Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 489: Chương 489: ăn canh (1)




"Được rồi, ta thể, ta thề nếu trước kia ta biết bắn cung thì ta sẽ bị sét đánh chết!" Diệp Lãng thà chuyện này hắn không cần lo lắng bởi quả thật hắn chưa từng chạm qua.

"Ngươi quả thật chưa tùng học qua?" Nhìn thấy Diệp Lãng thề, Lý Nguyệt cũng bắt đầu buông lỏng.

"Ừ!" Diệp Lãng gật gật đầu.

"Vậy ngươi thật sự là thiên tài trong thiên tài!" Lý Nguyệt nói.

"Tất nhiên!" Diệp Lãng không đỏ mặt nhận lời khen ngợi này.

"Ngươi đúng là không biết ngượng! Tốt lắm, trước tiên xừ lý con Đại Hôi Lang này đã..." Lý Nguyệt cũng không tiếp tục đây đưa đề tài này nữa, con Đại Hôi Lang bị liệp sát trước mặt mới là vấn đề cần xừ lý.

"Rất đơn giàn, lột da, sau đó lấy ma hạch ra, tiếp theo bỏ nội tạng đi, hẩm thịt ăn!" Diệp Lãng nói, mà hắn cũng chỉ nói, không có ý động thủ.

"Ừ!" Lý Nguyệt gật gật đầu, sau đó nhìn về Diệp Lãng, tiệp đó Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt cùng đi đến bên cạnh Đại Hôi Lang.

"Con sói này là chúng ta liệp sát, sau này hầm thịt nó thì không tính là phạm quy chứ?" Diệp Lãng nói.

"Không tính, chỉ cần là con mồi liệp sát được ở đây đều không tính!" Lý Nguyệt tiếp tục nhìn Diệp Lãng.

"Vậy thì tốt rồi, thịt con sói này dù để chúng ta ăn khá lâu, ngươi ra tay nhanh lên, đừng lãng phí thanh xuân nữa." Diệp Lãng nhìn chắm chằm con Đại Hôi Lang kia.

"Ra tay? Ý của ngươi là để ta ra tay sao?" Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng hỏi.

"Nói nhảm, không phải ngươi thì là ta làm sao? Nhanh lên, ngươi là Lý Nguyệt, ngươi rất thành thạo." Diệp Lãng trực tiếp trả lời, tựa hồ không chú ý đến vấn đề trong đó.

"Ngươi bắt ta ra tay, ngươi thì sao?" Lý Nguyệt tiếp tục nhìn Diệp Lãng.

"Ta nhìn ngươi làm a, có sao không, ta nói hết rồi đó, mau ra tay đi!" Diệp Lãng đương nhiên nói.

"Ngươi đang theo đuổi ta sao?" Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, ánh mắt trở nên thật cổ quái.

"Đúng vậy, ta đang theo đuổi ngươi!" Diệp Lãng có điểm không rõ, cái này có quan hệ gì với theo đuổi sao?

"Nếu đang theo đuổi ta thì chuyện này ngươi nên tự mình làm chứ, ngươi không biết xấu hổ để một nữ hài tử làm chuyện như vậy sao? Đừng nói là ngươi đang theo đuôi ta, cho dù ngươi không theo đuổi thì ngươi cũng không nên để ta làm chuyện như vậy!" Lý Nguyệt tức giận nói, người này thật đúng là, như vậy còn thuận lý thành chương để cho ta đến làm, còn

bản thân hắn thì đứng một bên nhìn.

"Cái này có vấn đề sao? Ta cũng không quen thuộc với mấy thứ này, trước kia đều là người khác làm, trong đó cũng có nữ hài tù." Diệp Lãng khó hiếu.

Trước kia thiếu gia như Diệp Lãng này thì sao phải tự mình ra tay, cấp dưới của hắn có không ít người, hơn nữa đám người Hồ Nữ Chân Tiểu Yên cũng sẽ hỗ trợ thu phục, sẽ không để hắn có cơ hội động thủ.

"Tiểu ngu ngốc, tất nhiên là ngươi phải làm rồi, ngươi phải có phong độ thân sĩ trước mặt nữ hài tử." Lãnh Huyết Ngũ có điểm nhìn không được, nếu hiện tại có thể thì nàng thật sự muốn nhảy ra đánh Diệp Lãng một chút.

"Ta không phải thân sĩ! Tiểu Ngũ, ta nhớ trước kia chuyện như vậy cũng là ngươi làm, vì sao ngươi có thể làm mà nàng lại không?" Diệp Lãng trả lời.

"Ngu ngốc, ta là ta, nàng là nàng, chúng ta giống nhau sao?" Lãnh Huyết Ngũ tức giận

"Không giống! Ngươi là người một nhả, nàng là người ngoài, ừ, hẳn là như vậy." Diệp Lãng gật đầu, tựa hồ nghĩ ra điều gì đấy.

Nghe những lời này của Diệp Lãng, trong lòng Lãnh Huyết Ngũ ít nhiều cũng cân bằng hơn một chút, cũng biết mình khổ cực thế này cũng đáng giá, ít nhất mình là người một nhà.

"Được rồi, để ta tới đi!" Lúc này Diệp Lãng chỉ có thể tự thân xuất mã, mà hắn vốn muốn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái công cụ, bất quá tựa hồ nhớ đến nếu mình lấy ra công cụ này thì sẽ rất phiền toái.

Bởi công cụ này chính là luyện kim công cụ tự hắn chế tạo, có thể tạo ra một ít phiền toái không cần thiết.

Vì vậy Diệp Lãng cũng chỉ có thể lấy ra một thanh chùy thủ thực bình thường, quả thật rất bình thường, thuộc loại làm hàng loạt, lần trước Diệp Lãng tùy tiện mua xuống, trong không gian giới chỉ của hắn còn hơn mười cái.

Bất quá tuy nói là bình thường, không có gì bình thường nhưng thứ mà bại gia từ này mua thì cũng sẽ không kém, chùy thủ này cũng có điều nhất lưu, hàn quang lóng lánh, thoạt nhìn rất sắc bén.

Diệp Lãng kéo Đại Hôi Lang đến bên cạnh đòng suối nhỏ, sau đó thuần thục hai ba cái đã giải thể xong con Đại Hôi Lang to hơn cả con trâu này!

"..., trước kia ngươi là đồ tể à?" Lý Nguyệt thấy vậy, ngần ra.

"Không phải!" Tất nhiên Diệp Lãng sẽ phủ định rồi, sao mình có thể đi làm đồ tể, cho dù mình muốn thì những người khác cũng sẽ không cho.

"Vậy trước kia ngươi thường xuyên làm chuyện này sao?" Lý Nguyệt lại hỏi.

"Không có, lần đầu tiên!" Diệp Lãng trả lời.

"Có phải ngươi lại chuẩn bị gạt ta không?" Lý Nguyệt vẻ mặt ta không tin ngươi nói.

"Không có lừa ngươi a, quả thật là lần đầu tiên, trước kia đều là người khác chuẩn bị tốt, ta không cần động thủ." Diệp Lãng hồi đáp, rửa tay, làm cho dòng suối nhỏ trở nên hơi đỏ lên, bất quá rất nhanh lại biến về trong suốt.

về câu nói kế tiếp tất nhiên sẽ làm Lý Nguyệt tin tưởng, làm một thiếu gia của gia tộc sao còn phải tự tay mình làm, nhưng những lời phía trước làm người ta không thể tin được, lần đầu tiên đã thuần thục như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi lại định nói mình là thiên tài trong thiên tài.

"Không phải ngươi lại muốn nói mình là thiên tài a?"

"Cũng có thể nói như vậy, bất quá ta là nhìn nhiều lần rồi, tất nhiên sẽ biết! Không phải có câu, chưa ăn qua thịt heo cũng xem qua giết heo..." Diệp Lãng nói.

"..., đó là chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy!" Lý Nguyệt sửa sai.

"À, không khác gì lắm, cũng là ý vậy!" Diệp Lãng gật đầu nói.

Lý Nguyệt tống cảm thấy lời này dường như có điểm lạ, nhưng cũng không tiếp tục truy cửu bởi không cần thiết.

Dựng lên giá gỗ, bỏ chén bát lên trên, Diệp Lãng ném thịt sói vào trong để hầm lên, chỉ thêm một ít muối tỏi, ngoài ra không thêm gì cả. ở thế giới này cũng là lần đầu tiên Diệp Lãng nấu đồ vật này nọ, bất quá hắn cũng đã nhìn qua rất nhiều lần, hơn nữa kiếp trước cũng biết một chút.

Nói đến muối, tới chén bát này đều là Lý Nguyệt chuẩn bị, nàng còn chuẩn bị không ít đồ gia vị nhưng Diệp Lãng lại không dùng đến bởi hắn không biết dùng đồ gia vị phúc tạp, hắn chỉ biết đơn giản.

Mà cũng vì khi nãy nói rồi nên Diệp Lãng cảm thấy thứ này cũng phải tự mình làm, cũng không để Lý Nguyệt nhúng tay!

Kỳ thật tuy rằng trù nghệ của Lý Nguyệt không phải rất cao nhưng cũng có một ít, hơn nữa loại sinh tồn dã ngoại này nàng còn chịu qua huấn luyện chuyên môn.

ít nhất sẽ mạnh hơn hắn a!

Lý Nguyệt thấy cách làm của Diệp Lãng, trong lòng nàng cảm thấy mình hẳn sẽ không kém hơn Diệp Lãng.

"Cái này được bao nhiêu điểm?"

Diệp Lãng một bên hẩm thịt sói, một bên khẽ hát tiểu khúc, tựa hồ rất tiêu đao tự tại, mà tiểu khúc này cũng rất bình thường, rất lưu hành trên đại lục nên Lý Nguyệt cũng không cảm thấy kỳ quái gì.

"Đại Hôi Lang, thất cấp ma thú, năm điểm!" Lý Nguyệt hồi đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.