"Ta biết tên khốn kia đáng chết nhưng Lý Kiếm Thánh quả thật rất mạnh, ngươi đừng tưởng ngươi có chút luyện kim thuật là có thể thắng hắn, ở trước mặt hắn, những luyện kim thuật của ngươi đều không có hiệu quả! Ta đã thấy hắn chiến đấu, nếu hắn muốn giết ngươi thì quả là dễ như trở bàn tay! Trước kia hắn không giết ngươi là vì Lý Đan Đằng sai, phạm sai lầm trước mắt bao người nên mới không có lý do xuống tay với ngươi, bây giờ thì khác..." Lý Nguyệt bình tĩnh nói, lúc này nàng đã khôi phục lại như trước, trên mặt không có dao động gì.
"Cái gì mà khác, chẳng lẽ Lý Hiền Đức lại đúng, hắn muốn ngươi mà, sớm biết như vậy thì ta đã không cứu ngươi rồi." Diệp Lãng có điểm mất hứng nói.
"Ngu ngốc! Ta chưa nói hắn đúng, có điều chỉ có hai chúng ta biết hắn sai, người ta Kiếm Thánh, không chịu thừa nhận, chỉ nói báo thù cho con thì ngươi liền nguy hiểm!" Sự bình tĩnh của Lý Nguyệt không duy trì được bao lâu lại bị đánh vỡ, nàng cũng không muốn bị Diệp Lãng hiểu lầm.
"Hắn không thừa nhận thì không thừa nhận, dù sao chúng ta cũng không thẹn với lương tâm. Còn có, một cái Kiếm Thánh thì tính cái gì, tuy hiện tại ta không đánh lại hắn nhưng hắn cũng không giết ta được. Nếu hắn ép ta quá thì ta sẽ cùng tiểu Ngũ ám sát hắn, cho dù hắn là đại lục đệ nhất Kiếm Thánh cũng chỉ có đường chết mà thôi!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.
Nếu hắn và Lãnh Huyết Ngũ hợp tác giết một người thì người kia hẳn phải chết chắc rồi, cho dù có thể tránh thoát một lần cũng không thể tránh được lần thứ hai, lần thứ ba...
Bây giờ Diệp Lãng là một tồn tại rất yêu nghiệt, nếu chỉ luận thực lực thì hắn còn kém Thiên cấp cao thủ một đường nhưng hắn lại có thể chạy trốn trước mặt bất cứ ai, không ai có thể nề hà gì hắn.
Mặc dù điều này có điểm làm cho người ta khinh bỉ nhưng cũng làm cho hắn đứng ở thế bất bại!
Mà nếu hắn thật sự muốn giết một người, cho dù là cực mạnh Thiên cấp cao thủ cũng khó có thể thoát khỏi sự ám sát của hắn, ám sát thuật của hắn tuyệt đối không kém với Lãnh Huyết Ngũ.
Ở trong võ lâm bảo khố có một ít bộ sách ghi lại kỹ xảo ám sát, cơ quan ám sát vân vân về ám sát thuật, vốn Diệp Lãng đã tinh thông hết những thứ này rồi, giờ còn kết hợp với luyện kim thuật ở thế giới này, ám sát thuật của hắn cũng trở nên thật khủng bố.
Như vậy hắn và Tử Thần thiếu nữ Lãnh Huyết Ngũ này ở cùng một chỗ thì trên đại lục này, căn bản không có ai có thể đào thoát khỏi sự ám sát của hai người họ.
Đương nhiên đây là nói một người, còn Hoàng Đế như Triệu Nhã Nhu thì chưa chắc, dù sao thủ hạ cao thủ nhiều, người cũng đông đảo, không phải cùng một tầng thứ.
"Tiểu Ngũ là ai? Quên đi, ngươi đã nói như vậy thì ta cũng bó tay, bất quá ta cũng sẽ gánh chuyện này với ta!" Lý Nguyệt nói, nàng là một người ân oán phân minh, vốn chuyện này là vì nàng mới có, nàng sẽ không vứt bỏ Diệp Lãng mà tự mình trốn tránh.
Lúc này Diệp Lãng lập tức nói: "Dựa vào, ngươi cùng gánh cái gì mà gánh, ta nói như vậy là để ngươi tránh xa chuyện này ra, để cho Kiếm Thánh kia đừng tới tìm ngươi!"
Lời của Diệp Lãng làm Lý Nguyệt ngẩn ngơ, nàng không ngờ Diệp Lãng vì mình mới nói ra chuyện này, mà nó cũng làm cho lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Tuy rằng Diệp Lãng có lừa gạt nàng nhưng thật sự rất tốt với mình.
Hừ, ta mới không cảm động, ta không hiếm lạ...
Đầu Lý Nguyệt hơi hơi giương lên, nói: "Sao bây giờ ngươi còn đối tốt với ta như vậy, ngươi lại không theo đuổi ta."
"Ta không theo đuổi ngươi nhưng ta vẫn muốn Thiên Cơ Giáp của ngươi a, tất nhiên phải lấy lòng ngươi rồi." Diệp Lãng cười nói.
"..." Lý Nguyệt có điểm phát điên.
"Tốt lắm, các ngươi đừng nói nữa, kỳ thật chuyện Lý Kiếm Thánh cũng không cần các ngươi giải quyết, Hoàng Thượng sẽ giúp các ngưoi, Hoàng Thượng nàng cũng sẽ không để Lý Kiếm Thánh động Thập Tam công tử." Người bên cạnh nói, dùng nó để thuyết minh sự tồn tại của mình, làm cho Diệp Lãng đừng quên đám người của mình, hoàn cảnh của hắn.
"Đúng vậy, Lý Nguyệt, nói chính sự đi, ngươi mau đưa Thiên Cơ Giáp cho ta, ta còn muốn rời đi nơi này, nhiều người muốn bắt ta như thế, sẽ rất phiền toái." Diệp Lãng lại coi nhẹ người bên cạnh.
"Ta không đưa, ta nói rồi, nếu ngươi kết hôn với ta thì ta sẽ cho ngươi! Bây giờ ngươi không muốn kết hôn với ta thì sao ta phải cho ngươi." Lý Nguyệt trực tiếp trả lời.
"Ta có lão bà rồi, không thể kết hôn với ngươi! Quên đi, nếu ngươi không muốn thì ta cũng chỉ có thể bắt cóc ngươi, vốn ta muốn làm vậy rồi, đây mới là cách đơn giản nhất, đơn giản hơn là đi theo đuổi ngươi." Diệp Lãng không sao cả nói.
"Cái gì?" Lý Nguyệt có điểm không rõ ý tứ của Diệp Lãng, những người khác cũng có điểm mơ hồ, không rõ Diệp Lãng muốn làm gì.
"Ta muốn bắt cóc ngươi, bức ngươi giao ra Thiên Cơ Giáp!" Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt mỉm cười, vẻ mặt có chút mơ hồ như không biết những lời này mang đến bao nhiêu rung động với người khác vậy.
"Ngươi muốn bắt cóc ta? Cũng tội cho ngươi dám nói ra như vậy, bây giờ là lúc nào rồi, bản thân ngươi còn khó bảo toàn còn muốn bắt cóc ta?" Lý Nguyệt tức giận nói.
"Ai nói tự thân khó bảo toàn, ta đến đây cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, xem chiêu!" Diệp Lãng nói, sau đó làm một động tác nhỏ với Lý Nguyệt, điểm một huyệt vị của nàng.
"Cái gì... A..." Lý Nguyệt còn không kịp phản ứng, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, sau đó yếu đuối ngã vào lòng Diệp Lãng.
"?!" Lý Thiên Quân ngây ngẩn cả người, hắn không biết Diệp Lãng làm gì với Lý Nguyệt, giống như chỉ huých nàng một cái lại làm cho Địa Cấp Vũ Giả như Lý Nguyệt hôn mê, điều này làm người ta thật không nghĩ ra.
Không chỉ là Lý Thiên Quân, những người khác cũng vậy. Lúc này họ cũng chỉ có thể tự giải thích trong lòng là Diệp Lãng dùng luyện kim thuật gì đó mới có hiệu quả như vậy.
Ừ, ngoài cách giải thích này không còn cách nào khác, về phần dùng luyện kim thuật gì thì họ cũng không biết, cũng không muốn đi biết bởi luyện kim thuật của Diệp Lãng thật sự nhiều và phức tạp lắm.
"Hỗn đản, rốt cuộc ngươi làm gì với nữ nhi ta?" Lý Thiên Quân lớn tiếng chất vấn.
"Không có gì, chỉ làm cho nàng ngủ một lát thôi, Lý đại nhân, ta mang nàng đi một thời gian, nếu làm các ngươi có chỗ nào không tiện thì xin thứ lỗi." Diệp Lãng mỉm cười xin lỗi.
Cái này sao giống bắt cóc? Giống như mời Lý Nguyệt đi du sơn ngoạn thủy vậy.
Thập Tam công tử này thật sự rất lễ phép, có điều việc hắn làm khiến cho người khác có điểm xấu hổ.
"Tha thứ cái rắm, ngươi có thể chạy ra khỏi đây rồi nói!" Lý Thiên Quân không để ý hình tượng chửi ầm lên, đối với người bắt cóc nữ nhi của mình mà hắn đối tốt mới lạ, hơn nữa còn làm trò trước mặt hắn nữa.
"Nga, nếu như vậy thì các vị sẽ thấy ngay!" Diệp Lãng rất thuần thục ôm lấy Lý Nguyệt, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.