Một quốc gia có quân đội không xâm lược người khác, đó không phải là quân đội chính quy!
Nhưng phải có tâm lý phòng bị người khác, đây là một đạo lý nhỏ nhưng có thể vận dụng trên phương diện quốc gia đại sự.
-Kỳ thật giải quyết chuyện này không khó, ta chắc chắn cũng không cần phải nói cho các ngươi, các ngươi đã biết nàng nắm giữ được kỹ thuật như vậy, vậy thì phải phái trinh sát đi qua, nàng không có khả năng mang thứ đó nắm giữ trong tay của mình! Đây là một đại công trình, cần rất nhiều người, mà càng nhiều người, thì các ngươi sẽ có cơ hội biết rõ tin tức, thậm chí có thể đạt được kỹ thuật của bọn họ.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, chuyện hắn nói, chắc chắn mỗi thế lực sẽ làm.
-Tiểu quỷ, vấn đề này đương nhiên chúng ta biết làm, nhưng muốn có được kỹ thuật của nàng, còn không bằng tìm ngươi, chỉ cần ngươi chế tạo ra thứ cho chúng ta đối phó với kỹ thuật của nàng là được.
Vào lúc này Diệp Dực lên tiếng nói, mà đây cũng là mục đích chủ yếu của hắn.
Kỳ thật, bọn họ cũng muốn biết, Diệp Lãng có kỹ thuật gì có thể đối phó với Triệu Nhã Nhu, bọn họ không cần đồ vật có thể xưng bá thiên hạ, chỉ cần bảo đảm yên ổn sống qua ngày là được rồi.
-Thứ có thể ứng phó với nàng thì có rất nhiều, hơn nữa ta đã sớm giao cho các ngươi rồi.
Diệp Lãng nói ra.
-Cái gì? Cho chúng ta rồi? Vào lúc nào, vì sao ta không biết?
Bọn người Diệp Thành Thiên rất kỳ quái, bọn họ không biết Diệp Lãng đã đưa ra cái gì, ít nhất là phương diện này thì không có.
-Không phải ta đã đưa cho các ngươi một bản thiết kế thành thị rồi sao, ta đã nói với các ngươi, phải dựa vào bản thiết kế này mà kiến thiết thành thị, và không được cải biến thứ gì trong đó.
Diệp Lãng nói ra.
-Ah, cái này à, ta... Ta đã sửa một ít...
Vào lúc này Thất ca lên tiếng, ngữ khí rất yếu ớt.
-Sửa thế nào, lúc ta vẽ đã chỉ ra những nơi không thể sửa rồi cơ mà, các ngươi có sửa không?
Diệp Lãng nói ra, rất rõ ràng, sửa một ít cũng không sao, bản thiết kế của hắn, chỉ để che dấu nhiều thứ mà thôi.
Thất ca nói yếu ớt:
-Đã sửa, ta cảm thấy làm như vậy quá lãng phí tài nguyên, cho nên cần phải sửa lại cho hợp lý một chút, ta không nghĩ là chúng lại có tác dụng khác, sao ngươi không nói sớm với ta!
...
-Ta mặc kệ, đến lúc xảy ra chuyện, không nên nói vì sao ta không giúp các ngươi.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
-Lão Thất, nhanh đi sửa lại, thật là, cho dù tiểu tử này có chơi đùa, ngươi cũng phải dựa vào bản vẽ mà làm! Bằng không, thời điểm hắn muốn dùng, không phải là ngươi gặp chuyện không may sao?
Diệp Dực khiển trách Thất ca.
Hành vi của Diệp Lãng không phải người nào cũng có thể đoán được, chuyện hắn làm người ta thường xuyên cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng nhiều khi, mọi người nhìn không thấu, cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng lại phi thường trọng yếu.
Cũng chính vì vậy, cho dù người Diệp gia biết rõ Diệp Lang đang chơi đùa, cũng chỉ có thể cho hắn chơi, bọn họ sợ cái này sẽ có lúc hữu dụng, nếu phá hư, lúc cần dùng không có thì là do ngươi không may.
-Vâng, ta lập tức đi sửa ngay!
Thất ca lập tức trả lời.
-Sau này đừng sửa loạn đồ vật của ta, cho các ngươi chỗ tốt mà không biết hưởng, làm lãng phí không công vài năm trời, Thất ca, ngươi là tội nhân a.
Diệp Lãng vỗ vỗ bả vai của Thất ca, bộ dáng rất tiếc hận.
-Cút! Ta chỉ sửa mấy chỗ thôi, sửa lại cũng chỉ mất mấy tháng thời gian, làm gì mà lãng phí mấy năm.
Thất ca vuốt chỗ bị Diệp Lãng vỗ, nhìn Diệp Lãng đầy tức giận.
Diệp Lãng cười cười, nói rất thần bí:
-Đến lúc đó, ngươi sẽ minh bạch, tại sao ta lại nói ngươi lãng phí của mọi người ở đây mấy năm nhé.
???
-Cái gì, Thập Tam, ngươi còn gì giấu diếm chúng ta sao?
Thất ca rất hiểu Diệp Lãng, từ thái độ của Diệp Lãng, hắn đã nhìn ra được vấn đề, mà vấn đề này chắc chắn không đơn giản, có khả năng có tác dụng gì đó rất trọng yếu.
-Tiểu Thập Tam, nói đi, nó có công dụng gì?
Diệp Dực cũng rất tò mò, nói vòng vo một hồi, có lẽ có vấn đề, còn nó trọng yếu thế nào thì không biết được.
Khẳng định là nó rất trọng yếu.
Diệp Thành Thiên và Long An Kỳ thì khẳng định, thứ mà Diệp Lãng nói chắc chắn rất trọng yếu, sau khi bọn họ trải qua thọ yến của hoàng thái hậu, càng khẳng định chuyện này.
Khi đó, chuyện trọng yếu như vậy mà Diệp Lãng lại quên đi, hại mọi người mò mẫm khẩn trương, cho nên hiện giờ bọn họ sẽ không dám khinh thị Diệp Lãng mà bỏ qua bất cứ thứ gì.
-Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một tiểu Tụ Linh Trận Pháp mà thôi.
Diệp Lãng khoát khoát tay nói.
???
-Cái gì Tụ Linh Trận pháp? Sao ta chưa từng nghe qua luyện kim trận pháp nào như thế nhỉ?
Diệp Dực hỏi, tuy hắn không nghiên cứu qua luyện kim thuật, nhưng hắn sống lâu như vậy, đã tiếp xúc với luyện kim thuật không ít, ít nhất cũng biết đại khái.
Nhưng Diệp Dực không biết, trận pháp như lời của Diệp Lãng cũng không là luyện kim trận pháp chân chính về mặt ý nghĩa, nhưng mà, như vậy cũng tốt, làm cho mọi người hiểu được luyện kim trận là thứ tốt.
Diệp Lãng cười cười, trả lời:
-Đây là một bí mật, các ngươi biết rõ là được rồi, ngàn vạn lần không được nói cho bất kỳ kẻ nào! Kỳ thật trận pháp này, chỉ cần giải thích tác dụng, các ngươi sẽ hiểu rõ hơn về nó, hiệu quả chính là tụ tập năng lượng ma pháp ở gần đây, tụ tập vào trong thành thị, trận pháp này làm cho người ở bên trong nó, luyện tập đấu khí và ma pháp sẽ nhanh hơn những nơi khác một chút, đồng thời, tố chất thân thể sẽ tốt hơn một chút.
...
Toàn trường trầm mặc, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được chuyện này, nếu là nói thật, nếu thế thìngười ở trong đây sẽ mạnh hơn người ở nơi khác rất nhiều rồi?
Chỉ là một người bình thường, được sinh sống trong một hoàn cảnh tốt, cũng sẽ cải biến được tốt chất thân thể, trận pháp này đúng là quá mạnh mẽ.
-Ngươi... Ngươi nói là thật sao?
Diệp Dực có chút khẩn trương, dù hắn sống lâu như vậy, nhìn thấy vô số gió mưa, đối mặt với chuyện như vậy, hắn cũng phải khẩn trương và kích động.
Nếu như là người khác, hắn sẽ trực tiếp nghi vấn, mà Diệp Lãng, hắn không cần hoài nghi, nhưng vấn đề này quá sức không thể tưởng tuọng, làm cho hắn phải hỏi lại một lần.
-Các ngươi biết nội thành Thánh thành không?
Diệp Lãng nói ra.
Diệp Dực gật đầu, trả lời:
-Biết rõ! Nơi đó là ngươi kiến thiết, hiện tại chính là thánh địa y thuật trên địa lục, nghe nói chỗ đó có thể làm cho người bệnh khôi phục nhanh hơn, làm cho người bị bệnh đều mơ tưởng được tới đó. Đợi chút, chẳng lẽ, những người bệnh này có thể khôi phục nhanh hơn, cũng không phải ảo giác, mà là chuyện có thật?
Nếu là một nơi khác, tất cả mọi người sẽ cho rằng đó là tâm lý của người bệnh nghĩ thế, nhưng đề tài này hiện tại, mọi người đã hiểu ra, đó không phải là tác dụng tâm lý, cũng không phải cảm giác sai lầm, mà là Diệp Lãng đã làm ra chuyện này.
-Đúng, chỗ đó cũng có một Tụ Linh Trận! Có thể gia tăng thể chất, nhưng hiệu quả rất chậm, nếu không thể ở chỗ đó trong thời gian dài, thì cải biến cũng không lớn.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
-Trách không được! Thời điểm ban đầu ta ở đó, ta cảm thấy tinh thần khí sảng, hiệu quả minh tường cũng tốt hơn.
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa nhớ lại lúc trước, cảm thấy đúng là như vậy.