Lúc này, Diệp Lãng mới phát hiện, mình đã sai, đáng lẽ hắn không nên tránh vật thể bất minh đó mà phải đỡ lấy nó.
- Ôi, lão nhân gia, ngươi không sao chứ?
Vật thể bất minh là một lão nhân, Diệp Lãng lập tức chạy lại hỏi, tiện thể kiểm tra luôn thân thể lão nhân.
- Ta không sao, vị tiếu gia này, có thể cho ta chút gì ăn không, lâu lắm rồi ta chưa được ăn gì.
Lão nhân nhìn thấy xiên thịt trong tay Diệp Lãng, nhỏ nước miếng, cách nói chuyện cũng không còn thê thảm, hình như đã quên mất vết thương trên người.
- Cho ngươi!
Diệp Lãng không chút do dự, đưa xiên thịt trong tay cho lão nhân, lão nhân sau khi nhận được xiên thịt, lập tức ngoạm những miệng lớn, nhét đầy miệng mình.
- Ngươi ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn!
Diệp Lãng nhìn thấy cảnh tượng đó, tốt bụng nói một câu.
- A.. khụ khụ...
Đúng như Diệp Lãng nói, lão nhân bắt đầu nghẹn, vỗ liên tục vào ngực mình, hoa tay múa chân đòi uống nước.
- Uống chút này đi!
Diệp Lãng đưa bình nước quả trong tay cho lão nhân.
- Ực ực...
Lão nhân uống sạch nước quả, giải quyết xong tình huống bị nghẹn, phát ra một tiếng nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục ăn những miếng thịt lớn, xem ra có vẻ rất đói.
- Tiểu tử, ngươi là ai!
Giọng nói khó chịu lúc nãy lại vang lên, Diệp Lãng nhìn qua, chỉ thấy một kẻ ăn chơi áo quần hao lệ, bề ngoài vênh váo.
- Xin chào, ta tên Diệp Lãng.
Diệp Lãng trả lời đúng sự thật, giờ này khắc này, hắn cảm thấy không có gì cần phải giấu, mình tên gì đâu phải bí mật.
Tên Diệp Lãng đâu chỉ một mình hắn, nói cho người khác biết thì đã làm sao.
- Diệp Lãng? Họ Diệp, ngươi là gì của tên ăn mày này?
Kẻ ăn chơi quả nhiên không để ý Diệp Lãng là ai, cái tên này quá phổ thông, nhưng hắn để ý thấy Diệp Lãng họ Diệp.
Xem ra, lão nhân kia cũng họ Diệp, hoặc là thân thích của hắn họ Diệp.
- Hắn là cháu của ta.
Lão nhân đột nhiên nói.
-??
Diệp Lãng có chút không hiểu tình huống này, sao mình đột nhiên lại trở thành cháu của lão nhân, nhưng có thể khẳng định một chuyện, lão nhân có lẽ là người nổi tiếng.
Chí ít kẻ ăn chơi trước mặt cũng biết một số thông tin về hắn!
- Cháu ngươi? Không phải cháu ngươi chết rồi sao?
Kẻ ăn chơi nói.
- Đó là người khác đồn đại, cháu ta chưa chết!
Lão nhân đột nhiên hét lên, giống như rất bất mãn với những gì kẻ ăn chơi nói mà cũng giống như không thể tiếp nhận chuyện này.
- Chưa chết?
Kẻ ăn chơi có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh mơ hồ biến mất, thay vào đó là thái độ khó chịu:
- Cho dù là cháu của ngươi thì đã sao, vẫn là một phế vật!!
- Cháu ta không phải phế vật!!
Lão nhân lại hét lên.
-??
Diệp Lãng vẫn đang mơ hồ.
Kì thực, Diệp Lãng không biết cháu nội lão nhân cũng là một kẻ vô thuộc tính như hắn, bị người ta gọi là phế vật, vô thuộc tính muốn làm ra thành tich sgif trên đại lục này, thực sự quá khó.
Nhưng, cháu lão nhân cũng không tệ, mặc dù vô thuộc tính, nhưng vẫn có thể đuổi kịp những người có thuộc tính, chỉ là, cuối cùng hắn tham gia một hoạt động mạo hiểm, kết quả vì hi sinh ngoài ý muốn.
- Hừ! Phế vật chính là phế vật, cho dù không chết cũng vô dụng.
Kẻ ăn chơi nói.
- Cháu ta không phải phế vật, cháu ta chưa chết...
Lão nhân lắc đầu, thê lương nói.
Diệp Lãng nhìn thấy tình cảnh này, lựa chọn trực tiếp bỏ đi, chẳng buồn quan tâm đến kẻ ăn chơi, cũng chẳng buồn quan tâm đến lão nhân, hắn đang tìm nơi để ở nên cũng chẳng có thời gian quản người khác.
Lão nhân vừa rồi vô duyên vô cớ gọi hắn là cháu mình, điều này khiến Diệp Lãng cảm thấy có chút không vui, chuyện này không thể tuỳ tiện nói, cho dù lý do có đáng thương thế nào cũng không thể!
- A?!
Lão nhân và kẻ ăn chơi thấy Diệp Lãng bỏ đi, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, họ biết Diệp Lãng hoàn toàn coi thường họ.
Lão nhân bây giờ có chút hối hận, tại sao cảm thấy thiếu niên trước mắt dễ nói chuyện mà tuỳ tiện nhận quàng, như vậy không phải mạo phạm thiếu niên đó sao.
Chỉ là, lão nhân vẫn còn chút hi vọng, hi vọng Diệp Lãng tạm thời có thể làm cháu của hắn, để hắn được bù đắp một chút tiếc nuối, chí ít, trong khoảng thời gian này, hắn muốn có người bên cạnh.
Nguyên nhân này Diệp Lãng cũng biết, từ lúc hắn kiểm tra tình hình lão nhân, hắn đã biết lão nhân đang ở giai đoạn dầu khô đèn tắt, không còn nhiều thời gian nữa.
Sinh mệnh lực không còn, Diệp Lãng cho dù năng lực lớn đến mấy cũng không thể ngăn cản, trừ phi có một số vật phẩm nghịch thiên, và cả thủ đoạn nghịch thiên.
Chỉ là, chuyện nghịch thiên đâu có dễ xảy ra như vậy, hơn nữa Diệp Lãng cũng không tự nhiên đi làm những việc vi phạm thiên lý tuần hoàn.
Nếu như không phải lão giả đã đến mức độ này, Diệp Lãng sớm đã trực tiếp chạy đi mắng người, bảo hắn là cháu, nếu như hắn đồng ý thì chính là sỉ nhục ông nội hắn.
Đừng tưởng bản thân đáng thương là có thể ăn nói lin tinh, đáng thương là đáng thương, cũng không thể lợi dụng sự đáng thương của mình đòi người khác thương hại, người như vậy không xứng để được thương hại.
Cho nên, Diệp Lãng mới lựa chọn dứt khoát bỏ qua!
- Họ Diệp, ngươi làm vậy là có ý gì!!
Kẻ ăn chơi chặn ngang đường Diệp Lãng,
- Không lẽ ngươi mặc kệ ông nội ngươi?
- Ta không phải cháu hắn, xin hãy tránh đường!
Diệp Lãng nhíu mày, nhẹ nhàng nói.
- Ngươi không phải? Ha ha, lão ăn mày, xem ra cháu ngươi rất thức thời, trực tiếp phủ nhận ngươi, rất tốt rất tốt, tiểu tử, cá tính của ngươi ta thích, đủ vô sỉ!!
Kẻ ăn chơi cười nói.
Lúc này, người qua đường mỗi lúc một đông, rất nhiều người bắt đầu chỉ trỏ Diệp Lãng.
Xem ra, đám đông chân tướng bất minh đó cũng có cùng suy nghĩ với kẻ ăn chơi, tưởng Diệp Lãng là cháu lão nhân, chỉ vì thân phận lão nhân quá thấp nên mới không chịu thừa nhận.
Luôn có những người như vậy, chê phụ mẫu trưởng bối mất mặt, không muốn thừa nhận quan hệ, bất luận là nơi nào trên thế giới, đều có những người như vậy.
Những kẻ đó không hiểu cảm ân là gì, chỉ biết vì thể diện của mình mà bỏ qua cảm nghĩ của phụ mẫu trưởng bối!
Nhưng, lúc này, Diệp Lãng không phải tình huống đó, hắn thực sự không phải, nhưng những người có mặt thì không nghĩ thế, họ bị ảnh hưởng bởi ấn tượng ban đầu.
- Vô sỉ? Ta vốn không phải cháu hắn, lão đầu này đầu óc có vấn đề, nói năng lung tung.
Diệp Lãng phẩy phẩy tay, nói,
- Ngươi tránh ra, ta muốn đi qua!
- Tiểu tử! Hôm nay ta muốn được làm người tốt, cho ngươi biết thế nào là hiếu kính trưởng bối!
Kẻ ăn chơi nói.
- Vô vị!
Diệp Lãng sau khi bỏ lại một câu, nghiêng người đi qua kẻ ăn chơi, không ai nhìn thấy hắn đi qua kiểu gì, chỉ biết hắn vừa đứng trước mặt kẻ ăn chơi, một giây sau đã ở sau lưng.