Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 299: Chương 299: Cẩu bì cao dược (2)






Thực tế cũng là vậy, nếu hơn 10 vạn người này không tự tay làm việc mà cứ chờ người khác cứu tế thì sẽ không có cái thành mới này, bọn họ cũng không thể sống nổi.

Hết thảy đều phải dựa vào chính mình, không thể chỉ chờ vào người khác!

Đồng thời chuyện này cũng nói lên một điều, cứu tế người cũng phải nhìn đối tượng, những người chỉ trông chờ cứu tế thì căn bản không đáng cứu, có cứu cũng phải cứu những người như vậy!

"Diệp Lam Vũ... thật đáng giận, chạy đi mà không gọi ta một tiếng!" Sau khi biết Tình hình thực tế, Thất công chúa cảm thấy muốn mau chạy vào xem Diệp Lãng chữa bệnh như thế nào, nàng muốn tận mắt nhìn thấy Y thuật của Diệp Lãng, nàng đang muốn gọi Diệp Lam Vũ đi chung, không ngờ Diệp Lam Vũ đã sớm chạy mất.

Kết quả là, Thất công chúa dậm chân một cái, phóng ngay vào trong.

A Nhĩ Văn ngẩn ngơ, sau đó cũng đi vào, hắn còn muốn giúp Diệp Lãng làm chút chuyện, nhiệm vụ gần nhất của hắn là giúp Diệp Lãng làm... hộ sĩ, chiếu cố người bệnh, còn làm một ít trị liệu đơn giản khi Diệp Lãng không có thời gian.

Sau khi Thất công chúa chạy vào liền phát hiện Diệp Lam Vũ đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn Diệp Lãng...

"Có phải cảm thấy Diệp Lãng làm người ta say mê, mang đến hy vọng cho người bệnh như một thiên sứ không?" Thất công chúa trêu ghẹo, mà đó cũng là chuyện nàng đang suy nghĩ trong lòng.

Lúc này Thất công chúa cho rằng Diệp Lam Vũ đang ngẩn người vì chuyện này, mà trong mắt của nàng cũng chỉ có Diệp Lãng nên cũng không chú ý một vài chuyện hẳn là nên chú ý tới.

"Tiểu Thất ngươi nói Thái Nhã có thể biến thành bộ dạng như nhân tộc không? Có thể không có cái đuôi không?" Diệp Lam Vũ không quay đầu lại, ngơ ngác hỏi.

"??" Thất công chúa ngây người ra một chút, có chút không hiểu được ý tứ của Diệp Lam Vũ, theo bản năng trả lời: "Thái Nhã là Hổ tộc, sao có thể biến thành nhân tộc được, hoặc là hóa trang, nhưng không thể giấu được cái đuôi của nàng.”

"Vậy ngươi nói, cô gái nhân tộc hoàn mí" tương đương ta ở phía sau đệ đệ có phải là Thái Nhã không?" Diệp Lam Vũ chỉ vào tiểu Nhị ở sau lưng Diệp Lãng, còn không quên khoe sự mỹ mạo của mình.

Nếu là bình thường thì nhất định Thất công chúa sẽ mắng một câu khoe khoang, đồng thời cũng có chút đố kỵ dung mạo Diệp Lam Vũ, quả thật nàng có một mỹ mạo đáng để cho nàng kiêu ngạo.

Nhưng mà lúc này Thất công chúa lại không như vậy, sau khi nàng phát hiện tiểu Nhị cũng ngây dại ra, "Đây đâu phải là Thái Nhã, không chỉ không có cái đuôi không có lỗ tai ngay cả dung mạo cũng hoàn toàn khác xa, nếu nói dung mạo thi ít nhiều có chút giống ngươi hơn, là Nhị tỷ của ngươi à?" Thất công chúa phủ định việc tiểu Nhị là Hồ Nữ, rất dễ dàng cảm giác ra tiểu Nhị có bóng dáng của Diệp Lam Vũ, đồng thời cũng có một ít đặc thù của mình.

"Khẳng định không phải Nhị tỷ, tuy rằng rất lâu chưa gặp nàng, nhưng không thể biến thành như vậy được!” Diệp Lam Vũ lắc đầu phủ định khả năng này.

"Vậy nàng là ai?" Thất công chúa kỳ quái hỏi.

Diệp Lam Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Nhị!" "Tiểu Nhị là ai?" Thất công chúa lại hỏi.

"Sao ta biết được, đi hỏi tiểu hỗn đản kia đi, không biết tìm được nữ hài tử này ở chổ nào, bất quá cũng rất xinh đẹp !" Diệp Lam Vũ khoát tay, sau đó đi về phía trước, nàng biết là tiểu Nhị chẳng qua là A Nhĩ Văn có nói qua tên này mà thôi.

Thất công chúa đi theo, đến bên cạnh Diệp Lãng.

Lúc này Diệp Lãng đang chẩn bệnh cho mẫu thân Trần Bì. Thần sắc rất nghiêm túc làm cho hai thiếu nữ không mở miệng quấy rầy, các nàng vẫn có chuẩn mực.

"Không có gì đâu, A Nhĩ Văn, sau lưng lão nhân gia, chỗ lõm xuống của gai cột sống thứ bảy ở xương cổ, dán cầu bì cao dược thượng đẳng số ba, làm mẫu cho vị Trần Bì Tiên sinh này xem, cũng cho hắn thêm sáu tờ nữa, mỗi tờ sử dụng bảy ngày, Trần Bì tiên sinh, bảy ngày sau ngươi nên đổi thuốc cho mẫu thân mình.”

"Còn có, ta đề nghị ngươi nên ở lại đây tu dưỡng, rất có lợi cho thân thể của mẫu thân ngươi!" Diệp Lãng rất chuyên nghiệp nói.

Có điều, điểm chuyên nghiệp ấy của Diệp Lãng lại rất đơn giản trong mắt người khác, Trần Bì gặp qua rất nhiều Y Sư, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy điều trị đơn giản như thế, chỉ cần bảy tờ cẩu bì cao dược gì gì đó là xong.

Câu bì cao dược này là gì? Vì sao mình chưa từng nghe qua?

Không chỉ Trần Bì. Trên thế giới này cũng không ai biết nó là cái gì vì nó chưa từng xuất hiện.

Câu bì cao dược kỳ thật là một danh từ gọi chung trong Trung Y, thuốc dán ngoài da, cũng không phải chỉ một loại thuốc. Có điều câu bì cao dược này bị bọn giang hồ bịp bợm dùng nhiều nên mới cảm thấy rất thấp hèn.

Kỳ thật ở một vài phương diện, câu bì cao dược tốt hơn uống thuốc nhiều bởi thoa ngoài da thì tác dụng phụ của dược vật rất nhỏ, đây là chỗ tốt của nó.

Đương nhiên, nếu Diệp Lãng đã đến thế giới này, cũng có luyện kim thuật trong tay thì câu bì cao dược của hắn sẽ khác!

Câu bì cao dược của Diệp Lãng ngoài các loại thuốc dán, trên tầng da chỗ kia, ách, kỳ thật là trên tầng da thuốc kia còn có luyện kim trận do hắn khắc lên.

Những luyện kim trận này có một ít là dùng để phát huy tốt dược liệu, có một số là một trong những trình tự chữa bệnh!

Đương nhiên cũng không phải luyện kim trận nào Diệp Lãng cũng phải đích thân khắc, những việc nhỏ này để người khác làm là được, chỉ cần không phải trường hợp đặc thù thì không cần chính Diệp Lãng động thủ.

Chuyện Diệp Lãng cần làm là làm sao để sử dụng những tờ câu bì cao dược này đi trị liệu!

Cái gọi là Y Sư chính là dùng dược như thế nào chứ không phải tự mình chế tạo dược.

"Thần Y, như vậy là được sao?" Trần Bì nhìn Diệp Lãng, rất hoài nghi hỏi.

"ừ, tốt nhất ngươi nên thêm một ít đồ ăn lót dạ cho mẫu thân ngươi, ha ha, đương nhiên cũng không cần phải những thứ quý trọng làm gì, chỉ cần có dinh dưỡng là được như canh gà linh tinh đều được cả.” Diệp Lãng gật gật đầu nói hắn cũng không phát giác ra sự hoài nghi của Trần Bì, còn tưởng Trần Bì cần bổ sung.

"Ngươi đừng quấy rầy công tử nữa, công tử bảo ngươi làm sao thì cứ làm vậy đi! Chuyện ngươi cần làm lúc này là đi vào đây với ta, ta làm mẫu một lần, sau này tự ngươi thay thuốc.” A Nhĩ Văn lên tiếng, lúc này hắn đã mở cửa một căn phòng ra, ý bảo Trần Bi cõng mẫu thân vào.

Vị trí dán có chút không tiện, cần kéo quần áo lên, nếu làm trước mặt mọi người thì không đủ lịch sự, cần kín đáo một chút!

Trần Bì cũng không nói nữa, hắn ngẫm lại nếu Y Sư đã nói vậy thì cứ làm vậy đi, bản thân hắn cũng không có nhiều chủ ý, bởi vậy cũng ôm lấy lão nhân gia đi vào trong!

"Đặt lão nhân gia lên bàn đi, nhấc áo nàng lên!" A Nhĩ Văn đóng cửa lại, sau đó chỉ vào cái bàn ở bên cạnh, tay lấy câu bì cao dược ra.

Trần Bì không nghĩ nhiều, đặt mẫu thân mình lên bàn, sau đó xốc áo lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.