bằng Hứa Tiên luyện đan tạo nghệ ít ỏi, có thể chắc chắn Nhất Dạ tiểu hữu luyện ra là tuyệt phẩm.”

“Hạo Linh Đan mặc dù chỉ là Huyền cấp đan dược, nhưng lại được Thượng Yêu cảnh sinh linh ưa dùng vô cùng, phổ biến nhất chính là trung phẩm Hạo Linh Đan.”

“Hạ phẩm mặc dù không tệ, nhưng giá thành lại quá cao, sát với trung phẩm, mặt khác trung phẩm lại tăng gấp hai lần hiệu quả dược liệu, nguyên nhân cũng bởi vì có số ít đan vân xuất hiện.”

“Thượng phẩm đan vân lại tăng lên một mảng, sơ bộ xuất hiện đan ý, dược liệu lại tăng gấp bốn lần. Trong khi, tuyệt phẩm lại dày đặc đan vân, hiển hóa đi ra đan ý bản chất, tăng gấp mười lần dược liệu thậm chí còn hơn.”

“Nhất Dạ tiểu hữu trong đan tồn tại cả hai loại, mà đan vân đâu chỉ trăm sợi, đan ý như muốn hóa thành thực thể khiến người ta không nhịn được say mê, đây chính là tuyệt phẩm Hạo Linh Đan đặc trưng a.”

Lộc Hứa Tiên nói đến đây, ánh mắt không khỏi hướng về bình tĩnh như vại Nhất Dạ Thiên Thu, dự đoán kia lại có thêm mấy phần chắc chắn.

Bởi vì dự đoán này, hắn cho dù biết rất nguy hiểm nhưng vẫn không cùng Tàng Thiên lão vương chủ cò kè mặc cả, khiến ai cũng rung động.

Phải biết, cho dù là Tôn Tẫn tộc trưởng Hầu tộc, cũng chưa chắc dám mạnh miệng như vậy trước Tàng Thiên lão vương chủ.

“Bộp bộp!”

Tàng Thiên lão vương chủ vỗ tay, lại nói: “Không hổ là ta Yêu tộc Luyện Dược Tông Sư a, không khiến nghĩa phụ năm đó của ngươi mất mặt a. Thôi được, bản vương cho rằng ngươi nói là đúng, nhưng một cái không phải Yêu tộc sinh linh, lại dám trà trộn đến nơi này quấy phá, lại đáng tội gì?”

Lộc Hứa Tiên nghiêm túc nói: “Lão vương chủ đây là ý gì?”

Tàng Thiên lão vương chủ không trả lời, ống tay áo phất lên một cái toàn bộ Yêu Linh Thảo trên người Nhất Dạ Thiên Thu bị xoắn nát, lực lượng khống chế cao thâm cực điểm, không gây cho hắn bất kì tổn hại nào khác.

Phải biết, Yêu Linh Thảo món đồ này dùng để ngụy trang thành Yêu tộc sinh linh, gia tăng hư ảo yêu khí bị hắn giấu diếm rất kĩ, hơn phân nửa số lượng đều cất trong không gian giới chỉ.

Vừa rồi Tàng Thiên lão vương chủ phá nát, chỉ là dược hiệu cùng chút ít bên ngoài mà thôi.

Nhất Dạ Thiên Thu bán nhân bán yêu khí tức lập tức lộ nguyên hình!

Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng cười khổ, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ ở đây, lại gặp phải cao thủ như Tàng Thiên lão vương chủ.

Hắn đi vào Yêu tộc lãnh địa, tham gia Luyện Dược Luận Hội làm sao không biết chuẩn bị phương án đề phòng!

Chỉ là đối với thực lực tuyệt đối áp đảo, mọi kế hoạch âm mưu đều trở nên vô nghĩa. ngôn tình tổng tài

Ai mà nghĩ đến thân phận cao như Tàng Thiên lão vương chủ lại đích thân hạ mình làm bại lộ một cái vô danh tiểu tốt.

Theo Nhất Dạ Thiên Thu lời nói, đây gọi là hỗn trướng.

Tàng Thiên lão vương chủ quá hỗn trướng!

“Cái gì! Là Nhân tộc tu sĩ?”

“Kinh tởm a! Giết chết hắn!”

“Dám quấy rối đại hội, ngươi mười cái mạng cũng không đủ sống.”

“Nhất Dạ Thiên Thu không phải tu sĩ Yêu tộc, vừa rồi đánh cược toàn bộ nên bãi bỏ a.”

“Giết! Giết!”

Trên khán đài, nhiều đạo thanh âm gào thét vang lên, có loại âm hiểm hung ác thèm khát huyết dịch Nhân loại, có cái lợi dụng thời cơ muốn lấy lại tiền, có vì Yêu tộc muốn diệt Nhân tộc.

Nói chung, Nhân Vu Yêu tam đại tộc này đấu tranh nhau không biết từ bao giờ, một mực kéo dài từ xa xưa Khấp Huyết giới.

Trong đó, thù hận sâu nặng nhất chính là Nhân cùng Yêu, cho dù hiện tại Yêu tộc chi chủ cùng Nhân tộc đế hoàng cũng không ổn chút nào.

Chính vì vậy, tại thống lĩnh đấu đá, phần tử phải nghe theo, thông thường vừa ra đời sinh mệnh đều được dần dần dạy bảo ghét bỏ đối phương.

Ăn vào sâu trong huyết mạch, giống như tổ huấn truyền lại!

Đừng nhìn Yêu tộc ở đây hung ác, đổi lại toàn trường là Nhân tộc mà Nhất Dạ Thiên Thu là Yêu tộc sinh linh, cũng sẽ tương tự kết quả.

Trách liền trách thiên ý cùng vận mệnh!

Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu không tin tưởng nhất, chính là hai thứ này, từ đời trước hắn đã cơ cực vất vả, một mực nghịch thiên đấu địa không thuận lẽ thường mà đi, để rồi đăng quang đỉnh cao trở thành vĩ đại nhất Dược Vương.

Trọng sinh trở lại, niềm tin vào bản thân lại càng mãnh liệt, mệnh hắn do hắn định!

Thử Đại lúc này đi xuống, thân hình già nua vô cùng, ánh mắt sắc lạnh không sợ hãi bất kì ai, nói:

“Năm xưa bản quân từng gặp phải tử kiếp, xa thân vào Vu tộc đại quân tập kích, đây là vết nhơ nhất trong lòng ta, vì ta sai lầm mà chết đến trăm nghìn đại quân Yêu tộc, là hổ thẹn vô pháp quên được.”

“Cho đến hiện tại, không giây phút nào ta quên được chuyện năm đó, dù cho đúng sai như thế nào, nhưng cũng là ta hại chết bọn hắn.”

“Năm đó, bản thân vốn dĩ muốn tự kết liễu chính mình, tế bái tại chỗ vong linh tử sĩ, nhưng chính là một vị Nhân tộc Dược Vương ra tay ngăn cản. Một cái Nhân tộc không quen không biết, vì cái gì lại quan tâm tính mạng ta?”

“Thiên địa có đức hiếu sinh, Yêu tộc chúng ta mặc dù không thể cùng Nhân tộc sinh sống hòa bình, nhưng không phải cái gì Nhân tộc sinh linh cũng nên bị thóa mạ hay chém giết. Huống hồ, tiểu huynh đệ này cũng mang trong mình giọt máu của Yêu tộc bên trong a!”

“Các ngươi không thấy mình quá thị huyết cùng khắc nghiệt sao!”

Câu cuối cùng, Thử Đại thanh âm như lôi âm trên trời, đánh vào tâm can từng người ở đây, khiến đám đông chợt lặng thinh suy ngẫm.

Đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy, thiện giả thiện lai!

Năm đó không có tình cờ, không vì tính cách của mình, Nhất Dạ Thiên Thu cũng sẽ không ngăn cản Thử Đại. Nếu không có năm đó sự tình, liền không có đáp lại của Thử Đại hôm nay.

Thử Đại trọng tình trọng nghĩa, trả ơn không phải cho đã từng Dược Vương Nhất Dạ, mà là Nhất Dạ Thiên Thu.

Trong suy nghĩ của Thử Đại, thiếu niên này là ân công năm xưa hình ảnh, là ân công đệ tử cách hệ.

...

____

Đa tạ Thanggg đạo hữu đề cử truyện mấy ngày nay, vì hành động này của ngươi mà ta không thể không dành thời gian viết chương kế.

Đa tạ Thanggg!

Cầu đề cử truyện lần nữa từ độc giả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.