Luyện Kiếm

Chương 36: Chương 36: Cực phẩm pháp kiếm




Dịch: Hoàng Hi Bình

Ngày thứ sáu, lúc chạng vạng tối.

Trên đỉnh Dục Hỏa Phong, một đám huyết vân dày đặc bỗng lơ lửng bay trên bầu trời, lúc nào không rõ.

Hình dạng của nó không theo quy tắc, bên trong mây trôi cuồn cuộn, cứ như có ngàn vạn u hồn quấn quanh, nhưng không thể thoát ra.

Bởi vì huyết vân ở phía trên quảng trường che kín, cho nên ánh sáng cũng trở nên có chút ảm đạm, trong không khí cũng tràn ngập một mùi máu tanh như có như không, làm người ta bất giác cảm thấy có vài phần áp lực.

Ngồi ở phía trên đài cao Tư Đồ Hạo, bỗng nhiên hai mắt mở ra, nâng đầu nhìn nhìn huyết vân trên bầu trời cao.

Sau một lúc quan sát, trong mắt của lão hiện ra vẻ khó hiểu, có chút nghi vẫn hỏi Quảng Lương Vương:

“Vương gia, ba tháng gần đây, ở phụ cận Việt Kinh còn có nhân khẩu mất tích số lượng lớn, hoặc là xảy ra sự kiện chết người?”

“Vậy thì chưa từng nghe nói. Đừng nói là phụ cận Việt Kinh, rong khắp Việt Quốc quốc, cũng không có báo cáo xảy ra loại sự kiện này.” Quảng Lương Vương nghe vậy, hơi sững sờ, tiếp đó nhíu mày trầm tư, chậm rãi lắc đầu.

“Vậy thì kì quái, đóa huyết vân này...”

Lời của Tư Đồ Hạo còn chưa dứt, phía dưới mặt đất truyền chấn động kịch liệt.

Kèm theo một trận thanh âm “Ầm ầm” vang lên, nham tương tích trữ bên trong hỏa trì của Dục Hỏa Phong đột nhiên trở nên xao động không yên, cứ như sắp sửa sôi trào.

Ngay cả sợi xích có độ dày bằng thùng nước lơ lửng trên không trung, cũng kịch liệt đung đưa theo, phát ra trận trận thanh âm “leng keng“.

“Đây là... Hỏa sơn sắp bạo phát sao?” Có người hoảng sợ nói.

Đám người nhất thời hỗn loạn, thậm chí đã có người chạy ra khỏi quảng trường.

“Chạy cái gì chứ?”

Lúc này, một thanh âm vang lên từ phía trên đài cao của quảng trường.

Âm thanh này vừa phát ra, lập tức giống như Đá Trấn Thạch trấn trụ tràng diện, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, ngừng động tác hoảng loạn, nhìn về phía thạch đài.

“Đây không phải hỏa sơn bạo phát, mà là có cực phẩm pháp kiếm sắp xuất thế, động đến địa hỏa bên trong hoả trì mà thôi. Chờ sau khi phù văn tuyên khắc hoàn chỉnh, kiếm khí bình ổn, dị tượng tự nhiên sẽ biến mất.” Tư Đồ Hạo đã đứng thẳng lên, chậm rãi nói.

Quả nhiên, tiếng nói vừa phát ra không bao lâu, dị động trong lòng đất dần dần biến mất, nham tương bên trong hỏa trì, cũng dần dần khôi phục trạng thái ban đầu.

Ánh mắt của Tư Đồ Hạo đảo qua quảng trường, đến lúc này, luyện kiếm sư còn chưa rời khỏi kiếm thất không còn là bao.

Đến tột cùng là người nào, luyện chế ra cực phẩm pháp kiếm, có thể dẫn động dị tượng như vậy?

“Chẳng lẽ là hắn?” Tư Đồ Hạo suy nghĩ một chút, nói.

Trong tât cả luyện kiếm sư tham gia đại hội, lão xem trọng nhất một người có tên là Thẩm Ôn, chính là một đại luyện kiếm sư cung phụng nổi danh do một trong bốn đại thương hội trong kinh thành, Tưởng thị thương hội.

Kẻ đó mới 35 tuổi, cũng đã có thể luyện chế ra cực phẩm pháp kiếm, hơn nữa tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí kỳ viên mãn, chỉ chờ kỳ ngộ đến, liền vô cùng có khả năng trở thành tu sĩ Trúc Cơ.

Một khi trở thành tu sĩ Trúc Cơ, tuổi thọ có thể kéo dài rất nhiều, sẽ có hy vọng nhất định, trở thành là vị linh kiếm sư thứ hai của Việt Quốc.

Tư Đồ Hạo suy nghĩ chốc lát, lúc ngẩng đầu lại nhìn lên bầu trời, đoàn huyết vân quỷ dị kia chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

Bên phía nhà đá, Yến Tử và Trần Quang cũng cảm nhận được đại địa chấn động, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng ra đi kiểm tra. Nhưng sau khi thấy dị trạng nhanh chóng biến mất, liền quay trở về nhà đá.

Hai người vừa mới vén rèm cửa lên, đã thấy Tiểu Toán Bàn đang nỗ lực chống tay ngồi lên, đôi mắt mờ mịt nhìn cả hai.

“Tiểu Toán Bàn, muội đã tỉnh!”

Yến Tử vui mừng khôn xiết khi thấy điều này, vội vàng chạy tới, ôm lấy Tiểu Toán Bàn vào trong ngực.

“Tiểu thư, muội làm sao...” Tiểu Toán Bàn mê man nhiều ngày, vừa mới tỉnh, trong lúc nhất thời còn chút mê mang.

Đúng lúc này, cơ thể mềm yếu bỗng nhiên run lên, vội kêu: “Tiểu thư, Diêu Bân hắn... Diêu Bân hắn cấu kết Tôn Dương, lén đổi tài liệu luyện kiếm của Thiết đại ca...”

“Muội đừng có gấp, những chuyện này chúng ta đều đã biết.” Yến Tử vỗ nhè nhẹ bờ vai của nàng, an ủi.

“Thiết đại ca đâu? Huynh ấy ở đâu?” Tiểu Toán Bàn sau khi nhìn thắp phòng, bèn hỏi.

“Luyện kiếm đại hội đã chính thức bắt đầu, huynh ấy vẫn ở bên trong kiếm thất luyện kiếm, chắc cũng sắp ra ngoài rồi. Muội cứ nghỉ ngơi hết đêm nay, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi xem hắn tỷ thí luyện kiếm.” Yến Tử để Tiểu Toán Bàn nằm lại giường, khẽ nói.

Tiểu Toán Bàn không nói thêm gì nữa, nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp.

...

Sáng sớm, hôm nay là ngày cuối cùng trong ngày thời hạn 7 ngày của đại hội luyện kiếm lần này. Lúc này trên Dục Hỏa Phong tiếng người huyên náo, gần như tất cả mọi người đều tụ tập ở phía trên quảng trường.

Trên giá kiếm ở phía bên trái thạch đài, đã bày rất nhiều loại pháp kiếm, trong đó ở vị trí nổi bật nhất đó, tự nhiên là thanh Tinh Văn Liệt Thạch Kiếm do La Hầu luyện chế ra.

Khi thời hạn sắp kết thúc, trong số pháp kiếm do chư vị luyện kiếm sư luyện chế thành công, cực phẩm pháp kiếm vẫn chỉ có một thanh này.

Mà luyện kiếm sư còn chưa rời khỏi kiếm thất, chỉ còn có 3 vị, Thẩm Ôn, Cừu Phách Thiên và Thiết Kiên.

Ở đây có không ít người ôm hy vọng rất lớn đối với Thẩm Ôn, rỉ tai thì thầm, phần lớn cho rằng trước đó pháp kiếm dẫn động ra dị tượng, chính xuất phát từ tay của người này.

Mà đối với hai người Cừu Phách Thiên, thì ít có người chú ý, nhất là Thiết Kiên, gần như không có mấy người từng nghe nói, đương nhiên cũng sẽ không có người đề cập.

“Sao Thiết đại ca thế nào còn chưa ra? Thời gian cũng đã sắp tới...” 3 người Tiểu Toán Bàn cùng Yến Tử, Trần Quang chen lấn trong đám người, nhìn chằm chằm vào vị trí kiếm thất của Thiết Kiên, có chút lo lắng nói.

“Muội quên lần trước khiêu chiến luyện kiếm với Tôn gia?” Yến Tử cười an ủi Tiểu Toán Bàn, nhưng thật ra bản thân nàng cũng đã khẩn trương tới cực điểm.

Tuy lần trước, cũng phải đến thời khắc cuối cùng t, Thiết Kiên mới nâng kiếm bước ra. Nhưng lúc này đây thì khác, phải khiêu chiến với cực phẩm pháp kiếm, dù cho là đại luyện kiếm sư, cũng không dám bảo đảm mỗi lần đều có thể luyện chế thành công.

Hơn nữa quá trình luyện kiếm cũng yêu cầu vạn phần cẩn thận, chỉ cần có chút không cẩn thận, thậm chí có khả năng bị cắn trả, nguyên khí đại thương, nguy hiểm đến tính mệnh.

“Có người ra rồi.” Trần Quang ở bên đang trầm ngâm không nói, bỗng nhiên kêu lên.

Hai người Yến Tử cũng vội vàng nhìn qua, chỉ thấy một nam tử tuấn dật mặc áo lụa màu xanh, trong ngực ôm lấy một thanh trường kiếm màu xanh đã cho vào vỏ, từ thang xoắn chậm rãi đi lên.

Y lạnh lùng, mắt không chớp đi về phía đài cao.

Lúc này y chỉ giương mắt nhìn một chút thanh cự kiếm lưỡi rộng của La Hầu, sau đó tựu chậm rãi hướng đi tám vị đại luyện kiếm sư, đem chính mình trong ngực trường kiếm đưa tới.

Vị lão giả mặc áo bào đỏ ngồi gần nhất trịnh trọng tiếp nhận trường kiếm, “Leng keng” một tiếng, rút nó ra.

Một đạo kiếm quang màu xanh, đột nhiên tản ra như một đám mây xanh lục, trong nháy mắt quét qua nửa bầu trời.

Trong hư không không ngừng vang lên tiếng kiếm khí, tầng tầng tầng lớp lớp hào quang kiếm khí gợn sóng, hơn mười nhịp thở vẫn chưa dừng lại.

Đôi mắt của lão giả áo tím sáng lên, cầm trường kiếm trong tay nhìn lần nữa, một lúc sau mới xoay người đưa cho lão giả áo đen.

Quá trình đánh giá lần này chậm hơn nhiều so với mọi thanh kiếm pháp kiếm trước đây, có vẻ như muốn xem từ thanh kiếm này tìm ra môn đạo gì đó.

Giám định hoàn tất, lão giả râu trắng đang định tuyên bố kết quả, Tư Đồ Hạo lại đột nhiên đã đi qua, từ cầm qua thanh trường kiếm kia, hai ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, tỉ mỉ quan sát lại từ đầu.

Sau một lát, lão đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt lộ nghi ngờ giao trả trường kiếm lại cho lão giả râu trắng, lẩm bẩm tự nói:

“Quả nhiên không phải hắn...”

Sau đó, lão liền quay người trở về chỗ cũ, lần nữa ngồi xuống, ánh mắt quan sát vị trí ở giữa hai kiếm thất còn lại.

Lão giả Râu trắng có chút khó hiểu, chần chờ một lát, rồituyên bố: “Tưởng thị thương hội, Thẩm Ôn. Thanh Trúc Lăng Tiêu Kiếm, cực phẩm pháp kiếm, giáp đẳng, chất ưu.”

Phía trên quảng trường bỗng nhiên sôi trào trở lại, những tiếng hoan hô nối tiếp nhau vang lên.

Thẩm Ôn không chút cảm xúc đi xuống thạch đài, một lời không nói trở lại giữa đám người của Tưởng thị thương hội. Thanh Trúc Lăng Tiêu Kiếm của hắn thì được đưa đến trên giá kiếm, trưng bày chúng với thanh Tinh Văn Liệt Thạch Kiếm kia.

Trải qua phen náo nhiệt này, sự chú ý của mọi người đều tập trung lên hai người La Hầu và Thẩm Ôn, cuối cùng ai có thể càng giỏi hơn, đoạt được khôi thủ của đại hội lần này.

Gần như không còn người nào để ý kết quả luyện kiếm của Thiết Kiên và Cừu Phách Thiên.

Theo thời gian trôi qua, tiếng ồn ào trong quảng trường càng lúc càng lớn.

Lão giả râu trắng đứng dậy, đi đến trước Tư Đồ Hạo và Quảng Lương Vương, xin chỉ thị: “Thời hạn sắp hết...”

Tư Đồ Hạo hình như cảm giác được chuyện gì đó, lão khoát tay áo, ý bảo lão giả râu trắng an tâm chớ vội.

Vào lúc này, hai cửa động ở phía xa xa gần như đồng thời mở ra, có hai bóng người bước ra.

Một người trong đó trời sinh đầu báo mắt tròn, chỗ đầu lông mày còn có một vết sẹo uốn lượn, trong ngực ôm lấy một thanh trường kiếm màu hồng tạo hình tương đối kỳ lạ, trên mặt mang nở nụ cười quái dị, chính là Vô Diện nam tử giả trang “Cừu Phách Thiên“.

Mà Thiết Kiên bên này cũng đã đổi một bộ trường bào màu trắng, một tay cầm thanh trường kiếm với thân kiếm sặc sỡ, khí khái tuấn dật chậm rãi bước về phía đài cao.

Hai người nhìn nhau, một trái một phải leo lên đài cao, đều giao trường kiếm của mình cho một đại luyện kiếm sư.

Chúng kiếm sư truyền tay nhau, cảm xúc trên mặt thay đổi liên tục, tràn nghi ngờ.

“Làm sao có thể?” Lão giả râu trắng ngồi ngay chính giữa nhịn không được lẩm bẩm.

Đám người trên quảng trường trông thấy đám đại luyện kiếm sư trên đài, lúc này thần tình phấn khích, cũng cảm thấy hồi hộp, trong lúc nhất thời thanh âm ồn ào trái lại nhỏ đi rất nhiều.

“Tôn thị thương hội, Cừu Phách Thiên. Luyện chế U Lân Huyết Kiếm, cực phẩm pháp kiếm, giáp đẳng, chất ưu.” Lão giả râu trắng tuyên bố.

Lời này vừa ra, phía trên quảng trường vốn cực kỳ yên tĩnh, ngay sau đó liền vang lên một chuỗi thanh âm nghị luận sôi nổi.

Còn 3 người Yến Tử thì là vẻ mặt đồng loạt ảm đạm, đều nhìn về phía Thiết Kiên ở trên bục. Yến Tử càng không ngừng vuốt làn tóc mai, khẽ cắn lấy môi dưới, vô cùng nôn nóng.

“Yên lặng!”

Phát hiện quảng trường, mọi người nghị luận ồn ào, lão giả râu trắng đành phải mở miệng ngăn cản.

Sau khi tiếng ồn xung quanh dịu đi một chút, lão liền tuyên bố: “Yến thị thương hội, Thiết Kiên. Luyện chế Phần Thiên Kiếm, cực phẩm pháp kiếm, giáp đẳng, chất ưu.”

Lần này, toàn bộ quảng trường nhất thời nổ tung.

Phải biết rằng, những đại hội luyện kiếm trước đây, xuất hiện một thanh cực phẩm pháp kiếm cũng có, xuất hiện 2 thanh cực phẩm pháp kiếm ngẫu nhiên có phát sinh, nhưng muốn đồng thời xuất hiện 3 thanh cực phẩm pháp kiếm, cực kỳ hiếm thấy.

Như hôm nay liên tiếp xuất hiện, tổng cộng có đến 4 thanh cực phẩm pháp kiếm, vẫn là lần đầu trong lịch sử đại hội luyện kiếm của Việt Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.