"Tức là không nên giả nghèo để miễn đi tiền khám này, cho dù ngươi có thể lừa gạt tất cả mọi người thì ngươi cũng sẽ thực thảm, từng có một phú hào giả nghèo, không ai biết hắn có tiền cả nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy trừng phạt!" Dịch Đăng giáo chủ nhớ lại nói nhớ tới tình huống đó, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy có điểm bất khả tư nghị.
"Hắn bị sao vậy?" Công Tước hỏi mà người gần đó lại không thèm để ý, tựa hồ không có hứng thú với việc này, cũng có thể là họ đều biết cả rồi.
"Cũng không sao cả, có điều bị Mơ Hồ Thần Y của chúng ta cho nhầm thuốc làm hắn ngứa chịu không nổi, suốt một ngày a! Da cũng bị hắn gãi đến bong ra, chỉ có thể đau khổ cầu xin thần y cứu. Mà thần y của chúng ta còn ngơ ngác nói một câu, sao ngươi lại ăn bậy thuốc như vậy!" Dịch Đăng giáo chủ có chút cảm thán.
Công Tước không nói gì nữa, từ lời nói ít ỏi của Dịch Đăng giáo chủ, tựa hồ hắn đã tưởng tượng ra được kẻ bi thảm kia, càng thể hội tính cách làm người ta tức chết mà không cần đền mạng của Diệp Lãng.
Cho nên hắn quyết định hay là không nên đùa giỡn thủ đoạn với Diệp Lãng, như vậy cũng không có lợi với mình, có khi còn chịu phạt nữa, biện pháp tốt nhất là ngoan ngoãn giao ra một vạn kim tệ.
Cái quyết định này cũng làm hắn tránh khỏi một hồi tai nạn, nếu không nhất định sẽ rất thảm!
Cũng không biết vì sao, phàm là người lừa gạt Diệp Lãng đều ăn nhầm thuốc, nếu nói chỉ riêng Diệp Lãng đưa nhầm thuốc thôi thì còn có người hoài nghi Diệp Lãng cố ý như vậy, kỳ thật hắn không phải thật sự mơ hồ mà cố ý đưa nhầm thuốc cho người ta.
Trên thực tế, không chỉ có Diệp Lãng đưa sai thuốc, đôi khi còn xui xẻo tự mình lấy nhầm thuốc nữa!
Đây là chuyện làm người ta cảm thấy thần kỳ nhất, đều cho rằng Diệp Lãng có thần phù hộ, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
"Cũng may người không nhiều lắm, mẫu thân, người có mệt không, yểm cõng ngươi đến đầu kia nghỉ ngơi, ta đi xếp hàng!" Trần Bì nhìn quen trường hợp như vậy rồi, không phải lần đầu cầu y nên hắn rất hiểu phải làm thế nào.
"Tốt bây giờ ta cảm thấy rất tốt rồi!" Lão nhân gia nói.
"Ừ, yểm cũng cảm thấy thực thoải mái," Trần Bì nói xong liền tới xếp hàng.
Lúc này, Diệp Lam Vũ còn bị Công Tước kia dây dưa vì vừa nãy đánh hắn một cái, hắn nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi!
"Ngươi cút ra xa một chút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Diệp Lam Vũ lạnh lùng nói.
"Bộ dáng tức giận của ngươi thực xinh đẹp, chúng ta có thể giao cái bằng hữu không?" Công Tước không biết sống chết tiếp tục nói hơn nữa còn hất đám tóc ít ỏi của hắn.
"Ta biết ta xinh đẹp, cái này không cần ngươi phải nói!" Diệp Lam Vũ trực tiếp phất tay, lấy băng sương khí đóng chân Công Tước lên mặt đất để hắn không thể tiếp tục đi theo mình.
"??" Công Tước muốn đi theo lại phát hiện hai chân mình như mọc rễ, bởi vậy cúi đầu nhìn xuống.
"Trời ạ! Đây, đây là chuyện gì, vì sao chân của ta lại bị đóng băng?" Công Tước kêu thảm thiết, cảm thấy rất kinh hoảng với băng của Diệp Lam Vũ.
"?!" Dịch Đăng giáo chủ nhìn về phía hai chân Công Tước, tựa hồ có điểm khó tin, tuy hắn cũng biết là Diệp Lam Vũ gây ra, nhưng hắn không biết Diệp Lam Vũ thi triển ma pháp khi nào.
Không chỉ có Dịch Đăng giáo chủ, Quang Minh Kỵ Sĩ gần đó cũng vậy, cũng không biết Diệp Lam Vũ sử dụng ma pháp lúc nào, đều có điểm khó tin.
Bọn họ không thể tin được lại có người có thể lặng yên không tiếng động thi triển ma pháp dưới mí mắt mình, cho dù vừa rồi mình không chú ý những cũng không phải người bình thưởng có thể làm được.
Cô gái xinh đẹp cực kỳ này xem ra là một cao thủ thâm tàng bất lộ, tựa hồ không quá tương xứng với tuổi của nàng.
"Công Tước đại nhân, xem ra ngươi lại chọc đến một người không nên dây vào, đây cũng là một nho nhỏ giáo huấn cho ngươi! Nếu Dịch Đăng giáo chủ đã nói giúp ngươi thì chúng ta cũng cáo lui vậy!" Mấy Quang Minh Ky Sĩ cáo từ, trở lại trong Mơ Hồ Đường, trở lại cương vị của chính mình.
"Nha đầu, ngươi chờ đấy!" Công Tước kia thực tức giận, hắn vốn đang rất tức giận rồi nguyên còn muốn đùa giỡn Diệp Lam Vũ một chút để nguôi ngoai kết quả lại bị Diệp Lam Vũ đùa giỡn, làm hắn lại mất mặt thêm một lần nữa trước mọi người.
"Sợ ngươi à?" Diệp Lam Vũ rất khinh miệt nói.
"Hừ!"
Công Tước hừ một tiếng, sau đó lấy ra một ống trúc có một cái đuôi nho nhỏ, sau đó một tay giơ ống trúc lên trời, tay còn lại dùng sức kéo cái đuôi nhỏ kia.
"Thu!"
Một đạo hào quang từ trong ống trúc phóng ra cùng với thanh âm bén nhọn, gào thét về phía bầu trời!
Đây không phải là đạn tín hiệu sao? Muốn triệu tập nhân mã sao? "Trời sáng lại đi phóng pháo hoa, ai ngu ngốc như vậy?" Mặc dù Diệp Lam Vũ và Diệp Lãng đang ở hai nơi khác nhau nhưng lại cùng nói một câu, "Diệp Lam Vũ, đây không phải pháo hoa a" "Công tử, đây không phải pháo hoa!"
Thất công chúa và A Nhĩ Văn đồng thời nói, bất quá cũng không giải thích gì thêm vì hai tỷ đệ này đều giống nhau, rất không thèm để ý nói -
"Đây là pháo hoa!"
Được rồi, được rồi, coi như là pháo hoa đi! Lại nói tiếp, đạn tín hiệu cũng là một loại pháo hoa, có điều mục đích sử dụng có chút khác mà thôi.
"Công Tước, ngươi làm vậy là có ý gì?" Dịch Đăng giáo chủ cau mày nói nhưng lời này thực rõ ràng rất không thích việc Công Tước triệu hoán nhân mã.
Công Tước cũng không phát giác ra điều này, chỉ hưng phấn hồi đáp: "Ta muốn dạy bảo nha đầu không biết trời cao đất rộng này một chút!"
"Ngươi muốn giáo huấn nàng tại đây sao?" Dịch Đăng giáo chủ trầm giọng hỏi.
Công Tước vẫn không phát hiện ra dị thường, gật đầu nói: "Đúng vậy, ở đây, ta muốn cho nàng một cái giáo huấn để nàng biết một cái Công Tước như ta cũng không phải dễ chọc!"
"Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, ở đây cũng không phải địa bàn của ngươi mà ngươi muốn thế nào được thế ấy, nếu ngươi chọc phải thần y ở trong kia thì cả đời ngươi sẽ phải chịu cái bệnh kia!" Dịch Đăng giáo chủ làm rõ sự tình xong liền phẩy tay áo bỏ đi, vào trong Mơ Hồ Đường.
"Thần y ở trong kia, có gì phải sợ, không biết sao ngươi có thể làm nổi cái chức giáo chủ kia nữa!" Nhìn Dịch Đăng giáo chủ đi vào, Công Tước cũng rất khinh thường nói một câu.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chờ đó cho ta, người của ta lập tức đến đây, lúc đó ngươi sẽ ngoan ngoãn trở thành của ta! Ha ha!" Công Tước dâm tà cười nói với Diệp Lam Vũ.
"Diệp Lam Vũ, hắn đang đùa giỡn ngươi kia, cho hắn chút mưa đá đi!" Thất công chúa chậm rãi nói.
"Cái này còn cần ngươi dạy sao!" Diệp Lam Vũ nhẹ vung tay lên, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một khối băng bằng cục gạch, di động trên phong trung, ừ, tất nhiên là trên không trung rồi, bám theo tiếng rít phóng về phía Công Tước.