Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 268: Chương 268: Bảo hộ (2)






"Đám dân đen các ngươi vốn đáng chết, các ngươi phải chôn cùng với em vợ ta," Đội trường kia lãnh khốc nói hắn vốn không tính buông tha cho đám dân chạy nạn này, cho dù cầm tiền cũng phải giết những dân chạy nạn này và Diệp Lãng để báo thù cho cậu em vợ.

Có lẽ, đây cũng không xem như báo thù mà chỉ để chứng minh sự uy nghiêm của hắn, chứng minh không ai có thể làm trái ý hắn.

Nếu nói lần này cậu em vợ hắn bị đánh chết mà hắn không truy cứu thì hắn cảm thấy rất nhanh những người này sẽ muốn giết ai thì giết, cuối cùng đến lượt mình.

Bởi vậy, hắn nhất định phải giết gà dọa khỉ!

"Hóa ra chỉ là lấy cớ mà thôi ngươi chỉ muốn cướp lấy tiền của chúng ta! Các vị, số tiền này là công tử cho mọi người, các ngươi sẽ nguyện ý để một người như vậy cướp đi tiền của chúng ta sao?" Người đen gầy cổ động nói, mà lời này tựa hồ không phải chỉ cổ động riêng đám dân chạy nạn mà còn có dân chúng thành nhỏ này, hắn muốn làm cho tất cả mọi người ở đây chung một kẻ thù!

Có điều hắn không biết được một chuyện, đó là người ở đây bị ức hiếp lâu thành quen rồi bọn họ sẽ không vì mấy câu nói mà có dũng khí phản kháng!

"Sẽ không!" Thanh âm hô lên tuy không nhỏ, nhưng chỉ có dân chạy nạn và một vài dân chúng thành nhỏ đầy nhiệt huyết mà thôi.

"Muốn làm bọn họ phản ta sao? Bọn họ còn không có cái lá gan này!" Đội trưởng cười lạnh nói hắn rất vừa lòng với phản ứng này.

"Cho dù không có bọn họ thì chúng ta cũng sẽ không khuất phục, sẽ chỉến đấu tới cùng với ngươi!" Người đen gầy bình tĩnh nói không có chút sợ hãi nào, tựa hồ không phát giác ra mình đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu đội trường này bão nỗi thì người đầu tiên bị giết chính là hắn!

"Ha ha ha,-"

Đội trưởng đột nhiên ngửa mặt lên trởi cười dài tựa hồ nghe được một câu chuyện tiếu lâm thú vị nhất vậy!

Một lát sau, đội trưởng cúi đầu, nhìn người đen gầy, khóe miệng hơi nhếch lên, khinh miệt nói: "Chỉ bằng đám dân đen các ngươi? Cho dù chỉ một mình ta cũng có thể giết sạch, bây giờ ta không rảnh quản các ngươi, gọi công tử các ngươi ra đây!"

Tuy rằng đội trưởng vẫn hoài nghi người đen gầy này là Diệp Lãng, nhưng sau những câu nói này thì hắn cũng hiểu người đen gầy trước mặt này cũng không phải là tên công tử của đám dân chạy nạn này, hắn muốn tính sổ sách thì cũng phải tìm đến Diệp Lãng tính trước.

"Công tử đã đi rồi ngươi muốn giết thì cứ giết ta," Người đen gầy cũng không nói ra chỗ Diệp Lãng mà tự mình đứng ra gánh trách nhiệm, hắn sợ đội trưởng này tìm bất lợi với Diệp Lãng.

Hắn cũng không biết thực lực của Diệp Lãng, xem Diệp Lãng như một công tử quý tộc bình thường, hơn nữa còn có chút mơ hồ, hắn giống mọi người, đều muốn bảo vệ công tử có điểm mơ hồ này, không cho ai tổn thương công tử, cho dù hắn chết cũng thế!

Mà dân chạy nạn ở tràng tự nhiên không phải ai cũng nghĩ vậy, bọn họ vẫn quý trọng tính mạng của mình, nhưng trong đó cũng có không ít người có ý tưởng giống nhau, muốn dùng tính mạng mình bảo vệ Diệp Lãng.

Trong lòng họ, Diệp Lãng là ân nhân cứu mạng, nếu không có Diệp Lãng thì đã không còn bọn hắn rồi, nhận của người một giọt nước tất dùng cả dòng sông để báo đáp!

Bởi vậy bên cạnh người đen gầy, phía trước đội trường tụ tập những người không sợ chết này, giằng co với hắn.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng rất nhiều người có một loại cảm xúc khó tả, bọn họ thật không ngờ một đám dân chạy nạn lại có khí tiết như vậy, vì một người mà không để ý đến tính mạng của mình.

Lúc này cơ hồ những ai chưa nhìn thấy Diệp Lãng đều muốn gặp hẳn để xem thử hắn có mị lực gì mà làm mọi người một lòng bảo hộ hắn như vậy.

Chẳng qua, khi bọn hắn nhìn Thấy Diệp Lãng, hình tượng của Diệp Lãng lại là...

"Ta ngày càng tò mò, ngày càng muốn nhìn thấy công tử của đám dân chạy nạn các ngươi, vậy mà có thể dạy đám dân đen các ngươi trung thành và tận tâm như vậy!" Trong âm thanh khinh thường của đội trưởng mang theo một chút tò mò, mà lúc này hắn cũng không động thủ.

Trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa trước mặt dân chúng toàn thành, nếu mình động thủ với một đám tiểu nhân, khi mà lão đại bọn hắn còn chưa tới thì không phải rất tổn hại thân phận của mình sao?

"Tên hắn là gì?" Đội trưởng hỏi tiếp.

“Không biết.”

Trầm mặc một hồi người đen gầy trả lời, dùng hai chữ mà mọi người rất thích dùng, mà đó cũng không phải hắn không muốn đáp mà quả thật hắn không biết.

Tất cả mọi người chưa từng hỏi qua tên Diệp Lãng, cũng chỉ xưng hô là công tử mà thôi, có lẽ cảm thấy không cần thiết phải vậy, cũng có lẽ là cảm thấy thân phận của mình thua kém xa Diệp Lãng, Diệp Lãng không nói thì bọn họ cũng không dám hỏi.

Mà tình huống này tự nhiên sẽ làm đội trưởng tưởng rằng người đen gầy này đang đùa giỡn mình.

"Ngươi đang đùa với lão tử sao? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng lão tử sẽ không giết ngươi, chọc tới ta thì ai cũng vậy thôi!" Đội trưởng phẫn nộ quát, phát ra khí thế mãnh liệt, thổi bay cát đá gần đó, cũng làm người đứng gần hắn bị buộc lùi ra một bước nhỏ.

Người đen gầy nhíu mày, hắn lại khẳng định một chuyện, đó là không nên để Diệp Lãng xuất hiện, nếu không hậu quả sẽ thật nghiêm trọng, đội trưởng này có thực lực quá mạnh mẽ.

Trong cái thành nhỏ này, có thực lực như vậy quả thật có thể xưng vương xưng bá, hoành hành vô kỵ.

Có điều một cao thủ như vậy sao lại ở một nơi nhỏ bé như vậy? Có thể là vì đội trưởng cảm thấy áp lực bên ngoài quá lớn, cỡ như hắn vẫn không thể tiêu diêu tự tại ở bên ngoài được, ở trong này lại có thể làm một thổ phách vương, lợi hại nhìn là hiểu ngay.

"Ngươi giết ta đi, cho dù ngươi giết ta thì ta cũng không biết!” Người đen gầy không cam lòng yếu thế trả lời.

"Ta..." Đội trường tức giận, đấu khí bắt đầu ngoại phóng, làm người gần đó ngã trái ngã phải- hắn nắm nắm tay lại, bước từng bước về phía trước.

Người đen gầy nhắm lại cặp mắt trong suốt của hắn, chuẩn bị tiếp nhận một quyền của thổ phách vương này, mà ý nghĩ cuối cùng trong lòng hắn là muốn Diệp Lãng nhanh chóng rời xa nơi này, không nên đến đây.

Tuy rằng nếu hắn bị đội trưởng này đánh chết thì cũng là vô ích vì Diệp Lãng căn bản không sợ đội trưởng này, nhưng khí tiết như vậy vẫn đáng giá người ta kính nể.

Vào lúc này, đám dân chạy nạn cũng bị cuốn hút theo, đều hy vọng Diệp Lãng đừng xuất hiện, cứ để bọn hắn nhận lấy cái chết là được rồi! Nếu không hại cả Diệp Lãng thì bọn họ thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng không như mong muốn, Diệp Lãng lại xuất hiện...

"Ê ê, tên to con kia, đừng dùng đấu khí loạn lên như vậy, làm nơi nơi đều là bụi cát thì sao ta còn ăn mì được!" Thanh âm Diệp Lãng truyền tới làm cho đám người nguyên bản không tiếng động đều quay lại nhìn.

Thấy gì? Mọi người thấy một thiếu niên và một cô gái đứng trên đường cái, mà trong tay thiếu niên còn bưng một cái bát, ở trong là mì thịt bò còn nóng hôi hổi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.