"... Ngươi rất nguy hiểm!" Diệp Lãng nhìn Triệu Nhã Nhu, cuối cùng lựa chọn một hướng chạy lấy người, bất quá lúc này chung quanh hắn đều là người, chạy đằng nào cũng như nhau.
Rất nhiều năm sau mọi người mới biết lựa chọn này của Diệp Lãng rất sáng suốt, nếu không kết quả hoàn toàn khác rồi, Triệu Nhã Nhu quả thật rất nguy hiểm!
"Diệp Lãng, ngươi có biết không, kỳ thật ta muốn ngươi bắt ta làm con tin, sau đó ta sẽ chạy khỏi đây với ngươi, ta sẽ không làm Nữ Hoàng nữa, sẽ đi theo ngươi..." Khi Diệp Lãng chạy ra ngoài, Triệu Nhã Nhu cảm thán nói, cảm giác như nàng đang nói thật vậy.
"Đừng, đừng đi theo ta, ta thà hy sinh lừng lẫy ở đây!" Diệp Lãng hoảng sợ, trực tiếp hô.
N ít
"Bắt tên hỗn đản này lại cho ta. ta muốn hắn cưới ta. ta muốn bức hôn!" Triệu Nhã Nhu cả giận nói.
N «1
Tất cả mọi người cũng không nóng nảy gì với hai người kia, bất quá bọn hắn cảm thấy Triệu Nhã Nhu sẽ không thích Diệp Lãng. Người như Triệu Nhã Nhu rất có thể kết hôn với một người hoàn toàn không có cảm tình.
Hiện tại chắc là như vậy!
"Ngươi là cô em vợ của ta, ngươi làm như vậy không sợ trời phạt sao?" Diệp Lãng lập tức trả lời, tính đứng lên quả thật Triệu Nhã Nhu là cô em vợ tương lai của Diệp Lãng, là muội muội của vị hôn thê hắn, không phải cô em vợ thì là gì đây?
"Ngươi còn thừa nhận ta là cô em vợ ngươi sao?" Triệu Nhã Nhu hỏi.
"Đây không phải là vấn đề thừa nhận hay không, đây là sự thật." Diệp Lãng thuận miệng trả lời, lúc này hắn đang trong giai đoạn phá vây, dùng thân thủ lanh lẹ và công cụ luyện kim tiến hành phá vây, trước mắt coi như thuận lợi."
"Mờ trận!" Triệu Nhã Nhu hô một tiếng, sau đó sâu kín nói: "Ta là một người lưng đeo máu tươi, khác với các ngươi..."
"Ta biết, nhưng cũng không thay đổi được huyết thống, kỳ thật ta cũng không muốn thừa nhận nhưng cũng không có cách nào khác. Cho nên ngươi không được bức hôn, như vậy là không có đạo đức!" Diệp Lãng thực nghiêm túc nói.
"Có phải ngươi sợ ta bức hôn nên mới không thể không thừa nhận thân phận cô em vợ của ta không?" Triệu Nhã Nhu cười hỏi, nàng đoán được tâm tư của Diệp Lãng.
"Ta không có gì để nói cả... Ta dựa vào, lại là cấm ma trận, chẳng lẽ ngươi không biết thứ này vô dụng với ta sao?" Đột nhiên Diệp Lãng phát hiện mình không sù đụng được luyện kim công cụ nữa bởi chung quanh đã mất đi ma pháp nguyên tố, đây là hiện tượng của cấm ma trận.
Vừa rồi Triệu Nhã Nhu nói mở trận kỳ thật là mở cái này đây!
"Ta biết, ngươi có lực lượng đặc thù, trong cấm ma trận không ai có thể đánh thắng được ngươi!" Triệu Nhã Nhu nhẹ nhàng nói.
Lúc này bên cạnh Diệp Lãng chỉ còn hoàng gia thị vệ, hơn nữa còn là vương bài thị vệ, mà chung quanh đã bị thanh tràng thành trống không. Theo lý thuyết, sau khi người ta đi vào cấm ma trận, lại gặp tình huống như vậy thì cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, kể cả Thiên cấp cao thủ.
Có lẽ sẽ có người hỏi, vậy dùng cấm ma trận liền có thể đối phó với Thiên cấp cao thủ còn gì? Kỳ thật không phải, cấm ma trận cũng chỉ là một cái bẫy, nếu người khác không ở trong cái bẫy này thì căn bản không có tác đụng gì.
Mà bẫy rập này nếu bố trí kém một chút, cho dù vây khốn được người khác cũng sẽ bị đột phá.
"Biết mà còn dùng, chẳng lẽ ngươi cũng đần độn như ta?" Diệp Lãng nói.
"...Nào có ai lấy mình so sánh đần độn cơ chứ, đúng là một ngu ngốc! Ta cho ngươi biết, nếu ta đã mở cấm ma trận bắt ngươi tức đã lo lắng qua lực lượng của ngươi, ta có biện pháp đối phó ngươi! So với loại lực lượng này, ta càng sợ hãi luyện kim thuật của ngươi hơn, ít nhất như vậy ngươi không có cách nào sử dụng luyện kim thuật!" Triệu Nhã Nhu nhẹ nhàng nói, đồng thời cũng bắt đầu bố cục của nàng.
"Dựa vào, ngươi cho rằng ta là cá à? Dùng nhiều lưới như vậy bắt ta!" Diệp Lãng xem như hiểu được thủ đoạn của Triệu Nhã Nhu, vừa cấm ma, đồng thời cũng chuẩn bị lưới đặc thù để bắt mình.
Những người sử dụng lưới này nhìn là biết cao thủ ngay, nếu bị cuốn lấy thì chắc sẽ bị
bắt!
VÌ thế Diệp Lãng lập tức chạy, cấp tốc chạy như điên về một phá!
"Ngươi là cá, một con siêu cấp cá!"
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều thầm nhủ, trong mắt bọn họ, Diệp Lãng là một con bảo bối ngư giá trị phi phàm!
"Ngươi cho là có thể chạy trốn ra khỏi Thiên Võng Trận của ta sao? Vì bắt lấy ngươi, ta đã cho người luyện lâu lắm rồi!" Triệu Nhã Nhu rất có lòng tin với bố cục của mình, Diệp Lãng chạy về phía ngoài cấm ma trận cũng không làm nàng khân trương.
Kỳ thật cho dù Diệp Lãng chạy ra khỏi cấm ma trận này thì mình vẫn còn rất nhiều bố cục khác chờ hắn, lần này không giống lần trước, chỉ có một mình hắn, hơn nữa mình vẫn có
điều giữ lại!
Kỳ thật Diệp Lãng cũng biết như vậy nên hắn suy nghĩ một biện pháp đặc thủ, một cái biện pháp làm Triệu Nhã Nhu không thể tưởng được!
Diệp Lãng quăng một thứ về phía bầu trời, nó cấp tốc bay lên cao, khi đạt đến độ cao nhất định liền bạo nổ, giống như pháo hoa vậy.
"Đạn tín hiệu?"
Triệu Nhã Nhu thầm nhủ, hiện tại nàng có thể khẳng định nhất định Diệp Lãng có đồng bọn, hắn phát tín hiệu đạn này là để thông tri đối phương.
Bất quá cho dù thông tri thì sao, trong hoàng cung Tường Không này thì ai có thể xông vào?
Sau khi Diệp Lãng quăng ra viên đạn tín hiệu kia, động tác của hắn cũng không đừng lại, còn chạy như điên, tốc độ rất nhanh làm cho người ta có điểm không kịp phản ứng.
Bất quá Triệu Nhã Nhu đã biết điểm này nên đã sớm huấn luyện qua!
Một tấm lưới, hai tấm lưới, ba tấm lưới...
Vô luận Diệp Lãng đi đâu đều bị lưới bao lại, đường đi của hắn bị phong kín!
Nếu Diệp Lãng vẫn bảo trì tốc độ thì dù người phía trước không động thủ, bản thân hắn cũng sẽ nhảy vào trong võng. Mà Triệu Nhã Nhu đã tính toán qua tốc độ của Diệp Lãng rồi, cảm thấy cho dù hắn giảm tốc cũng sẽ không kịp.
Nhưng ngay một khắc kia, Diệp Lãng hoàn toàn không có cảm giác giảm tốc độ, hắn thẳng tắp đứng đằng kia, làm cho những động tác canh trước đều rơi vào khoảng không.
Vào lúc này, Diệp Lãng hẳn là nhân cơ hội tiến lên nhưng hắn lại không làm vậy bởi phía trước còn có đợt võng thứ hai nữa!
Triệu Nhã Nhu đã tính toán nếu bại thì như thế nào, nàng lợi dụng mình người đông thế mạnh, an bài rất nhiều đạo phòng ngự, một đạo không được thì hai, ba đạo!
Ta kháo, đúng là một nữ nhân biến thái!
Bởi vì một cái tạm dừng này của Diệp Lãng mà Thiên Võng Trận bốn phía ngày càng gần hắn, vây quanh hắn lại.
"Quăng lưới!"
Quăng lưới này cũng không phải ném lưới đi mà là lợi dụng thủ pháp đặc thù quăng lưới về phía Diệp Lãng, cuốn lấy hắn. Một khi hắn bị một tấm lưới nào cuốn lấy thì sau đấy sẽ có tấm thứ hai, tấm thứ ba... Mà quăng lưới cũng không phải chỉ riêng trước mặt Diệp Lãng, cả mặt sau, bên trái, bên phải đều quăng lại đây.