“Nói đi, ngươi muốn làm gì?” Dạ Điểu cao ngạo nói.
“Thua cược nên nhận mệnh, đừng lại trang bức a. Ta muốn ngươi mang ta ra khỏi đáy vực này, tin tưởng lời hứa ngươi nặng bằng sinh mệnh của mình.” Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Để Dạ Điểu mang đi là một kiện nguy hiểm sự tình, nghe nói Dạ Điểu giết chết con mồi chủ yếu bằng cách thả từ trên cao xuống, Dạ Điểu nơi ở cũng tại Vô Danh các vực trên vách đá.
Nhất Dạ Thiên Thu đối với con này Dạ Điểu cảm thấy hứng thú, cũng không quên gièm pha một chút nhắc nhở nó nhớ ơn mình đã cứu mạng.
“Hừ, chỉ có Nhân loại các ngươi gian ác, ta Dạ Điểu nhất tộc có cừu trả cừu, có ơn tất trả ơn.” Dạ Điểu nói xong, chuẩn bị mang Nhất Dạ Thiên Thu rời đi.
Nhất Dạ Thiên Thu hô: “Khoan đã, trước tiên thu dọn trước mắt đám này, đối với ngươi không đáng một đồng nhưng với ta là vô tận tài phú.”
Nói xong, hắn liền quay qua bắt tay dọn dẹp Xích Ngô xác chết.
Xích Ngô nọc độc, giáp xác, tơ đỏ trong miệng, vuốt chân mỗi một cái đều bị hắn điểm qua, đặc biệt thu được không ít Ban Lan cánh hoa để phòng thân.
“Dạ Điểu tiểu huynh đệ, ngươi tại sao lại ở đây? Dạ Điểu không phải luôn đi thành đàn? Ngươi lại dám một mình chống trọi một đám Xích Ngô, nếu như chán sống không có gì làm, chi bằng theo ta xông pha tứ hải bát hoang.”
Dạ Điểu không đáp lời.
“Dạ Điểu ngươi nếu có tâm sự, không ngại cùng ta chia sẻ một chút chứ? Nói không chừng ta có thể giúp được một hai, đồng thời bản thân cũng có thể được lợi.”
Dạ Điểu vẫn im lặng.
“Lần này cũng nhờ có ngươi, ta mới thuận lợi rời khỏi nơi này, trước đa tạ ngươi một câu. Sau này có chuyện gì, có thể đến tìm ta. Nhớ kĩ, ta gọi Nhất Dạ Thiên Thu.”
Dạ Điểu ánh mắt buồn bã nhìn xuống đất, tựa như có tâm sự.
Rốt cuộc nó mở miệng: “Nhân loại nếu có nhiều người như ngươi, chắc chắn sẽ thật tốt a.”
“Lời này có ý gì?” Nhất Dạ Thiên Thu nói.
“Trước sau ngươi cũng biết, thôi thì nói luôn mới thể. Ta chỉ là một cái tọa kỵ của Nhân loại, lần này đi ngang nơi này, chủ nhân muốn ta xuống đây hái lên vài cây Ban Lan.”
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu nói: “Hắn cũng khôn khéo, biết chọn Dạ Điểu làm việc, nếu không ngoại trừ Dạ Điểu nhất tộc có thể xuống đây, cái khác dòng điểu cũng không thể làm được.”
“Cho nên, sau khi đưa ngươi lên, ta sẽ lập tức thả ngươi xuống sau đó trở về phụng mệnh.” Dạ Điểu cô đơn nói.
Nhất Dạ Thiên Thu hồi lâu thu gom, cũng xong xuôi hết thảy, cười đối với Dạ Điểu: “Nếu không, ngươi bỏ hắn, theo ta đồng hành? Ta sẽ không xem ngươi là tọa kỵ, lấy bằng hữu chi nghĩa đối đãi.”
Dạ Điểu giật mình, có chút động lòng, nhưng lại lắc đầu nói: “Không được, khế ước đã lập, không thể bỏ chủ. Một khi bỏ đi, nhẹ thì căn cơ vỡ nát, nặng thì hồn phi phách tán.”
“Thật ra có nhiều cách, thứ nhất chờ khế ước hết hiệu lực, thứ hai chủ nhân ngươi chết, thứ ba hắn chủ động bàn giao khế ước.” Nhất Dạ Thiên Thu nói ra.
Thiên hạ đều biết hai cách phá bỏ khế ước, cách thứ ba là Nhất Dạ Thiên Thu tự tìm ra được, muốn thực hiện so với lên trời còn khó.
Bởi vì người bàn giao khế ước sẽ phải gánh chịu thiên phạt, hao tổn ba hồn bảy vía, trở thành điên điên dại dại người.
“Nếu ngươi chưa quyết định được, lại để một thời gian suy nghĩ tiếp. Nếu chủ nhân ngươi bạc đãi, hãy đến tìm ta. Ta tại Tẫn Thiên Nhai, Bạch Tuyết Sơn Trang chờ ngươi.”
Dạ Điểu lắng nghe như rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Được rồi, chúng ta có thể đi.” Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Dạ Điểu sau đó mang theo Nhất Dạ Thiên Thu bay khỏi Vô Danh tiểu vực, thả xuống bìa rừng một góc khuất lại mau chóng bay đi hướng khác, Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu đáng tiếc.
“Đáng tiếc a, như lừa được Dạ Điểu đi theo, không phải sẽ càng thêm uy phong sao.” Nhất Dạ Thiên Thu tiếc nuối không thôi.
Hắn hướng về phía nam đại khái vị trí nào đó mà đi, cước bộ nhàn nhã như đi dạo đồng dạng, nếu đổi lại một người khác e rằng bước đi cũng e ngại.
Bởi vì nơi này chính là Cổ Họa đại sâm lâm vùng biên giới.
Nơi này danh khí rất lớn, khắp nơi trên Khấp Huyết giới đều biết đến, nghe nói ở đây có một cái thông thiên đại cổ thụ thành tinh, đã sống mấy nghìn năm lão quái, chính là Cổ Họa chi chủ, tu vi đạt đến Yêu Vương cấp bậc vô cùng đáng sợ.
Vương cấp cường giả, Khấp Huyết giới này chỉ có vài tôn như vậy, có thể thấy nó địa vị cao thế nào.
Đáng sợ hơn nữa, nơi này Cổ Hoạ đại sâm lâm bên trong, có một tôn Hầu tộc sinh linh, truyền thuyết kể lại nó tên là Thần, Thần ưa thích chiến tranh cùng giết chóc, Khấp Huyết giới này cứ ở đâu có chiến tranh cùng đổ máu thảm cảnh đều thấy nó hiện thân.
Làm đã từng Dược Vương nghìn năm trước, đứng ở Khấp Huyết giới cao nhất nhóm người kia, Nhất Dạ Thiên Thu làm sao không biết.
Nhưng hắn không sợ hãi, bởi vì hắn là duy nhất Nhân loại có thể thoải mái đi vào Cổ Hoạ đại sâm lâm này.
Cổ Hoạ chi chủ Đạo Mộc Yêu Vương, Hầy tộc lão tổ Tôn Thần, đều là hắn thân thiết bằng hữu.
Cổ Hoạ đại sâm lâm đường đi, hắn quen như ở nhà.
Nhưng cũng chính vì đi sát cùng Yêu tộc sinh linh như vậy, mặc dù hắn là tam đại Dược Vương một trong của Nhân tộc, lại bị đồng tộc người xa lánh không ít.
Lúc kia hắn phản ứng với mắt lạnh thiên hạ như thế nào?
Hắn chỉ cười to một câu:“Chuyện của ta, đến phiên các ngươi quản?”
Phải biết, Yêu tộc cùng Nhân tộc trước đó đã xảy ra rất nhiều tranh chấp, một mực kéo dài gần vạn năm nay.
Có lẽ, tương lai sau này nói không chừng Nhân Yêu đại chiến hạ tràng sẽ do hắn biến số này hoá giải.
“Chậc chậc, từ đây đi về Bạch Tuyết Sơn Trang đoạn đường không ngắn a. Mà lại thâm cừu đại hận của tiền thân cũng tại đó, ta có nên hay không trở về a?”
“Tu vi tiền thân có thể nói chỉ là Hạ Phẩm Nhân Binh, ngay tại trước khi chết liền bị người hãm hại phế tẫn, thật sự khổ.”
Nhất Dạ Thiên Thu vừa đi vừa nói, một bộ ông cụ non dáng vẻ.
“Nếu như vậy, hay là ngươi nên ở lại nơi này, không báo được thù không giúp được đời, hay là nên có một chút tác dụng khác.”
Tự lúc này, từ đâu đó trong đại sâm lân Cổ Hoạ truyền ra tiếng nói, có mấy phần âm u lãnh khí.
Chỉ thấy một con Hầu tộc sinh linh nhảy xổ ra chặn đường, nó lông xám mắt hẹp màu đỏ, đứng bằng hai chân thân cao ba mét.
“Ngươi là Hầu tộc chủng nào? Làm sao ta chưa từng gặp qua loại này a.” Nhất Dạ Thiên Thu đối với trước mắt nguy cơ rất bình tĩnh.
“Để gia nói cho ngươi nghe.” Hầu Xám cười man rợ nói.
Nó lập tức ba chân bốn cẳng lao về Nhất Dạ Thiên Thu, trong miệng nước dãi chảy không ngừng ra ngoài.
“Yêu tộc thích thịt ta có thể lý giải, nhưng Cổ Hoạ đại sâm lâm không phải Đạo Mộc đã ban bố lệnh cấm không được sao?”
Nhất Dạ Thiên Thu chân đạp kì lạ bộ pháp né tránh Hầu Xám, may mắn đầu này Hầu tử chỉ là Yêu Thú cấp bậc tu vi.
Bất đắc dĩ, Nhất Dạ Thiên Thu lao vào Cổ Hoạ đại sâm lâm bên trong tị nạn, chỉ có thể tìm người quen bạn cũ mới giải thoát lần này nguy cơ.
“Ngu xuẩn, bên trong đại sâm lâm chính là ta sân nhà.” Hầu Xám cười tàn nhẫn nói.