Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 241: Chương 241: Báo danh (1)






Diệp Lãng nhìn Ái Đức Hoa, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Có lẽ hắn nhìn thấu được trong vài câu đơn giản trong ngôn ngữ nhu tình của Ái Đức Hoa cất dấu một loại cảm tình không nói rõ được, cái loại cảm tình sinh tử không rời!

Kỳ thật khi Ái Đức Hoa biết Tạp Toa đã mất tích, những người khác đều đã buông tha, đều cho rằng Tạp Toa đã không còn hy vọng sổng sót, mà đồng thời bọn họ cũng sẽ không vì Tạp Toa mà mạo hiểm đi vào sâu trong rừng rậm.

Ở sâu trong Ngả Nhĩ Sâm Lâm có rất nhiều ma thú nguy hiểm, cho dù là tất cả bọn họ cùng vào cũng sẽ gặp nguy hiểm không nhỏ, huống chi chỉ có vài người.

Đồng thời, cho dù không có nguy hiểm từ ma thú, trong cánh rừng mờ mịt này làm sao có thể tìm được thân ảnh cô đơn của Tạp Toa đây? Tỷ lệ rất nhỏ.

Mà lúc đó, Ái Đức Hoa cũng mặc kệ sự phản đối của mọi người, cũng mặc kệ việc mình có gặp nguy hiểm hay không, dứt khoát đi vào sâu trong rừng rậm.

Kết quả, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục hắn cũng tìm được Tạp Tọa, cũng an toàn dẫn theo nàng ly khai khu rừng nguy hiểm này. Kết quả này cũng làm rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng phát hiện ra cảm tình giữa hai người sinh ra biến hóa rất vi diệu.

Trong trí nhớ của Ái Đức Hoa và Tạp Toa...

Đó là một đêm có ánh trăng nhưng vẫn rất đáng sợ, một cô gái cuộn mình trong một cái động cây, xiêm y của cô gái có chút rách nát, tựa hồ bị nhánh cây xé rách.

Dường như cô gái đang đợi ai đó bởi trong miệng nàng luôn nhẹ nhàng tự nhủ: "Hắn sẽ trở về, hắn nhất định sẽ trở về, chúng ta đã từng thề vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc đối phương rồi cơ mà, hắn sẽ không bỏ mặc ta..."

Thời gian dần trôi, đống lửa không xa dưới tàng cây dần dần tắt...

Đêm ngày càng lạnh, cô gái đã cuộn mình thành một khối, căn bản không thể nhìn rõ bộ dáng.

"Tạp Toa, Tạp Toa..." Một thiếu niên xuất hiện ở động cây, nhẹ nhàng lay lay bả vai cô gái, thử đánh thức nàng.

"Ái Đức Hoa... Ta biết ngươi sẽ đến mà." Cô gái còn chưa tinh táo lại đã trực tiếp bổ nhào vào trong lòng thiếu niên. Thân thể run rẩy nhè nhẹ, bất quá không phải là sợ hãi mà là kích động.

Ở trong lòng thiếu niên, cô gái không còn sợ nữa, có một loại cảm giác an toàn thực khó hiểu.

"Làm sao ngươi biết ta sẽ quay lại? Đã nhiều năm rồi chúng ta không nói gì với nhau mà." Thiêu niên ngây người ra một chút, sau đó nhẹ nhàng nói.

"Ta biết, ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta, vì sao nhiều năm rồi ngươi không nói chuyện với ta, có phải ta làm sai điều gì khiến ngươi không thích ta à? Ái Đức Hoa, mấy năm nay ta rất sợ, sợ ngươi thật sự không theo ta nữa, ta thích ở cùng một chỗ với ngươi..." Cô gái cuộn mình trong lòng thiếu niên, nức nở nói.

Mà lời cô gái cũng chưa dứt, nàng từ từ thuật lại cảm tình vài năm qua, giong như muốn nói hết một lần, muốn giải tỏa uất ức của mấy năm qua...

Thiểu niên lẳng lặng nghe, bây giờ hắn mới phát hiện mình ngu xuẩn cỡ nào...

May mà lần nàv hắn còn nhớ rõ ước định giữa mình và cô gái, nếu bị thất lạc sẽ làm một cái ký hiệu để đổi phương có thể dễ dàng tìm được mình.

Đây là ước định lạc đường khi bọn hắn còn rất nhỏ, chỉ khi thật sự để ý đến đối phương mới có thể nhớ kỹ ước định như trò đùa này.

"Vậy tại sao Tạp Toa của ngươi còn muốn cử hành một lần kén rể? Chẳng lẽ các ngươi lại cãi nhau?" Sau khi Diệp Lãng hiểu được tình huống, liền hỏi.

Nếu hai người đã tro tàn bén lửa, không, là lửa cũ tái sinh thì hoạt động kén rể này là sao?

"Cái này là vì..." Ái Đức Hoa chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nói: "Nàng muốn dùng phương thức này để phụ thân nàng đáp ứng."

"Ừ, ta hiểu rồi, nàng là giám khảo, sẽ tuyển những gì ngươi am hiểu nhất, đồng thời cũng giúp ngươi làm bừa." Diệp Lãng vỗ nắm tay trái vào lòng bàn tay phải như hiểu ra vấn đề vậy.

"Sao đột nhiên ngươi trở nên thông minh như vậy, sao không mơ hồ nữa?" Ái Đức Hoa có chút vô lực, hắn phát hiện lúc này Diệp Lãng rất khôn khéo, ngay cả cái này cũng hiểu.

"Ta mơ hồ bao giờ?" Diệp Lãng rất khinh thường nói: "Xem ra chẳng những người của ngươi đen, ngay cả ánh mắt cũng biến đen..."

"Ngươi có thể không nói chuyện này không?" Ái Đức Hoa càu mày nói, bây giờ hắn đang rất phiền não vì vấn đề này.

"Được rồi, không nói ngươi đen nữa, vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi đã có quan chủ khảo Tạp Toa này hỗ trợ thì còn gì phiền não nữa, ngươi chi cần làm người đi ngang qua sân khấu là được mà." Diệp Lãng có điểm kỳ quái hỏi.

Đối với việc này hắn hiểu rất rõ, lúc trước khi hắn làm quan chủ khảo, muốn làm cho Chân Tiểu Yên thông qua liền thông qua, cho dù Chân Tiểu Yên có ngốc hơn đi nữa thì hắn cũng có biện pháp làm nàng thông qua.

"Còn không phải vì ngươi, ngươi làm ta đen như vậy, bây giờ ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được." Ái Đức Hoa tức giận nói.

"?? Là sao?" Diệp Lãng có điểm kỳ quái hỏi, đen thì cũng ảnh hường gì đâu?

"Kén rể thì đầu tiên phải nhìn người đã chứ, nếu ngay cả bề ngoài còn không thông qua thì nói gì nữa." Ái Đức Hoa nói.

"Như vậy à? Có sao đâu, trước kia ngươi định dùng biện pháp nào để thông qua thì bây giờ dùng biện pháp đó thôi." Diệp Lãng thực không thèm để ý nói.

"Biện pháp gì? Trước ta dùng cái gì... Dựa vào, ngươi thật sự cho rằng ta không dám gặp người sao?" Ái Đức Hoa trong nhất thời còn không kịp phản ứng, rất nhanh hắn đã hiểu hóa ra ý của Diệp Lãng là dù hắn không có biến đen cũng phải nghĩ biện pháp để thông qua.

"Không phải sao?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.

"Có ngươi mới thế, ta đã nói ta rất tuấn tú mà, ít nhất đẹp trai hơn ngươi." Ái Đức Hoa nhìn nhìn Diệp Lãng, tuy Diệp Lãng không tính là tuấn tú nhưng lại có một loại khí chất làm người ta muốn thân cận, có điều không phải ai cũng phát hiện được.

"Gớm, ta vốn không đẹp trai mà, quả nhiên ngươi không được tốt lắm." Diệp Lãng thực trực tiếp nói.

Ái Đức Hoa không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ nói như vậy, làm hắn nhất thời im lặng.

"Ngươi mặc kệ ta đi, bây giờ ngươi có biện pháp nào giúp ta khôi phục không? Ta biết ngươi có một ít dược quái, cũng biết một ít y thuật quái quái ngươi mau giúp ta khôi phục đi, cho dù chỉ nhất thời cũng được." Một lát sau, Ái Đức Hoa nói, trên đường Diệp Lãng từng bày ra y thuật, cũng tặng dược cho một người thân mang bệnh nặng.

Dùng lời của hắn là, nếu đã thấy thì thuận tiện cứu một chút, hắn cũng không phải loại người thấy chết mà không cứu, mà điều này lại không ảnh hường gì đến hắn nữa. Trên thực tế, cho dù là có thì hắn cũng sẽ cứu.

Đương nhiên đó cũng là hắn thấy, nếu không thấy thì hắn sẽ không cố ý đi tìm, trên đời này có nhiều người như vậy, mình hắn thì đến bao giờ cho xong.

Mà người bị hắn cứu là một cô nhi thực đáng thương, bị bệnh trên đường cái, lúc ấy Diệp Lãng còn tưởng cô nhi này bị đói nên đưa cho cô nhi kia một ít thực vật, thuận tiện tặng một ít kim tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.