Luyện Kiếm

Chương 59: Chương 59: Kiếm Linh xuất thế




Mặt đất trung tâm của pháp trận, một tầng sương máu lất phất đột nhiên tụ lại trên thanh pháp kiếm màu máu, phù văn minh khắc phía trên cứ như đột nhiên sống lại, chậm rãi lúc nhúc, hấp thu huyết vụ chung quanh vào trong thân kiếm.

Cùng lúc đó, trên toàn bộ chiến trường, khắp nơi đều nổi lên đốm nhỏ quang mang màu lam nhạt, có điểm màu đậm hơn, ngưng tụ lại với nhau thành hình người mờ ảo, có màu rất nhạt, chẳng mấy chốc có lẽ sẽ biến mất.

Nếu như giờ khắc này Thiết Kiên ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, sinh hồn của những binh lính chết trên chiến trường mịt mờ, lại không thể tự nhiên tiêu tán, mà lại tập trung về phía 36 cái Phá Hồn Đinh.

Trừ sinh hồn của tướng sĩ ra, còn có pháp hồn của những tu sĩ đi theo quân đội, cũng không còn cách nào chống lại lực hút của Phá Hồn Đinh. Hầu hết có màu khá đậm, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy diện mục lúc còn sống.

Tất cả hồn phách, sau khi tới gần 36 cái Phá Hồn Đinh, đều sẽ bị ánh sáng đen toả ra trên đó đánh thành phấn vụn, kế đó hút vào trong.

Mà mỗi khi có sinh hồn bị hút vào trong, dưới đốc pháp kiếm màu máu, liền nổi lên một điểm linh văn cực kỳ nhỏ.

Cảm thụ được đủ loại biến hóa trên pháp kiếm màu máu, Phong Thanh Tử đang cưỡi mây vẫn bình thản, lại bình chân như vại khoanh chân ngồi xuống giữa hư không.

Chỉ thấy y nhắm hai mắt lại, há mồm thở vào hư không.

Một viên Kim Đan màu huyết hồng từ trong miệng bay lượn ra, bay về phía dưới đại trận.

Đợi khí nó bay tới bên thanh pháp kiếm màu máu trên không trung, liền lơ lửng trên kiếm, bắt đầu tuôn ra đan hỏa hừng hực, bao quanh, nung đốt pháp kiếm.

Từ lúc bắt đầu dùng đan hỏa luyện chế pháp kiếm màu máu, trong tầng màn sáng màu máu kia, bắt đầu dâng lên một tầng vụ khí màu đỏ sậm, tràn ngập trên toàn bộ chiến trường.

Đại quân hai nước Tấn - Việt lúc nãy còn vừa đuổi vừa chạy, gần như đồng thời đều lâm vào trạng thái đình trệ, sâu trong con ngươi mỗi người, cũng bắt đầu toát ra hồng quang khát máu.

Ngay sau đó, vang lên tiếng gào thét chém giết ghê rợn.

Tất cả quân sĩ hình như đều lâm vào trạng thái điên cuồng, bắt đầu chém giết nhau.

Loại chém giết này, cũng không phải là hai quân Tấn - Việt chém nhau, mà là tất cả binh sĩ gần như mất lý trí tàn sát bừa bãi.

Bọn họ không hề phân chia quốc tịch, đều điên cuồng công kích kẻ đứng gần nhất.

Có thương dùng thương, có kiếm dùng kiếm, nếu như trên tay không có vật gì, liền nhào tới dùng miệng cắn xé.

Giờ khắc này, thú tính trở thành bản tính, giết chóc trở thành chúa tể, toàn bộ chiến trường biến thành Tu La tràng nhân gian luyện ngục.

Từng cái xác binh lính ngã xuống, mùi máu tươi tanh nồng tụ tập với nhau, cứ như sông nhỏ ào ào chảy xuôi, trên những cái xác nát vụn này, mơ hồ có quang ảnh mông lung sinh ra.

Xung quanh Dẫn Huyết Trụ và Phá Hồn Đinh, lúc này linh văn mặt ngoài chợt hiện, không ngừng thôn phệ huyết khí và sinh hồn hàng ngàn hàng vạn binh sĩ sắp chết, tụ vào trong thanh pháp kiếm màu máu.

Trong đan hoả yêu dị, trên thân pháp kiếm, linh văn cổ quái kia cũng dần từng bước trở nên hoàn chỉnh.

Cùng lúc đó, một hư ảnh huyết khí hình người dần tạo thành, cũng bắt đầu lơ lửng ở xung quanh Huyết Linh Kiếm, nhìn như hài đồng, không ngừng chạy nhanh vòng quanh pháp kiếm màu máu.

Quảng Lương Vương dù không phải là luyện kiếm sư, nhưng vào lúc này lại cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trên chiến trường.

Mắt thấy binh sĩ Việt Quốc ngã xuống như rạ, trong lòng của ông giá lạnh. Y lảo đảo lui lại, thần sắc chán nản ngồi tại ghế dựa lớn bên tường thành, quân tướng lĩnh xung quanh thấy thế, bèn tiến lên đỡ, lại bị y khoát tay áo ngăn cản.

“Đi đi, đều đi đi, có thể trốn được bao xa, thì cứ trốn...” Y thì thào nói.

Mọi người chung quanh, hai mặt nhìn nhau, dù đều có vẻ do dự, nhưng không có người nào xoay người rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, phía chân trời xa xa bỗng nhiên hiện ra một bóng người, cưỡi một thanh phi kiếm màu bạc từ giữa không trung bay tới, thân hình phiêu dật bay về phía cổng thành.

Quảng Lương Vương giật mình, đứng lên lẩm bẩm: “Chẳng lẽ còn có viện binh?”

Vừa dứt lời, luồng ánh kiếm màu bạc kia đã hạ xuống đầu tường, lại là một chàng thanh niên mặc áo bào trắng, chân đi tạo giày, đứng ở một trên thanh trường kiếm màu bạc lóa mắt cách mặt đất ba thước.

Bên ngoài màu da hơi đen, hai tròng mắt sáng ngời, khuôn mặt dù không thể nói rõ tuấn lãng, nhưng góc cạnh rõ ràng, trên trán cột một dây cột tóc màu đỏ, quần áo trên người bay phất phơ, thoạt nhìn hơi có mấy phần phong thái kiếm tiên.

Mà sau khi Quảng Lương Vương thấy rõ mặt mũi kẻ này, nhất thời như bị sét đánh, cả giận nói: “Thiết Kiên, là ngươi?”

Tướng lĩnh xung quanh nghe vậy, nhao nhao xông tới, rút ra binh khí trong tay chĩa vào Thiết Kiên, trừng mắt nhìn.

“Vương gia, dù ngươi có tin hay không, chuyện Tư Đồ đại sư bị hai, không phải do ta gây ra, mà có ẩn tình khác.” Thiết Kiên nhảy từ trên Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm xuống, đối với Quảng Lương Vương vi vi khom người vái chào, tư thế thành khẩn.

Quảng Lương Vương nhìn kỹ hắn, phất tay ra hiệu cho thủ hạ lui xuống, thở dài nói: “Việc đã đến nước này, có phải là ngươi làm hay không, không còn quan trọng nữa, Việt Quốc nhất định sẽ bị diệt...”

Dứt lời, ánh mắt của ông lần thứ hai lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn về chiến trường ngoài thành.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Thiết Kiên cũng đã dời về phía bên kia, cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Trước giải quyết phiền toái trước mắt, những chuyện khác ngày sau hãy nói!” Thiết Kiên đứng ở trên đầu tường, sau khi nói xong, cũng không đợi Quảng Lương Vương mở miệng, lập tức ngón tay nhập lại rạch vào khoảng không phía trước.

Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm lơ lửng giữa trời, lập tức lướt đi, hóa thành một đạo ngân hồng, bay vụt về phía Phong Thanh Tử trên bầu trời.

Trên mũi kiếm ngân quang rực rỡ, chỗ đi qua trên không than lui, nổ đùng không ngừng, hầu như trong nháy mắt đã đến Phong Thanh Tử trước người.

Người sau khoanh chân ngồi trên không trung, tựa hồ đang ở giai đoạn quan trọng luyện chế Huyết Linh Kiếm, đối với Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm bay vụt đến hoàn toàn không hề biết, tùy ý nó đâm tới mi tâm của mình.

Nhưng đúng lúc này, một đạo nhân ảnh đột ngột xuất hiện, cầm trong tay một thanh pháp kiếm màu đỏ, bổ xuống Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm.

Song tử quang lóe, ánh kiếm màu tím liền chém vào trên mũi Tử Mẫu Kiếm, trực tiếp đánh lệch mũi kiếm.

“Ninh Kham!” Thiết Kiên đứng ở trên đầu thành, sau khi thấy rõ khuôn mặt của người nọ, lạnh lùng nói.

Dứt lời, cổ tay của hắn di chuyển, khẩy tới trước một cái.

Thanh trường kiếm màu bạc đã rơi xuống dưới, lập tức thay đổi tư thế, phóng lên cao, chém thẳng vào đầu của Ninh Kham.

Ninh Kham thấy thế, thần sắc khẽ biến, lập tức lắc mình tránh thoát, đồng thời một kiếm quét ngang, chặn ngang trường kiếm.

Chỉ nghe “Keng” một tiếng âm vang. Ngay sau đó, trên trường kiếm màu bạc liền có một đoàn ngân quang vọt ra, hấp thu uy năng một kích kia, lần nữa bạo phát.

“Oanh”! Ninh Kham bị cổ đạo lực phản chấn, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu, ngã xuống phía dưới.

Mà Phong Thanh Tử vốn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, cũng bị lực trùng kích ảnh hưởng, chậm rãi mở hai mắt ra.

Y khẽ gắt một tiếng, mắng một câu “Phế vật”, lập tức vung áo bào, bao phủ lấy phi kiếm màu trắng bạc.

Chỉ thấy đạo bào màu tím lóe lên quang mang, bảy ngôi sao thêu phía trên bừng sáng quang mang, ống tay áo nhất thời phồng lớn mấy chục lần, lập tức giam cầm Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm.

Phi kiếm bị thu vào trong tay áo, nhất thời bị giam, ở bên trong trái xông phải phá, khiến cho ống tay áo gồ lên như cái bọc lớn, song làm sao cũng không thể thoát ra.

“Kiên nhi, đồ tôn tốt của ta! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Thật không hỗ là người có thể thức tỉnh dị hỏa phệ hồn, mới ngắn ngủi thời gian mấy năm, cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, cho dù dùng cụm từ: thiên tài và yêu nghiệt để tán thưởng ngươi, cũng không quá đáng.” Trên gương mặt anh tuấn của Phong Thanh Tử, nở một nụ cười, xa xa đánh giá Thiết Kiên, chậm rãi nói.

Sắc mặt của Thiết Kiên hầm hầm, nhìn Phong Thanh Tử, không nói gì.

“Ngươi là một người thông minh, thiên phú trên con đường luyện kiếm rất tốt. Chỉ cần ngươi giao ra dị hỏa trên người, bản tọa chẳng những đảm bảo ngươi không chết, còn có thể dạy toàn bộ tâm đắc luyện kiếm cả đời cho ngươi. Thừa kế y bát của bản tọa, từ nay về sau trong hai nước Tấn – Việt, ngươi dưới một người, trên vạn người.” Phong Thanh Tử hơi dừng một chút, lại mở miệng nói.

“Phong Thanh Tử, ngươi thân là Linh Kiếm Sư, lại có địa vị quốc sư tôn quý, vì của tư dục của bản thân không màng tính mạng của hàng vạn hàng nghìn sinh linh, kế thừa y bát của ngươi, lẽ nào cũng phải bắt chước ngươi khiến sinh linh đồ thán sao? Xin lỗi, ta làm không được.” Thiết Kiên lạnh lùng cự tuyệt.

“Ha hả, khó có được thật có một lần động tâm muốn truyền thụ y bát, kết quả còn bị cự tuyệt. Mà thôi mà thôi... Nếu rượu mời không uống, vậy cũng chỉ có mời ngươi uống rượu phạt.” Phong Thanh Tử cười ha ha nói.

Y còn chưa dứt lời, thần sắc lại chợt biến đổi, vừa kinh vừa sợ nói:“Ngươi đã làm gì?”

“Không có gì, chỉ là bị hủy Kim Đan của ngươi mà thôi.” Thiết Kiên mỉm cười, dựng thẳng l ngón trỏ, thản nhiên nói.

Một kiếm quang màu vàng ròng mỏng manh bay vút quay về, sau khi bay vòng quanh ngón tay của y một vòng, diễu võ dương oai vậy lơ lửng ở bên người y.

Cùng lúc đó, ở trung tâm chiến trường, viên Kim Đan huyết hồng ở phía trên thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, đột nhiên “Két” giòn vang một tiếng, nứt ra một khe hở.

Phong Thanh Tử thấy thế, nhất thời phát ra một tiếng gào thét thê lương, há to miệng, để hút trở về.

Một khí lưu mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy, lập tức bay ngược về trong miệng của y, viên Kim Đan này cũng theo đó bay trở về trong miệng của y.

Tầng hỏa diễm bao phủ ở trên pháp kiếm màu máu cũng theo đó thu lại, biến mất không thấy.

Ngay sau đó, chợt nghe trong hư không truyền đến âm thanh “ông ông“.

36 cái Phá Hồn Đinh và 72 cây Dẫn Huyết Trụ phía dưới đồng thời chấn động, quang mang phai nhạt, màn sương mù màu máu bao phủ toàn bộ chiến trường cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

Lưỡng quân Tấn Việt mới vừa rồi vẫn còn đang đẫm máu chém giết, đã tổn thất quá nửa. Người may mắn còn sống sót, lúc này đều giống như bị hút hết tinh khí thần, từng người uể oải ngã xuống đất, khuôn mặt mờ mịt.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng núi thây biển máu khủng bố xung quanh, bọn họ lập tức nhớ lại sự việc Huyết tinh tàn sát lúc trước giữa lẫn nhau, thần sắc nhất thời trở nên vạn phần hoảng sợ.

Quảng Lương Vương bị cảnh tượng kinh hoàng trước mặt doạ sợ, lúc này mới chật vật hồi phục tinh thần lại, vội vàng ra lệnh đánh trống, triệu hoán toàn quân lui lại.

Thiết Kiên thấy thế, không tiếp tục công kích Phong Thanh Tử, mà phi thân lướt vào trên chiến trường, chỉ huy Tử Kiếm vàng ròng lướt gấp chung quanh, chặn ngang trảm đứt hơn mười cái Phá Hồn Đinh và Dẫn Huyết Trụ, triệt để phá hủy toàn bộ đại trận huyết tế.

Mà Kim Đan của Phong Thanh Tử bị thương, sau khi triệu hồi về trong cơ thể, liền lập tức điều tức chữa trị, căn bản không định ngăn cản hắn.

Thân hình của Thiết Kiên lóe lên, nhân cơ hội bay về phía thanh Huyết Linh Kiếm chưa luyện thành.

Chờ đến phụ cận, hắn liền thấy văn lộ trên thanh trường kiếm màu máu, vẫn còn đang ngọ nguậy, dường như đang hút máu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Thiết Kiên vừa nghĩ, phi kiếm xích hồng lập tức bắn nhanh như điện, chém về phía trường kiếm màu máu một phát.

Nhưng vào lúc này, trên thanh trường kiếm màu máu, một tiểu nhân màu máu mơ hồ lại đột nhiên hiện lên, sau đó nhìn hắn cười quái dị một tiếng, liền chui vào trong huyết kiếm.

“Kiếm Linh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.