Diệp Thành Thiên bổ một kiếm tới phía trước, mang theo đấu khí sắc bén đánh bay một đám lính đang xung phong về phía này, ngã trái ngã phái văng về đám kiến trúc chung quanh.
"Băng Phong..." Diệp Lam Vũ vung tay lên, phóng ma pháp tới nơi địch nhân tập trung, một đạo hàn quang bạo mở, những nơi hàn quang đi qua, băng sương rất nhanh ngưng kết, nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy quá trình này, đóng băng lại tất cả những gì trên đường nó đi qua, kể cả người!
"Hỏa Vũ!" Trong nháy mắt, Thất công chúa phóng ra một con Hỏa Long về phía khu vực bị đóng băng kia, trực tiếp bắn nổ tung khu vực ấy, băng hỏa cùng đánh sâu vào làm đám người kia biến mất trên cõi đời này...
Bên này, Diệp Dực và Nguyễn Liên Nhi cũng bị người ta chú ý, Thiên cấp cao thủ đúng là không cần cố kỵ gì, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Mà lúc này Long An Kỳ lại giống như một người thường, đứng trong vòng bảo hộ, dẫn theo đám người ở trong phối hợp di động, bất quá, khi có cá lọt lưới thì nàng sẽ nhẹ nhàng chém ra một đạo băng tiễn giải quyết.
Tuy những người này không nhiều nhưng thực lực lại rất khủng bố, cho dù thiên quân vạn mã cũng rất khó ngăn cản họ, mà họ lại chiếm ưu thế trong việc chiến đấu trên đường phố nữa. Cứ như vậy, mọi người lấy tộc độ cực nhanh chạy về phía thành nam, đột phá từng cửa ải một.
"Ông nội, chúng ta đi Chu Tước Đế Quốc thì bọn họ có thể dự đoán trước không?" Trong lúc đó Diệp Lãng có hỏi một câu.
"Hẳn là không đâu, không ai biết gia tộc của ngoại công ngươi cả nên chắc sẽ không nghĩ đến phương diện này." Diệp Dực lắc đầu trả lời, tuy không phải rất khẳng định nhưng cũng có 8-9 phần tin tưởng.
"Vậy là tốt rồi, bọn họ sẽ không biết trước lộ tuyến của chúng ta!" Diệp Lãng nói, sau đó tiếp tục ở trong đám người mà phòng ngự, từ sau khi những người kia khôi phục thực lực thì hắn luôn phòng ngự, không đi công kích, có một đám người "trâu bò" như vậy đi công kích thì cần hắn động thủ sao?
So với đấu khí, ma pháp của những người này thì uy lực vũ kỹ của Diệp Lãng có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều, nếu một người thì không có gì, nhưng mở đường cho một đám người thì đau đầu rồi đây.
Hơn nữa, cho dù hắn nguyện ý đi mở đường thì người khác cũng không muốn, đám người Diệp Lam Vũ sẽ để cho hắn mạo hiểm ở bên ngoài sao?
Lại hơn nữa, lực phòng ngự của Thủy Nguyệt Chi Kính đã đạt đến tình trạng "vô đối", có thể hoàn toàn phòng ngự bất cứ loại công kích nào, cũng có thể phản ngược lại hết thảy, cái này mà không dùng để phòng ngự thì chẳng phải đáng tiếc sao!
Bây giờ thứ làm Triệu Nhã Nhu đau đầu nhất chính là cái Thủy Nguyệt Chi Kính này của Diệp Lãng, trình độ phiền toái của nó phải vượt xa so với hai cái Thiên cấp cao thủ như Diệp Dực và Nguyễn Liên Nhi.
Bởi Thủy Nguyệt Chi Kính làm cho rất nhiều công kích trong phạm vi lớn đều mất đi tác dụng, nếu như không có thứ này thì nàng có thể buông tha mà "làm rụng" một mảng kiến trúc, thậm chí một đoàn binh lính để đổi lấy sự biến mất của đám người Diệp Lãng!
Nhưng là, sau lần đầu tiên "xài thử" liền dễ dàng bị Diệp Lãng bắn ngược lại thì nàng bó tay rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng chiến thuật biển người!
Mà lúc này cơ hồ tất cả mọi người lại có một cái đánh giá mới về Thủy Nguyệt Chi Kính của Diệp Lãng - biến thái!
Trên đường đào tẩu, Diệp Lãng phóng ra rất nhiều phiên bản khác nhau của Thủy Nguyệt Chi Kính, bắn ngược lại tất cả công kích. Mà cái này chưa phải biến thái nhất đâu, còn biến thái hơn là hắn có thể tự do thay đổi kích thước lớn nhỏ, biến thái nhất là hắn thậm chí có thể một tay xài một cái, một lúc thả ra hai!
Cái này có để cho người khác sống không? Thứ tuyệt đối phòng ngự như vậy làm sao người ta có thể phá hủy được đây? Ngay cả Thiên cấp cao thủ cũng không thể phá vỡ được thứ này trong một thời gian ngắn! Bởi vậy chỉ có thể tiêu hào dần dần thôi. Có thứ phòng ngự gần như vô địch đó, đám người kia đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có chút lo lắng buồn phiền về phòng ngự!
"Không cần đi về phía cửa thành, trực tiếp từ nơi này phóng ra ngoài nếu không ma lực của ta tiêu hao sạch mất!" Diệp Lãng hô, sự "vô địch" của hắn cũng không phải vĩnh cửu, cứ mỗi lần ngăn cản một đợt công kích sẽ tiêu hao một ít ma lực của hắn.
Nếu vừa rồi Triệu Nhã Nhu vẫn sử dụng biện pháp tiến công quy mô lớn, kỳ thật cũng có thể "mài chết" Diệp Lãng, nhưng làm vậy tổn thất quá lớn cho nên nàng thất bại một lần thì không nghĩ đến làm lại lần hai.
"Làm sao từ nơi này ra ngoài được? Tường thành ở đây đều có ma pháp bảo hộ, không dễ dàng bị hủy, bây giờ chúng ta không thể dây dưa ở đây được." Diệp Thành Thiên cau mày nói.
Hắn đương nhiên biết vẫn tiêu hao như vậy là không ổn, hơn nữa từ nơi này vọt ra ngoài cũng là lựa chọn tốt nhất, đi ra theo hướng cửa thành nhất định sẽ gặp được càng nhiều truy binh hơn.
"Yên tâm đi, ta nghiên cứu qua thiết kế của tường thành này rồi, chỉ cần phá hủy một phần này nọ là có thể hủy diệt được bộ phận tường thành này." Diệp Lãng cười nói, sau đó lấy ra "chuyên dụng" luyện kim đại pháo của mình, sau đó tiến hành điều chỉnh.
"Ngươi nghiên cứu qua? Vì sao ngươi phải đi nghiên cứu thứ này?" Đám người Diệp Thành Thiên khó hiểu hỏi, cái này hình như cũng không "thật" cho lắm.
"Các ngươi không biết à? Phòng ngự của cả Hoàng Thành đều tạo thành từ luyện kim trận, ở trong đó có rất nhiều ý tưởng luyện kim, rất đáng giá cho ta tham khảo! Đừng coi thường những luyện kim thuật sĩ chúng ta, các ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được những luyện kim thuật sĩ vì đại lục này mà cống hiến nhiều ít đâu! Các ngươi chỉ biết phá hư, mà luyện kim thuật sĩ ngoài phá hư ra còn có thể kiến thiết!" Diệp Lãng rất có cảm xúc nói.
Trên toàn đại lục, tuy có điều tôn trọng với những luyện kim thuật sĩ, cũng có chuyên môn đào tạo về nó, có điều vẫn đặt đấu khí và ma pháp ở vị trí đệ nhất!
Mà giống như lời Diệp Lãng vậy, ma pháp đấu khí đều dùng để chiến đấu, là biểu hiện của vũ lực, luyện kim thuật ngoại trừ có thể biểu hiện vũ lực ra, càng nhiều là phát triển về phương diện kiến thiết.
Một cái thành thị có thể không có Vũ Giả, có thể không có Ma Pháp Sư, lại không thể không có luyện kim thuật sĩ, luyện kim thuật sĩ chính là thiết kế, công trình sư, còn là khoa học gia, là người kiến thiết tất cả các lĩnh vực, các phương diện.
"Tư!"
Luyện kim đại pháo của Diệp Lãng bắn ra một xạ tuyến về phía tường thành, một cái xạ tuyến này lại rất nhỏ, điều này làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Làm cái gì vậy, thứ này thoạt nhìn căn bản không có chút uy lực nào thì có ích gì? Chưa nói đến cái loại tường thành có mang theo ma pháp bảo hộ này, cho dù là tường thành bình thường cũng không thể bắn lủng được!
Nhưng rất nhanh sau đó tất cả mọi người đã nhìn ra kết quả, xạ tuyến nhìn qua không có chút uy lực này lại có tác dụng, hơn nữa rất rõ ràng!
Ai cũng nhìn thấy phía trước tường thành bắt đầu xuất hiện từng đạo ánh sáng xuyên qua, càng ngày càng sáng, càng lớn...
"oanh oanh!"
Tường thành chấn động, trong nháy mắt đổ ầm xuống dưới!
Trước mặt mọi người xuất hiện một cái lỗ hổng trên tường thành, tuy lỗ hồng này bị chồng chất thành một tòa núi nhỏ, người thường muốn đi qua cũng mất rất nhiều thời gian, nhưng đối với những cao thủ cỡ này thì "không có gì phải xoắn" cả!
Tuy lối ra đã xuất hiện, nhưng ai cũng ngẩn người trong chốc lát, bọn họ tựa hồ không thể tin được cái tường thành mà theo bọn họ biết là không thể nào phá hủy, đã bảo hộ cho mình vô số lần, phòng thủ vô cùng kiên cố cứ như vậy bị Diệp Lãng bắn sụp!!