Dịch: Hoàng Hi Bình
Tôn Dương nghe vậy, vội vàng quay người vén rèm cửa lên, ra hiệu cho kẻ kia đi vào.
Diêu Bân nơm nớp lo sợ đi vào nhà đá, đi tới bên chậu than liền dừng lại. Cũng không dám nhìn người trong phòng, sau khi hành lễ liền cúi đầu.
“Ngươi đã đổi Hỏa Vân tinh thành đồ giả, đúng không?” Vô Diện nam tử giả trang thành “Cừu Phách Thiên”, chậm rãi hỏi.
“Vâng.” Diêu Bân có chút do dự, rồi gật đầu một cái.
Vô Diện nam tử đột nhiên cười lạnh một trận, vẫy tay trên không một cái. Hai hòn đá màu đen gần bằng nhau, cùng bay ra từ trong ngực của Diêu Bân, rơi vào trong tay của Vô Diện nam tử.
“Ngươi thực sự đã đổi?” Gã ước lượng hai tảng đá trên tay, vẻ mặt đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo, cáu kỉnh hỏi.
“Ta... ta đã đổi thành Hắc Vân tinh rồi...” Diêu Bân sợ tới mức giật mình mình, cuống quít giải thích.
Vẻ ngoài của Hắc Vân tinh và Hỏa Vân tinh không khác nhau mấy, nhưng hiệu quả lại khác một trời một vực. Thứ phía sau có thể hấp thu hỏa lực trong lúc luyện kiếm, đều đặn toả khắp pháp kiếm, thứ phía trước thì không có hiệu quả như vậy.
Hơn nữa, Hắc Vân tinh tính chất yếu ớt, hấp thu hỏa lực quá nhiều, khi không thể chịu đựng nổi, sẽ nổ tung.
Nếu trong lúc luyện chế Phần Thiên kiếm bỗng nhiên nổ tung, đến lúc đó không chỉ đơn giản là luyện kiếm thất bại, Thiết Kiên nhất định sẽ bị ảnh hưởng, có khả năng cao sẽ bị trọng thương.
“Ngu xuẩn tự chủ trương, nếu là ta tạo ra Hỏa Vân tinh giả, Thiết Kiên tất nhiên không cách nào phát hiện ra kẽ hở. Nhưng dùng Hắc Vân tinh, chưa chắc gã không phát hiện ra được.” Vô Diện nam tử nghe vậy, gằn từng câu từng chữ.
Tôn Chính Ích và Tôn Dương nghe vậy, nhìn nhau một cái, đồng thời biến sắc.
“Tiền bối, ta đã dặn đi dặn lại, bảo gã phải thay đổi viên đá người đưa. Hắc Vân tinh này là do chính gã nảy lòng tham đổi thành, ta không hề biết.” Đầu gối của Tôn Dương mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, vội vàng giải thích.
Tôn Chính Ích liếc mắt nhìn cháu của mình, thở dài một tiếng, không nói gì.
Diêu Bân cũng cả kinh, cuống quít cúi đầu thấp hơn nữa, nhưng trong lòng lại thấy rất khó hiểu. Vì sao Tôn Dương là Thiếu chủ của Tôn gia, lại sợ hãi luyện kiếm sư cung phụng trong nhà như thế?
Chỉ thấy “Cừu Phách Thiên” chậm rãi đi đến trước người Diêu Bân, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói, ngươi cũng là luyện kiếm sư?”
“Ta chỉ có thể luyện chế hạ phẩm pháp kiếm...” Diêu Bân thành thành thật trả lời.
“Nếu ta cho ngươi một cơ hội, giúp ngươi luyện chế ra một thanh cực phẩm pháp kiếm, ngươi có muốn hay không?” Vô Diện nam tử đưa tay vỗ vỗ bả vai của Diêu Bân, mở miệng hỏi.
“Chuyện này là thật?” Diêu Bân nghe vậy, nhất thời ngẩng đầu lên.
Gã tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Vô Diện nam tử, kẻ kia cũng nhìn gã với một nụ cười cổ quái đến cực điểm.
Diêu Bân chỉ cảm thấy như thể đang bị một đầu độc xà nhìn chằm chằm, trong lòng phát lạnh, toàn bộ thân thể như rớt vào hầm băng.
Gã vô thức hướng lui về phía sau, nỗ lực rời xa “Cừu Phách Thiên“.
Nhưng mà, gã còn chưa kịp bỏ chạy, cái cổ đã bị một bàn tay hung mãnh như kìm sắt bóp chặt, cơ thể nhất thời chợt nhẹ, đã bị người thật cao nhấc lên.
Diêu Bân khá cao lớn, lẽ ra với vóc dáng của “Cừu Phách Thiên”, không thể nhấc gã khỏi mặt đất.
Lúc này cánh tay của Vô Diện nam tử đang từ từ dài ra, dài đến gấp đôi, cứ như vậy nhấc bổng Diêu Bân lên trên cao.
“Buông... buông tha... xin... mgươi, tha cho ta...” Yết hầu của Diêu Bân đã bị bóp đến sắp biến dạng, cả khuôn mặt chuyển thành màu xanh tím, chỉ có thể ú ớ cầu xin tha thứ.
“Lúc trước nói, cho ngươi cơ hội luyện chế ra cực phẩm pháp kiếm, cũng không phải lừa ngươi. Chỉ bất quá, không phải là ngươi động thủ đến luyện, mà là ta đem ngươi luyện vào trong pháp kiếm, trở thành một phần của cực phẩm pháp kiếm.” Vô Diện nam tử cười lạnh một tiếng, khuôn mặt khôi phục lại vẻ kinh khủng của bản thân, âm nhu nói ra.
Dứt lời, cứ như vậy một tay giơ Diêu Bân lên, cất bước đi vào trong pháp trận hình tròn.
Chỉ thấy trong lòng một bàn tay khác, chợt lóe lên bạch quang, lập tức xuất hiện một thanh chủy thủ bạch cốt được khảm nạm bảo thạch màu đỏ.
Hình dạng của thanh chủy thủ này hết sức kỳ lạ, tổng thể bên trong trống rỗng, bề ngoài lại hiện ra dạng hình chóp, bốn phía đều có mũi đao.
Diêu Bân nhìn chủy thủ bạch cốt, hai mắt lồi lên, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, phẫn nộ cùng không cam lòng. Nhưng yết hầu chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ không nghe rõ.
“Hắc hắc, đau khổ nhiều hơn nữa đi, phẫn nộ, oán hận đi. cảm xúc cực đoan càng cường đại, đối với U Lân huyết kiếm của ta càng có lợi.” Vô Diện nam tử cười nói.
Lực đạo mà y dùng vô cùng chính xác, vừa đủ làm Diêu Bân thống khổ đến cực điểm, lại không đến mức lập tức chết đi. Chân chính muốn sống không được, muốn chết không xong.
Chỉ thấy cánh tay còn lại của y cũng đang dài ra, nắm thanh chủy thủ bạch cốt đi về phía trước ngực của Diêu Bân, “phập” một tiếng, đâm lút vào trong.
“A......”
Đôi mắt của Diêu Bân trắng dã, nhưng miệng vẫn không nhịn được, thống khổ rên rỉ.
Chỉ thấy sau khi thanh chủy thủ kia đâm vào trong ngực, Vô Diện nam tử còn đưa tay vỗ vào cán dao một cái. Toàn bộ thanh chuỷ thủ đều chui vào trong cơ thể của gã, mũi thanh chuỷ thủ còn chui ra từ sau lưng của gã.
Từng dòng máu từ mũi nhọn của thanh chủy thủ, ào ạt rơi xuống, chảy vào trong pháp trận hình tròn trên mặt đất.
Tôn Chính Ích nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm rét lạnh, đối với người này không dám sinh ra nửa điểm dị tâm. Tôn Dương thì sớm đã thành đã run rẩy bẩy không dám nhúc nhích.
Nếu không phải còn chút lý trí, chỉ sợ gã đã tè ra quần.
Cổ họng của Vô Diện nam tử trên dưới di động, từng đợt thanh âm ngâm tụng mơ hồ cổ quái lập tức truyền ra. Pháp trận hình tròn sau khi được tắm máu, nhất thời sáng lên một trận quang mang âm u huyết hồng.
Cùng lúc đó, một thứ mùi ngòn ngọt cũng lan tràn khắp nhà đá.
Chỉ thấy tại mũi nhọn của chủy thủ bạch cốt, không ngừng có máu tươi chảy ra. Sau khi chảy vào pháp trận, từ từ chảy dọc những đường vân hình cung trong pháp trận hình tròn, cuối cùng chảy vào giữa một cái thùng đen kịt được nhét dưới mặt đất.
“Tu vi hơi thấp, bất quá may mà oán niệm đủ sâu. Đã có này Uế Linh chi huyết làm hoả dịch để tu luyện, xác suất ta luyện chế thành công U Lân huyết kiếm ít nhất có thể tăng thêm hai thành...” Vô Diện nam tử nhìn dòng máu tươi không ngừng nhỏ xuống, yếu ớt nói.
Còn về Diêu Bân, bị giơ lên giữa không trung, trong miệng ứa ra bọt máu màu hồng, cổ họng phát ra âm thanh “xì xì“. Đôi mắt đã ảm đạm không chút ánh sáng, sinh cơ từng điểm chút một tan biến.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng chuông kéo dài, khiến đám đông tỉnh lại từ trong giấc mộng, hôm nay chính là ngày đại hội chính thức bắt đầu.
Một đội ngũ có gần trăm người, tập hợp tại quảng trường đá trắng.
Những người này chính là người tới tham gia đại hội luyện kiếm của tất cả đại thương hội và gia tộc phái ra. Trong đó bao gồm hơn ba mươi tên luyện kiếm sư, Thiết Kiên và Trần Quang cũng đứng ở trong đó.
Ở bên hông những người này, phần lớn đều đặt một cái rương gỗ rộng một thước, dài ba thước, bên trong đặt tài liệu luyện kiếm.
Yến Tử lo lắng thương thế của Tiểu Toán Bàn, vẫn đang ngồi canh ở trong nhà đá, không đi tới nơi này.
Từ quảng trường tới gần miệng hỏa sơn, chẳng biết đã dựng lên một tòa đài cao từ bao giờ, phía trên đặt hai chiếc ghế dựa màu đỏ thắm.
Ngồi trên ghế bên trái là một trung niên nhân có khuôn mặt nghiêm trang, chòm râu màu đen. Trên người mặc một chiếc áo bào màu đỏ, dáng vẻ uy nghiêm khác thường.
“Đó là Nghiễm Lương Vương của Việt Quốc, là em ruột của đương kim thánh thượng, được bệ hạ vô cùng tin cậy và coi trọng.” Trần Quang nhìn về phía người nọ, giảng giải cho Thiết Kiên.
Thiết Kiên ở tại Yến gia thời gian không ngắn, cũng biết khá nhiều chuyện của Việt Quốc. Trên thực tế, từ bộ áo bào của người nọ, hắn cũng đã đoán được thân phận của y.
Hắn khẽ gật đầu, dời mắt dời về phía một người khác ngồi trên ghế dựa lớn bên phải.
Chỉ thấy người nọ bề ngoài chắc chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc một chiếc trường bào màu xanh, dung mạo nho nhã, trên người có khí chất ung dung chỉ người đọc sách mới có được, liếc mắt nhìn tựu khiến người sinh ra thân thiết chi tâm.
“Vị này chính là người mà ai ai trong Việt Quốc chúng ta cũng biết đấy, Linh kiếm sư duy nhất,Tư Đồ Hạo.” Trong giọng nói của Trần Quang lộ vẻ sùng kính, trịnh trọng giới thiệu.
Thiết Kiên nghe vậy đôi mắt chợt bừng sáng, từ xa tỉ mỉ đánh giá Tư Đồ Hạo một phen, phát hiện dung mạo ngũ quan quả nhiên có vài phần tương tự với Tư Đồ Nhiên.
Bất quá có một thứ khiến người ta cảm thấy có chút nghi hoặc. Chính là dung mạo của Tư Đồ Hạo hình như còn trẻ hơn cả con trai của gã.
Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Thiết Kiên, Trần Quang giải thích: “Tư Đồ đại sư thiên tư sáng suốt, không chỉ thiên phú luyện kiếm hơn người, mà ngay tại con đường tu luyện, cũng là kinh thái tuyệt diễm. Năm gần mười tám tuổi, cũng đã thành tựu Trúc Cơ, cho nên dung mạo lão hóa rất chậm. Con chớ nhìn lão trẻ tuổi như vậy, trên thực tế, lão hôm nay đã hơn bảy mươi rồi.”
Vừa nói xong, Trần Quang mới nhớ lại Thiết Kiên, cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Đồng thời, còn trẻ hơn cả Tư Đồ Hạo năm đó Trúc cơ thành công, trong lòng không khỏi xúc động.
Ở phía sau hai người, được đặt một hàng ghế ngồi, phía trên có bảy tám tên quan viên mặc quan phục của Công Tạo Tư. Tuổi tác của bọn họ đều khoảng sáu bảy mươi tuổi, người nào cũng đều có danh vọng cực cao trên khắp Việt Quốc, đều là đại luyện kiếm sư từng luyện ra cực phẩm pháp kiếm.
Đám người dưới đài dõi mắt nhìn đám quan viên trên đài, không ngừng nhao nhao nghị luận, trong lúc nhất thời trên quảng trường tiếng huyên náo ầm ĩ khắp nơi
“Yên lặng!”
Một tiếng quát trầm ổn vang lên, phát ra từ vị Nghiễm Lương Vương kia.
Âm điệu không cao, nhưng ngân vang như chuông lớn. Thoáng cái đã truyền khắp quảng trường, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người.
“Có chút thú vị, phiên vương một nước lại là một tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong.” Thiết Kiên đương nhiên không sẽ để ý thanh âm chấn động ở cỡ bày, chẳng qua là cảm thấy thú vị, thầm nghĩ.
Sau tiếng quát này, quảng trường lại trở nên yên tĩnh.
Nghiễm Lương Vương hài lòng quét mắt một cái, rồi sau đó mới cung kính nhìn về phía Tư Đồ Hạo ở bên cạnh.
Tư Đồ Hạo khẽ nụ cười, gật đầu một cái, đứng dậy.
Lão ôn hòa nhìn mọi người, mở miệng nói ra: “Chư vị, luyện kiếm đại hội bởi vì tình huống đặc thù, cho nên triều đình ban thưởng phong phú, hơn xa quá khứ. Chư vị đều là nhân tài kiệt xuất của Việt Quốc ta, mong rằng có thể tỏa sáng trong đại hội lần này, luyện chế ra tuyệt thế hảo kiếm người đời đều biết.”
Chỉ là vài câu mở đầu mở đầu vô cùng đơn giản, nhưng người nói lại là Linh kiếm sư duy nhất của Việt Quốc, cho nên đã tạo hiệu quả cổ động rất lớn. Đám luyện kiếm sư ở đều vô cùng kích động, nôn nóng muốn thi đấu.