Đại Tỷ lấy từ trong túi không gian ra một ít đồ ăn nhẹ.
- Được!
Diệp Lãng nhận lấy đồ ăn, nhai mấy miếng, sau đó thúc giục nói:
- Đi nào!
- Đại Tỷ không phải cho ngươi đồ ăn rồi sao?
Tam công chúa không biết nói gì.
- Ta chỉ là ăn trước những thứ đó, chứ có nói không ăn cơm tối nữa đâu, mau lên, tỷ tỷ...
Diệp Lãng lúc này bụng thực sự rất đói, đến tỷ tỷ hắn cũng gọi được, đương nhiên, ai cũng có thể nghe ra, đây chỉ là một cách gọi tuỳ tiện mà thôi.
Nhưng, Tam công chúa nghe được từ này, hai mắt sáng rực, nói:
- Nếu ngươi đã gọi ta là tỷ tỷ thì tỷ tỷ không thể bạc đãi ngươi, đi, tỷ tỷ sẽ mời ngươi ăn một bữa thật ngon!
Bọn Hề Nhi chẳng biết nói gì, Tam công chúa, sao lại hồ đồ như vậy, lúc nãy còn nói có bao nhiêu người đợi, bây giờ lại từ mình bỏ đi.
- Ừm ừm, đi!
Diệp Lãng phụ hoạ.
- Các ngươi định đi đâu?
Một giọng nói có chút trầm thấp, có chút nộ khí truyền đến.
- Đi ăn cơm!
Diệp Lãng thản nhiên nói.
- Đi ăn cơm, người còn tâm tư ăn cơm à, có phải ngươi nghĩ mình thắng chắc không?
Giọng nói kia càng u ám hơn, càng giận dữ hơn.
- Thắng hay không ta không biết, ta chỉ biết nếu không được ăn cơm, bụng của ta sẽ dính vào lưng mất.
Diệp Lãng thuận miệng nói, chẳng buồn quan tâm xem người nói là ai.
- Ngươi không được đi, đợi xong hết chuyện, ngươi đi đâu cũng được!!
- Hứ, ngươi là ai... ài, Ngải Tỷ, hình như là người đi cùng với nàng lúc trước.
Diệp Lãng nhìn người mới đến, hắn phát hiện người này hình như lúc trước đi cùng bọn Đại Tỷ.
- Đúng, hắn là Đại hoàng tử, là thủ lĩnh của bên đội đỏ!
Đại Tỷ giải thích cho Diệp Lãng.
- Ngươi là thủ lĩnh đội đỏ? Vậy càng tốt, Tam công chúa, nàng không cần phải mời ta ăn cơm nữa, bây giờ Đại hoàng tử mời ta là được.
Diệp Lãng cười nói.
- Ta mời ngươi? Mời ngươi đi chết ấy!
Đại hoàng tử lạnh lùng nói.
- Có phải đội ngươi muốn thắng không?
Diệp Lãng trực tiếp hỏi.
- Đương nhiên muốn thắng!!
Có người hét lên, rõ ràng là người bên đội đỏ.
Lúc này, Diệp Lãng đã bị đội đỏ bao vây, nhưng hắn vẫn thản nhiên như không, mỉm cười nói:
- Nếu muốn thắng, vậy thì hãy chuẩn bị cho ta một bàn đồ ăn, ta muốn ăn bữa tối!
- Ngươi đang uy hiếp bọn ta đấy à?
Đại hoàng tử nhìn Diệp Lãng lạnh lùng nói.
Diệp Lãng lắc lắc đầu, nói:
- Không, ta đang thương lượng với ngươi!
Tên tiểu tử này đúng là vô sỉ, đấy đâu gọi là thương lượng? Mà chính là lừa đảo.
- Hừ, ngươi tưởng mình có thể xuyên qua hàng phòng ngự như đồng như thép của ta sao? Ngươi nghĩ mình có thể thắng sao?
Đại hoàng tử có chút khó chịu nói.
- Cái này thì ta không biết, nhưng, ta biết, nếu như bây giờ ta biết mất, các ngươi sẽ không thắng được!!
Diệp Lãng cười nói.
Mọi người đều trầm mặc, họ đã hiểu ý Diệp Lãng, chỉ cần Diệp Lãng không đến, kết quả cuối cùng sẽ là hoà, đội đỏ đương nhiên không thể thắng được.
- Hoà thì hoà, hoà hoà khí khí không phải vừa hay sao?
Đại hoàng tử cười lạnh nói, lấy cái này để uy hiếp ta, ta nghĩ ta dễ bị lừa vậy sao?
- Ồ, vậy à, Tam công chúa, chúng ta tìm quán cơm nào xa một chút, tuỳ tiện ăn mấy tiếng là được.
Diệp Lãng thản nhiên nói, không phải hắn đang uy hiếp mà thực sự không quan tâm.
Đối với Diệp Lãng, chưa bao giờ hắn nói mình nhất định sẽ giành chiến thắng, nhất định cướp được hết cô dâu, cục diện bây giờ đã là không tệ, vậy thì còn vấn đề gì.
- Ngươi...
Đại hoàng tử hình như phát hiện ra ý của Diệp Lãng, hắn biết, nếu như để Diệp Lãng đi, hắn sẽ không bao giờ quay lại.
- Được! Để ta bảo người chuẩn bị bữa tối cho ngươi, nếu ngươi không sợ trúng độc thì cứ việc ăn!
Đại hoàng tử lạnh lùng nói, bảo hắn không quan tâm thắng thua là điều không thể, nếu không sao hắn lại nhờ đại tiểu thư bên trong giúp đỡ.
- Con người ta bách độc bất xâm.
Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn đây là đang nói thật, chỉ là không ai tin mà thôi, họ nghĩ Diệp Lãng đang đùa.
- Các ngươi đừng làm phiền ta ăn cơm, nếu không ra sẽ đi luôn, mặc dù ta không làm gì được các ngươi, nhưng trốn thì được!
Diệp Lãng cuối cùng nói, hắn không muốn lúc ăn cơm bị người khác làm phiền.
- Ta biết, ngươi cứ yên tâm!
Đại hoàng tử trả lời, hắn tin với thân pháp của Diệp Lãng, nếu như muốn chạy khó có thể giữ được, cho nên, hắn sẽ không để ai làm phiền Diệp Lãng ăn cơm.
Bây giờ hắn không muốn Diệp Lãng rời đi, hắn muốn giữ Diệp Lãng lại, giữ lại thì hắn mới có hi vọng thắng.
- Được!
Diệp Lãng cười nói.
- Này, Ngải Tỷ, có còn đồ ăn không, ta muốn lót dạ trước.
- Ăn, chỉ biết ăn, đến Đại hoàng tử ngươi cũng dám lừa!
Đại Tỷ lấy đồ ăn đưa cho Diệp Lãng, bây giờ nàng đã chẳng quan tâm đến việc bị Diệp Lãng gọi là Ngải Tỷ, bởi vì nàng biết không thể thay đổi được hắn.
- Không phải lừa đảo, chỉ là bảo hắn mời ta ăn cơm, hôm nay hắn một bữa, ngày mai có thể bảo Tam công chúa mời bữa sáng, vừa hay, buổi trưa ta có thể đi!
Diệp Lãng nhẩm tính, thì ra hắn bảo Đại hoàng tử mời ăn cơm bởi vì ăn xong bữa này, hắn chẳng còn bữa sau nữa.
- Không biết phải nói ngươi thế nào, nếu ngươi muốn ăn cơm, ta mời ngươi một bữa là được, cần gì phải chọc giận Đại hoàng tử!
Đại Tỷ có chút bó tay.
- Không phải ta chọc giận hắn, bọn ta vốn dĩ đã ở hai phía đối lập, ta là đội xanh, hắn là đội đỏ.
Diệp Lãng thuận miệng nói, chọc giận ai hắn cũng không sợ, còn lâu hắn mới để ý đến Đại hoàng tử.
- Mặc dù nói vậy, nhưng...
- Nhưng cái gì, đừng nói nữa, còn phải đợi ăn cơm.
Diệp Lãng ngắt lời Đại Tỷ, hắn không muốn thảo luận tiếp về vấn đề này.
- Ngươi thú vị thật đấy, rất nhiều người từng uy hiếp qua đại ca ta, nhưng không ai được như ngươi.
Tam công chúa biểu tình có chút phức tạp nói.
Nàng muốn nói, cách uy hiếp của Diệp Lãng nhìn không giống như uy hiếp, mà giống một trò đùa hơn, nhưng lại điều khiển được Đại hoàng tử, người điều khiển được Đại hoàng tử không nhiều, gần như là không có.
- Đấy là do hắn có chút cố chấp, thắng thua quan trọng vậy sao?
Diệp Lãng thuận miệng nói, cũng không biết hắn có nghe ra ý của Tam công chúa hay không, hay đơn thuần chỉ thuận miệng.
- Ngươi nói không sai, là quá quan tâm!
Tam công chúa ngây người, sau đó cười nói.
Nàng sẽ nói lại những lời này với Đại hoàng tử, nhắc Đại hoàng tử đừng quá quan tâm những việc bên ngoài, bời vì hắn quá quan tâm, đến mới khiến sự tình thất bại.
Bản thân nàng cũng sẽ khắc cốt ghi tâm, thường xuyên nhắc nhở mình!!
Rất nhanh, bữa tối của Diệp Lãng đã đến, Đại hoàng tử còn bảo người chuẩn bị cho Diệp Lãng một chiếc bàn, hắn không muốn làm khó Diệp Lãng bằng mấy thứ lặt vặt, điều này khiến cho Diệp Lãng cảm thấy con người Đại hoàng tử cũng không tệ.
Nếu như đổi thành người khác, bị Diệp Lãng lừa như vậy, họ sẽ nghĩ cách làm khó hắn, chuẩn bị bàn là điều không thể!