-Các ngươi còn nói không có, ta hỏi ngươi, có phải ngươi chính là tiểu ma nữ Lý Nguyệt hay không?
Một trung niên nhân đi ra nói, hắn chính là tên Nha Tướng lúc trước đã nổi giận trong phủ đệ.
-Nhìn xem, quả nhiên người ta vì ngươi mà tới đây.
Sau khi Diệp Lãng nghe xong, hắn liền khẳng định những người này là do Lý Nguyệt trêu chọc.
-Câm miệng!
Lý Nguyệt giận dữ nói.
...
Diệp Lãng che miệng lại, bộ dạng của hắn ý nói ta sẽ không nói thêm lời nào.
...
Lý Nguyệt nhìn thấy Diệp Lãng như vậy, liền vô lực lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn tên trung niên nhân kia.
-Các ngươi là người của Mục Dương trấn?
Lý Nguyệt bắt đầu hỏi thăm, trong âm thanh không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, cho dù có đối mặt thiên quân vạn mã nàng cũng chưa từng sợ hãi qua, huống chi chỉ có một đám người như vậy.
-Đúng vậy, tiểu ma nữ quả nhiên có phách lực, ta chính là Nha Tướng Hawke trấn thủ Mục Dương trấn, thuộc Tham Lang quân đoàn.
Thì ra trung niên nhân kia chính là Nha Tướng Hawke, hắn lãnh đạm giới thiệu chính mình.
-Nha Tướng Hawke, không biết các ngươi tới đây làm gì, tại sao lại vây quanh chúng ta?
Lý Nguyệt hỏi thăm rất lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn binh sĩ tinh anh bốn phía.
-Hừ! Chuyện này còn cần ta nói rõ ra sao?
Hawke hừ lạnh, Lý Nguyệt lãnh đạm làm cho hắn cảm thấy không quen, quá trấn định.
-Thỉnh chỉ giáo!
Lý Nguyệt chỉ nói ra ba chữ, vẫn biểu lộ lạnh nhạt, làm cho Hawke cảm thấy kinh ngạc.
Hắn hành quân chiến tranh đã gặp qua nhiều người, nhưng loại người như Lý Nguyệt hắn rất ít gặp được, nhưng đó đều là những Đại Tướng thân kinh bách chiến, mà cảm giác của đám người này, còn không bằng cả tiểu ma nữ Lý Nguyệt.
Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, nhiều nhất mới chỉ hai mươi tuổi, mà những người kia đều là những lão gài bảy tám mươi tuổi, trải qua rất nhiều thời gian lịch lãm rèn luyện mới có thể có được, mà tiểu ma nữ này lại có cảm giác này, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Bất kể thế nào, tiểu ma nữ này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Còn tên thiếu niên bên cạnh, giống như không cảm thấy có chút nguy hiểm nào, không biết đồn đãi có đúng hay không, tiễn thuật của hắn mạnh như vậy sao?
-Các ngươi làm tổn thương nhiều ngươi của chúng ta như vậy, lại còn giết một tiểu Đô Thống của chúng ta, các ngươi thấy chuyện này nên tính toán thế nào? Nếu muốn không giết các ngươi, hãy báo ra lai lịch của mình, chúng ta sẽ bàn bạc lại với nhau.
Hawke lạnh lùng nói, hắn muốn dò hỏi thân phận của hai người Diệp Lãng.
Tiểu ma nữ Lý Nguyệt gây cho hán cảm giác rung động, làm cho hắn phải nhìn thẳng mà nói chuyện, nếu đụng phải thế lực mạnh mẽ, hắn còn phải lấy lòng Lý Nguyệt.
-Ta chỉ là một người bị bắt cóc.
Lý Nguyệt không muốn nói cái gì, nàng không muốn làm bại lộ thân phận của Diệp Lãng.
-Bắt cóc? Ai?
Hawke sững sờ, về vấn đề này, hắn vẫn chưa nghe ai thông báo.
-Ta! Là ta đã bắt cóc nàng, ta là cướp!
Diệp Lãng lập tức nhấc tay nói.
-Ngươi cảm thấy rất vinh quang sao?
Lý Nguyệt lên tiếng hỏi.
-Ân, ta là một tên cướp rất vinh quang, ta rất quang minh chính đại!
Diệp Lãng gật đầu, hắn nói ra một câu mà người bình thường tuyệt đối không dám nói.
Làm cướp mà vinh quang, còn quang minh chính đại, ngươi đúng là vô sỉ mà!
-Nếu đã không chịu nói, ta đành phải bắt các ngươi lại rồi nói sau!
Hawke biết rõ hai người Diệp Lãng không muốn nói ra thân phận của mình, hắn cũng không sao cả, hắn cảm thấy bắt hai người Diệp Lãng trước rồi sau đó từ từ hỏi cũng không muộn.
-Đợi một chút!
Diệp Lãng phất tay, lên tiếng nói.
-Xin hỏi có vấn đề gì sao?
Hawke lúc này rất lễ phép, hình tượng này của hắn giống như song phương không phải đang đối chọi với nhau.
-Ta hỏi một câu đề, có phải các ngươi cảm thấy tiền thuốc men không đủ, cho nên muốn kiếm ta đòi thêm hay không?
Diệp Lãng dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người này.
-Tiền thuốc men? Hừ, danh dự của Tham Lang quân đoàn chúng ta bị các ngươi chà đạp như vậy, các ngươi cảm thấy chúng ta sẽ vì một chút tiền thuốc men mà tha cho các ngươi sao?
Hawke nghe được ba chữ tiền thuốc men thì ngẩn ngơ, hắn vẫn chưa biết được tin tức Diệp Lãng đã cho tiền thuốc men rồi, nếu hắn biết rõ, có lẽ chuyện này sẽ không biến thành như vậy.
-Nếu không phải vì tiền thuốc men, các ngươi tới đây làm gì?
Diệp Lãng hỏi.
...
Người ta nói lâu như vậy, hắn còn chưa rõ sao? Đi tới đây là để bắt các ngươi chứ làm gì.
-Đồ đần! Bọn họ đến bắt chúng ta, có lẽ còn muốn giết chúng ta!
Lý Nguyệt tức giận nói.
-Tại sao các ngươi vẫn dây dưa không dứt thế, chuyện này vốn là các ngươi sai trước, đừng có lại phiền chúng ta, nếu không, kết quả không chỉ bị thương đơn giản như vậy!
Diệp Lãng nhíu mày, nói rất lãnh đạm.
-Ha ha...
Sau khi nghe lời này của Diệp Lãng, bốn phía vang lên tiếng cười điên cuồng, bọn họ cảm thấy đây là một câu truyện buồn cười nhất mà mình nghe được, một tên tiểu tử mà dám ở trước mặt của bọn họ kêu gào, hắn dựa vào cái gì?
-Tiểu tử, ngươi rất hung hăng càn quấy, nhưng muốn hung hăng càn quấy phải có bổn sự, nếu không có bổn sự, kết cục của ngươi rất bi thảm.
Hawke rất khinh thường nhìn xem diệp làng, hắn khinh thường diệp Lãng hung hăng càn quấy, cho rằng Diệp Lãng không tự lượng sức.
-Hung hăng càn quấy? Ta không phải, ta chỉ nói sự thật thôi, mà ta cũng có bản lĩnh thực tế, chí ít ta có bổn sự giải quyết toàn bộ các ngươi!
Diệp Lãng nói rất lạnh nhạt.
-Lão đại, không nên nói nhiều với bọn chúng, trực tiếp xông lên, giết hắn trước, bắt tiểu ma nữ này lại, nàng đúng là một vưu vật, hắc hắc...
Một người vừa cười vừa nói.
-Đúng vậy a, đúng vậy a, tiểu ma nữ này quá mê hoặc người ta a...
-Lão đại, đến lúc đó ngươi lên trước, sau đó sẽ tới lượt chúng ta...
Lý Nguyệt đứng dưới ánh trăng rằm, đồng tử màu bạc trở nên yêu dị, lúc này nàng có thể nói là không thua bất cứ nữ nhân nào, dung nhan khuynh đảo chúng sinh.
Nhưng mà, có thể khuynh đảo chúng sinh, không phải là thứ nàng muốn, cũng không có nghĩa là nàng thích bị đám người này đùa giỡn.
Sắc mặt Lý Nguyệt càng ngày càng lạnh như băng, trên người phát ra từng đợt sát khí, sát khí lạnh như băng giống như biến thành gió lạnh trong đêm, làm cho người ta cảm thấy trong lòng rét lạnh.
Giờ phút này, ai cũng có thể nhìn ra, nàng muốn đại khai sát giới!
-Vèo!
-Vèo!
-A!!!
-A...
Chỉ nghe được vài âm thanh xé gió, sau đó là tiếng người kêu lên thảm thiết.
Những người vừa mở miệng đùa giỡn Lý Nguyệt, hiện tại chỗ yết có một mũi tên, mũi tên bắn xuyên qua yết hầu của bọn họ, vừa nhìn là đã biết những người này phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lúc này, mọi người mới phát hiện, trong tay Diệp Lãng đã xuất hiện một cây cung, mà những mũi tên vừa rồi là do hắn bắn ra.
-Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn!
Giờ phút này ngữ khí của Diệp Lãng biến thành rất đáng sợ, bởi vì đối với những người này, đây chính là tiếng kèn tiễn đưa người chết!
-Hừ!
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng một cái thật sâu, sau đó hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy vào trong đám người này.
Cũng giống như lần trước, nơi Lý Nguyệt đi qua đều là một cảnh huyết tinh, nhưng lần này khác lần trước, lần này mỗi chiêu của Lý Nguyệt đều là trí mạng, không cho người ta bất cứ cơ hội sống sót nào.