Trên con ngươi màu đỏ ngòm, đột nhiên bùng lên một mảng sương mù lớn màu đỏ, nổ đứt tất cả sợi tơ bạc xung quanh. Đồng thời cũng sắp bức lui hỏa diễm xung quanh, tránh thoát khỏi tay của Thiết Kiên, lao như tên bắn về phía Cơ Vô Tương rời đi.
Thiết Kiên cũng bị bất ngờ, dội ngược lại mấy bước.
Chờ sau khi hắn đứng vững, muốn đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng con ngươi màu đỏ ngòm và Cơ Vô Tương.
“Thiết đại ca, huynh mau đến xem Ninh cô nương, tình trạng huống của nàng dường như... dường như không tốt lắm!” Yến Tử lo lắng kêu lên.
Chỉ thấy sắc mặt của Ninh Tiểu Tiểu vô cùng kém, hai con ngươi dưới mi mắt chớp động, nhưng chưa từng mở.
Thiết Kiên nghe vậy, vội vã lắc mình đi tới bên cạnh Yến Tử, ôm lấy Ninh Tiểu Tiểu vào lòng, trở tay lấy ra một viên Triều Lộ Đan, đút cho nàng ta ăn.
Thấy sắc mặt của nàng ta đã có chuyển biến tốt, hắn giơ một bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt tại vị trí mi tâm, chậm rãi truyền pháp lực trong cơ thể mình vào trong đó.
Phàm là dị vật phụ thể, bất kể là vật gì, vì để phát triển lớn mạnh, nó nhất định sẽ hút tinh huyết của kí chủ, vì khống chế thân thể của kí chủ, nhất định tổn hao thần hồn của kí chủ. Cho nên trước lúc nó thoát ly kí chủ, thường thường đều sẽ hút sạch tinh huyết của túc chủ, đồng thời triệt để phá hủy thần hồn.
Con ngươi màu đỏ ngòm bị Thiết Kiên thô bạo bức ra khỏi cơ thể của Ninh Tiểu Tiểu, cho nên nó không có thời gian hút tinh huyết của Ninh Tiểu Tiểu, nhưng nó lại tổn thương gây cực lớn với thần hồn của nàng.
Thiết Kiên truyền pháp lực vào trong cơ thể, trợ giúp nàng trấn an thần hồn rối loạn, cố sức k chữa trị tổn thương.
Sau một hồi lâu, Thiết Kiên mồ hôi đầm đìa, lúc sắp đuối sức, Ninh Tiểu Tiểu rốt cục “Ưm” một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đầy quan tâm và lo lắng của Thiết Kiên, nàng lập tức giang hai tay, ôm thật chặt cổ của hắn.
“Kiên ca!” Vừa gọi ra tên của hắn, nàng lại không nhịn được khóc lên.
Yến Tử còn ở bên cạnh nhìn vào, Thiết Kiên liền cảm thấy có chút xấu hổ, vỗ nhè nhẹ vào lưng của nàng, xoa dịu:
“Không sao, đã không sao...”
Ninh Tiểu Tiểu sau một lúc nức nở, cũng chú ý tới Yến Tử ở bên cạnh, bèn buông lỏng tay ra.
Yến Tử chớp mắt, gật đầu, xoay người qua một bên.
“Xảy ra chuyện gì, sao muội lại bị vật kia phụ thân?” Thiết Kiên sờ gò má của Ninh Tiểu Tiểu, hỏi.
“Ngày đó ở bờ sông La Phù, sau khi chia tay với huynh...” Ninh Tiểu Tiểu xoa xoa mi tâm đau nhức, nỗ lực nhớ lại, kể hết ký ức ít ỏi mình còn nhớ được, nói cho Thiết Kiên nghe.
“Sớm biết như vậy, lúc đầu huynh nên mang muội cùng đi.” Thiết Kiên đấm một quyền lên mặt đất, hối tiếc nói.
“Đừng nói như vậy...” Ninh Tiểu Tiểu kéo cánh tay của hắn, có chút đau lòng nói.
“Sau đó, muội vẫn lúc tỉnh lúc ngủ cho tới ngày hôm nay?” Thiết Kiên lại hỏi.
“Không kém bao nhiêu, trí nhớ của ta có chút hỗn loạn, chỉ là được những chuyện đứt quãng...” Ninh Tiểu Tiểu nhắm hai mắt, lắc đầu nói.
“Vậy muội có biết thứ phụ thân lên người muội đến tột cùng là cái gì không?” Thiết Kiên hỏi.
“Nó tự xưng là khôi lỗi chi tâm, thỉnh thoảng sẽ liên hệ với thượng giới gì đó, muội chỉ lờ mờ cảm ứng được mấy lần, nhưng cũng không biết nhiều.” Ninh Tiểu Tiểu tiếp tục nói.
“Khôi lỗi chi tâm? Thì ra là vậy, vậy thì rõ rồi, trách không được lúc trước muội đột nhiên biết sử dụng cơ quan khôi lỗi thuật... Tiểu Tiểu, xin lỗi.” Thiết Kiên trầm ngâm chốc lát, nói.
“Thiết Kiên, huynh đã cứu muội, còn nói xin lỗi gì chứ?” Ninh Tiểu Tiểu mở mắt, có chút không hiểu nói.
“Nếu huynh đoán không sai, khôi lỗi chi tâm sở dĩ phụ thân trên cơ thể của muội, cũng là bởi vì dị hỏa trên người của huynh, nếu như không phải huynh, muội sẽ không phải chịu kiếp nạn lần này.” Thiết Kiên hổ thẹn nói.
“Cho nên muội gặp phải việc này, bởi vì muội là vị hôn thê của huynh, nếu không quen huynh, đương nhiên cũng sẽ không bị phụ thể. Cho dù muội là vị hôn thê của huynh, chúng ta sẽ đồng cam cộng khổ, huynh cũng đâu cần nói xin lỗi?” Ninh Tiểu Tiểu bỗng nhiên cười giả dối, hai lúm đồng tiền hãm sâu, ngọt ngào nhìn Thiết Kiên.
Yến Tử đứng ở cách đó không xa, yên lặng nhìn cảnh tượng này, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.
Hai người Thiết Kiên vừa trò chuyện, Ninh Tiểu Tiểu bỗng nhiên ngáp dài, thần sắc có vẻ vô cùng buồn ngủ.
“Làm sao vậy, mệt mỏi sao?” Thiết Kiên ân cần hỏi.
“Ân, có chút mệt mỏi, buồn ngủ...” Ninh Tiểu Tiểu gật đầu, nhỏ giọng nói.
Thiết Kiên nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chung quanh núi đá vỡ nát, đứt đoạn hỗn loạn khắp nơi, thi thể của Thiết Thụ cũng còn nằm ở bên đó, trong lòng căng cứng, yên lặng nhìn sang hướng khác.
“Nơi này cách Bình Lăng Quan quá gần, vừa rồi tiếng đánh nhau không nhỏ, có lẽ sẽ không đưa thu hút sự chủ ý của quân đội Việt Quốc, lỡ bọn họ phái quân tu sĩ qua đây, sẽ phiền phức, trước rời khỏi đây rồi nói sau.” Yến Tử đi tới, nhắc nhở.
Ninh Tiểu Tiểu nghe vậy, lúc này mới chú ý tới Yến Tử, ngẩng đầu nhìn, hỏi:“Vị cô nương này là?”
“Hảo bằng hữu… của huynh ở Việt Quốc....” Thiết Kiên hơi chần chờ nói.
Ninh Tiểu Tiểu nghe được sự ấp úng trong câu nói của hắn, chỉ khẽ “a” một cái tiếng, sau đó mỉm cười với Yến Tử.
Yến Tử cũng gật đầu với Ninh Tiểu Tiểu, nhưng trong thần sắc thì lại mơ hồ ảm đạm vài phần.
“Đi thôi.”
Thiết Kiên dứt lời, đang muốn ôm ngang Ninh Tiểu Tiểu lên, người sau đột nhiên biến sắc, bỗng kêu lên: “Tỷ vừa nói gì? Nơi này cách Bình Lăng Quan không xa? Nguy rồi, xảy ra đại sự!”
Giọng của nàng đột nhiên tăng cao vài lần, làm cho Yến Tử và Thiết Kiên giật nảy mình.
“Làm sao vậy?” Thiết Kiên nghi hoặc hỏi.
“Yến cô nương vừa rồi vừa nói Bình Lăng Quan, trong đầu của muội đột nhiên nhớ một cuộc nói chuyện giữa Phong Thanh Tử cùng cha muội.” Ninh Tiểu Tiểu khẩn trương nói.
“Bọn họ nói gì?” Thiết Kiên vội hỏi.
“Bọn họ mưu đồ bí mật khơi mào đại chiến 2 nước Tấn-Việt lần này, gây chiến không phải vì vương đồ bá nghiệp, mà đơn thuần là để luyện chế một thanh Huyết Linh Kiếm, một thanh Huyết Linh Kiếm có thể sản sinh Kiếm Linh.” Ninh Tiểu Tiểu run giọng nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thiết Kiên đã trở thành Linh Kiếm Sư, sau khi nghe thấy lời ấy, thoáng tự đánh giá, liền hiểu rõ.
“Ý của muội là bọn họ định nhân lúc lưỡng quân giao tranh, dùng vong linh binh tướng chết trận trên chiến trường làm vật hiến tế, để luyện chế linh kiếm sao?” Thiết Kiên nghiêm túc hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu sau khi nghe xong, cũng khẽ lắc đầu một cái, chậm rãi nói:
“Không phải, so với huynh tưởng tượng còn tồi tệ hơn! Bọn họ muốn bày trận trên chiến trường, đợi lúc đại quân hai nước quyết chiến, đưa bọn họ đồng thời hiến tế, lấy trăm vạn linh hồn để ngưng kiếm, tụ linh... Từ đó luyện chế ra một thanh linh kiếm cường đại nhất từ cổ chí kim.”
Yến Tử nghe xong, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, có chút không dám tin.
Thiết Kiên không có chút hoài nghi, nếu thật lấy mấy triệu huyết khí và sinh hồn của binh sĩ mạnh mẽ để luyện kiếm, tác dụng đương nhiên không phải dân chúng bình thường có thể sánh bằng. Luyện chế ra được một thanh linh kiếm mạnh nhất thế gian, cũng không phải si tâm vọng tưởng.
Một khi kiếm này luyện thành, khí sát phạt nhất định là số một thế gian, Kiếm Linh sinh ra cũng nhất định là hung linh khát máu, đến lúc đó đừng nói là hai nước Tấn-Việt, chỉ e là toàn bộ thiên hạ, chỉ sợ sẽ phải sinh linh đồ thán.
“Không được, ta phải ngăn cản việc này.” Thiết Kiên nắm chặt tay, kiên định nói.
“Thiết Kiên, chỉ dựa vào sức của một mình huynh, không thể làm được chuyện này, huynh nên biết, Phong Thanh Tử... sớm đã là tu sĩ Kim Đan Kỳ, huynh không phải là đối thủ của lão.”
Trong lời nói của Ninh Tiểu Tiểu tràn ngập lo lắng,, thanh âm lại đột nhiên trở nên nhỏ đi.
Thiết Kiên cảm thấy cơ thể của Ninh Tiểu Tiểu đột nhiên mềm nhũn, đổ ập xuống, trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vã ấn vào dưới cổ của nàng. Phát giác mạch đập tuy khá chậm không có chút sức, nhưng vẫn là còn nhúc nhích, lúc này mới hơi yên lòng.
Hắn thử nhẹ nhàng rung rung bả vai của Ninh Tiểu Tiểu, khẽ gọi vài tiếng, người sau không có bất kỳ phản ứng.
Thiết Kiên yên lòng đôi chút, sau đó hắn vội vã đặt tay để ở sau lưng của nàng, liên tục truyền pháp lực vào trong cơ thể nàng.
Nhưng mà qua một lúc lâu, Thiết Kiên đã chảy mồ hôi ướt lưng, Ninh Tiểu Tiểu cũng không có muốn dấu hiệu tỉnh lại.
Mà Yến Tử ở bên cạnh, cũng cau đôi mi thanh tú lại, không dám mở miệng quấy rầy.
Sau một hồi lâu, Thiết Kiên rốt cục chán nản để tay xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu.
“Thiết đại ca, chuyện gì xảy ra... Tại sao có thể như vậy?” Yến Tử liền vội vàng hỏi.
“Hẳn là bị khôi lỗi chi tâm đoạt xác quá lâu, thần hồn của nàng đã bị hao tổn, không còn cách nào bảo trì tỉnh táo.” Thiết Kiên lắc đầu nói.
“Vậy... vậy làm sao mới có thể cứu nàng?” Yến Tử hỏi.
Viền mắt của Thiết Kiên ửng đỏ, có chút mất hồn mất vía lắc đầu.
“Bất luận như thế nào, chúng ta trước mang Tiểu Tiểu cô nương rời đi nơi này, sau đó lại nghĩ biện pháp.” Yến Tử nhìn Thiết Kiên, mở miệng nói.
Thiết Kiên nghe vậy, nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Tiểu trong ngực, gật đầu.
Hắn cùng với Yến Tử chôn cất đơn giản xác của Thiết Thụ thi thể, sau đó lấy ra tấm ván gỗ làm mộ bia, cắm vào trước mộ phần.
Sau đó, hắn liền cõng Ninh Tiểu Tiểu, cùng Yến Tử đi về phía khe núi, chạy tới gần Bình Lăng Quan.
...
Cùng lúc đó, trong một khu rừng cây cối thưa thớt cách hai người mấy chục dặm, Cơ Vô Tương ở trong rừng không ngừng chạy như điên, vừa nhảy như vượn, vừa cẩn thận quay đầu nhìn xung quanh.
Ở sau y mấy trăm trượng, một tia sáng màu xích hồng yêu dị, chớp động như bay giữa không trung, vừa ẩn vừa hiện, liền có thể bay vút hơn mười trượng, rất là kỳ dị.
Cơ Vô Tương vô cùng sợ hãi, từ sau khi chạy trốn khỏi sơn ao, y không bị phi kiếm cổ quái của Thiết Kiên truy sát, ngược lại bị một con ngươi đỏ như máu đuổi theo không tha, đã chạy trốn suốt mấy chục dặm.
Y vịn vào một gốc cây cổ thụ chọc trời, yết hầu phập phồng, hình như đang thở dốc, hiển nhiên cũng là mệt mỏi không nhẹ.
Mà khi y quay đầu nhìn lại con con ngươi đỏ như máu, liền hoảng sợ phát hiện, vật kia không thấy đâu.
Kỳ thực lúc đầu Cơ Vô Tương cũng là một công tử tướng mạo anh tuấn văn nhã, vì tu luyện công pháp tà đạo, mới dẫn đến dáng dấp người không ra người quỷ không ra quỷ hiện tại. Y đối với vật tai hoạ cổ quái tự có cảm ứng, hiểu rất rõ, vật kia tuyệt đối không phải hiền lành, không muốn dính vào.
Đang vừa thở phào một hơi, định tiếp tục chạy trốn, vừa mới xoay người, liền đứng im ngay tại chỗ.
Một con ngươi cổ quái đỏ như máu, bỗng dưng hiện lên trước trán của y.
Không đợi y có bất kỳ động tác gì, con ngươi trên liền tủa ra hàng loạt sợi tơ màu bạc, lập tức bắn vào mi tâm của y, trực tiếp phá vỡ lớp da ngoài, cứng rắn chui chen.
“Á...”
Cổ họng của Cơ Vô Tương phát ra tiếng hét uất hận, thanh âm thống khổ vang vọng sơn lâm, kéo dài mãi không dứt...