"Vậy ngươi chạy làm gì?" Lời của Diệp Lãng làm cho Lãnh Huyết Ngũ có điểm mơ hồ, nếu muốn vậy thì ngươi còn chạy cái gì?
"Không chạy chẳng lẽ mình ta đánh với cả đám bọn họ? Bọn họ người đông thế mạnh mà, hơn nữa ta cũng không thể dùng luyện kim thuật, dùng liền lòi ngay!" Diệp Lãng trả lời.
"Cũng đúng..." Lãnh Huyết Ngũ lẩm bầm nói.
"Mau đuổi theo, các ngươi còn đứng lăng ra đấy làm gì, chờ hắn đi gọi người đến đối phó chúng ta sao?" Lý Hiền Đức quát, mà hắn cảm thấy mình không cần phải đuổi theo, hắn cảm thấy Diệp Lãng còn chưa có tư cách này.
Thoạt nhìn Diệp Lãng chạy rất bình thường, tuỳ ý vài người là có thể đuổi theo ngay, có điều dường như bọn hắn đã sai lầm rồi, tuy Diệp Lãng chạy bằng hai chân nhưng tốc độ cũng không chậm, trong nháy mắt đã biến mất trong rủng cây, để lại đám người kia hai mặt nhìn nhau!
"Tiểu tử này cầm tinh con thỏ à? Sao lại chạy nhanh như vậy!"
"Hắn là hồ ly a, vốn đã chạy không chậm rồi!"
1» II
về việc Diệp Lãng chạy nhanh như thế thì người ở đây dường như quy về việc hắn là Hồ tộc, cảm thấy đây là năng lực đặc thù của Hồ tộc.
"Mau tìm hắn ra cho ta!" Lý Hiền Đức giận dữ hét, mà hắn đã quên bốn chữ chân lý "gặp rủng chớ vào" rồi.
Khi người đuổi theo vào trong rừng cây, rất nhanh liền truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, rất rõ ràng bọn họ đã gặp nạn!
Đừng nói Diệp Lãng có thể bắn tên trộm, ở trong rủng cây thì Lãnh Huyết Ngũ tự nhiên có thể phát huy năng lực ám sát của nàng, trong nháy mắt thu gặt mấy mạng người ngay.
"Sao lại thế này?" Trên mặt Lý Hiền Đức lộ ra kinh sắc, nhiều tiếng kêu thảm thiết như vậy khẳng định không thể xuất ra từ Diệp Lãng được bởi hắn cũng chỉ có một mình mà thôi.
Thần sắc của Lý Nguyệt thì khác, nàng còn tưởng rằng Diệp Lãng đào tẩu nhưng bây giờ thoạt nhìn hắn đang cố gắng lợi dụng hoàn cảnh mà thôi.
Lúc này đánh giá của nàng với Diệp Lãng vọt lên vài bậc!
"Dùng biển lùa thuật!" Lý Hiền Đức hạ lệnh nói, lúc này hắn biến thông minh, không phái thêm người vào trong nữa mà dùng ma pháp bức Diệp Lãng ra.
"Biển lừa..." Ma Pháp Sư kia đang ngưng tụ ma pháp, lúc này lại xảy ra một biến cố.
"Sưu!"
Một chỉ vũ tiễn với tốc độ tia chớp phóng đến, dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng đã đâm xuyên qua cố họng Ma Pháp Sư!
Biến lừa thuật đột nhiên đình chỉ!
Tiễn thuật này thật đáng sợ! Nếu đổi thành mình thì có thể tránh được không?
Mà bọn hắn còn chưa kịp cảm thán tiễn thuật này, một nguy cơ xuất hiện trước mặt bọn hắn, một cỗ ma pháp nguyên tố bạo ngược bị mất đi khống chế...
Đây là năng lượng vừa rồi tụ tập biển lừa thuật, bởi Ma Pháp Sư đột nhiên từ vong làm cho ma pháp nguyên tố này không được khống chế, mà dưới tình huống như vậy thường thường sẽ hình thành nổ mạnh.
Mà uy lực của nó cũng thường rất lớn!
"Tránh mau!"
Lý Hiền Đức hét lớn một tiếng, sau đó tự mình chạy đi, hắn cũng không đi quản Lý Nguyệt dưới đất, cũng không quản đám thủ hạ của mình.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, mà toàn bộ thân thể của Ma Pháp Sư đã chết kia bị bạo mở nhưng không có tình huống máu tươi đầy tròi bởi năng lượng ma pháp kia đã tinh lọc hết thảy.
"A..."
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài tên chưa kịp chạy bị lan đến, ít nhiều cũng bị thương.
"Fox công tử, ngươi được lắm!" Lý Hiền Đức cắn răng, lừa giận kia không cần nói cũng biết, nếu Diệp Lãng xuất hiện trước mặt hắn thì nhất định hắn sẽ tê thành mảnh nhỏ.
Lúc này Lý Nguyệt đang cười thật sảng khoái, biểu hiện của Diệp Lãng làm nàng cảm thấy thật bất ngờ!
Bây giờ nàng đã không lo lắng sự an toàn của Diệp Lãng nữa, từ mũi tên vừa rồi có thể hiểu được Diệp Lãng không chỉ có tiễn thuật lợi hại mà ngay cả nắm bắt thời cơ cũng rất lợi hại
Một mũi tên vừa rồi cũng không phải chỉ đơn giản là giết chết Ma Pháp Sư kia, còn có vừa hay ma pháp đạt đến đỉnh điểm mới làm nó mất đi khống chế!
Nếu ngay từ đầu giết chết Ma Pháp Sư kia thì ma pháp sẽ biến mất, mà nếu ma pháp đã phóng ra ngoài, giết Ma Pháp Sư chỉ làm cho sau khi nó bị thả ra mới mất khống chế mà thôi.
Nhưng vừa rồi thì khác, ở ngay một thời khắc đặc thù ngăn trở ma pháp phóng ra, làm cho ma pháp thật giống như một trái bom, bạo mở.
Đồng thời ngoài việc nhìn thấy sự cường đại của Diệp Lãng, Lý Nguyệt cũng nhìn thấy sự suy nhược của Lý Hiền Đức!
Vốn người của Lý Hiền Đức mang theo cũng không phải rất nhiều, vừa rồi đã tổn thất một ít trong rủng cây, bây giờ lại tổn thất một ít nữa, hiện tại chỉ còn năm sáu người có thể chiến đấu mà thôi.
Bất quá năm sáu người này cũng là tinh nhuệ nhất, khó đối phó nhất!
"Tất nhiên ta rất được rồi, a, ngươi muốn dụ ta nói chuyện!" ở trong rủng cây vang lên
tiếng của Diệp Lãng, mà khi hắn nói chuyện đồng thời cũng phát hiện ra mục đích của Lý Hiền Đức.
Hắn muốn xác định phương vị chính xác của Diệp Lãng, như vậy vừa có thể để phòng Diệp Lãng bắn trộm, đồng thời cũng có thể chính xác đả kích.
"Đúng vậy!" Lý Hiền Đức phóng xuất một đấu khí kỹ, hủy diệt rừng cây nơi phát ra âm thanh của Diệp Lãng, đồng thời đám người Lý Hiền Đức cũng đặt sự chú ý ở bên này.
Nhưng bọn hắn không phát hiện bóng người của Diệp Lãng, xem ra đã chạy!
"May mà trốn mau!"
Diệp Lãng âm thầm nói, đồng thời cảnh cáo chính mình đừng phát âm thanh nữa, nếu không sẽ bị phát hiện, ngươi xem đám người kia đang nhìn về phía kia kìa.
Khoan khoan... Như vậy thì ta có thể...
Đột nhiên Diệp Lãng nghĩ ra một kế sách, ừ, đột nhiên nảy ra ý hay...
"Sưu!"
Diệp Lãng bắn ra một mũi tên vào trong rừng, đúng vậy, bắn vào trong rừng chứ không phải bắn về phía những người đó, mà sau khi hắn bắn ra liền chạy về hướng ngược lại!
"Sưu!"
Một chỉ vũ tiễn lấy tốc độ cực nhanh nhắm về phía đám người Lý Hiền Đức, mà lúc này Lý Hiền Đức cũng không để bắn trúng ai, hắn tự mình đỡ lấy.
Tuy rằng một mũi tên này cũng không xuất hiện trong tẩm mắt Lý Hiền Đức, cũng không kém gì mũi tên trước nhưng dù sao đám người Lý Hiền Đức cũng có điều phòng bị nên mũi tên này vẫn bị đỡ lấy.
Mà ngay khoảnh khắc đấy, đám người Lý Hiền Đức cũng đặt lực chú ý về phía mũi tên phóng ra, đây cũng là điều thường tình của con người thôi, mũi tên này bắn ra từ phá này tức là khi Diệp Lãng bắn nó hắn đứng đằng kia.
Phạm vi doanh địa cũng không nhỏ, người bình thường không ai sẽ cho rằng phía sau có nguy hiểm bởi không ai chạy nhanh như vậy, Diệp Lãng hẳn không có tốc độ này.
Cũng vì vậy mà lúc này phòng ngự sau lưng của đám người Lý Hiền Đức hơi yếu đi một chút!
"Sưu!"
"A!"
Một người té về phía trước, cũng không phải hắn muốn mà vì lực của mũi tên xô qua ngực hắn, hắn bị trúng tên!
Sao lại như thế được? Vừa rồi rõ ràng hắn còn ở đó cơ mà, chẳng lẽ còn người khác?!