Không phải như vậy, nàng vốn không nên nói như vậy,
Lúc này Ái Đức Hoa đang có điểm nghi hoặc, cũng chua xót cười vói sự tán dương của Diệp Lãng, đơn giản là, với hắn, câu mà Tạp Toa nói quả thật có điểm ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của hắn, Tạp Toa là một cô gái thuộc loại thực văn tĩnh, thực ôn nhu, thực nội hướng, mà câu nói vừa rồi hẳn là của một cô gái rất mạnh mê.
Bất quá, Ái Đức Hoa rất nhanh liền hiểu được, khi hắn nhìn thấy cô gái bên cạnh Tạp Toa đã nghĩ ra được đáp án.
Nhất định là nàng bày cho Tạp Toa, cái này cũng thực phù hợp tính cách của nàng!
"Đề mục có hai cái, một là thông qua nhưng nan đề của tất cả những người đa mưu túc trí trong chúng ta, một là đánh bại tất cả mọi người. Đây là tự chọn, có thể chọn cả hai cũng có thể chọn một cái trong đó!" Tạp Toa vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng nói.
"Nhắc nhở mọi người một chút, cũng không nhất định là người thắng sẽ thành còng, thất bại cũng chưa chắc đã mất đi cơ hội! Hết thảy đều nhìn vào biểu hiện của các ngươi!" Tạp Toa lại bổ sung.
Cao, thật sự là cao!
Nói như vậy, đến lúc đó dù Ái Đức Hoa có thất bại cũng có thể trở thành vị hôn phu của nàng, mà quan trọng nhất là, cái này có thể nói lên trượng phu nàng chọn là người nàng yêu, không quá coi trọng tài năng, chủ yếu là phẩm hạnh!
May mà nàng có mục đích trước, nếu không lấy điều kiện này, nếu Diệp Lãng xử lý người khác xong cũng không có hiệu quả, cuối cùng vẫn rất có thể chọn người bị hắn xử lý.
Bất quá, người Tạp Toa muốn chọn là Ái Đức Hoa, Diệp Lãng thuận theo tâm ý của nàng, nàng muốn tìm lý do xóa sạch tất cả mọi người, chính là Diệp Lãng ở trong!
"Ta muốn đánh bại mọi người!" Diệp Lãng là người đẩu tiên tỏ thái độ, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ lựa chọn trả lời nan đề, sẽ không đi làm chuyện đánh đánh giết giết này, như vậy rất không văn minh!
Dùng lời Diệp Lãng mà nói ta là một bại gia tử cao quý, việc này giao cho người khác là được.
Người ở đây trên cơ bản đều chọn chiến đấu bởi họ muốn Tạp Toa nhìn thấy một mặt uy vũ của mình.
Tuy rằng nói trí tuệ trọng yếu hơn võ lực, nhưng muốn gạt nữ nhân, không, là theo đuổi nữ nhân thì bày ra vũ lực sẽ hữu dụng hơn với trí tuệ.
Chẳng qua, khi mọi người bắt đẩu đi ra ngoài chỉến đấu, lại phát hiện Diệp Lãng vẫn ngồi đằng kia uống trà, cũng không có ý đi ra ngoài ít nhất không muốn nhanh như vậy đã ra ngoài.
"Ngươi đừng vội từ từ đi!"
Lúc này Ái Đức Hoa đang muốn ra ngoài nhưng âm thanh của Diệp Lãng lại vang lên bên tai hắn, làm hắn lập tức dại ra.
Lúc đó khoảng cách của hắn và Diệp Lãng còn rất xa, nếu Diệp Lãng lớn tiếng nói thì thực bình thường, nhưng thực tế thanh âm này của Diệp Lãng lại rất nhỏ.
Là mình nghe nhầm sao?
"Không cần hoài nghi, ta đang nói với ngươi đấy, chỉ có ngươi nghe được thôi, ngươi cũng không cần trả lời bởi vì nếu ngươi nói thì người khác sẽ nghe được! Bây giờ còn không phải lúc ngươi biểu hiện, chờ ta giải quyết một số người xong rồi hẵng lên!"
"Đừng nên hỏi ta vì sao bây giờ không lên, ngươi thật sự là ngu, để người khác chém giết trước một chút không phải là tốt hơn sao? Ít được một vài đối thủ cũng là khảo nghiệm trí tuệ của ngươi!"
Diệp Lãng tiếp tục uống trà, nhưng thanh âm vẫn tiếp tục vang lên bên tai Ái Đức Hoa, điều này làm Ái Đức Hoa như lọt vào sương mù, không rõ vì sao Diệp Lãng có thể làm được như vậy,
Kỳ thật, cái này cũng rất đơn giản, bất quá chỉ là một hạng kỹ năng cơ bản nhất trong võ lâm bảo khổ mà Diệp Lãng học được thôi, là một loại kỹ năng mà giới giang hồ thường xuyên dùng đến - truyền âm nhập mật!
Có điều, tuy Diệp Lãng nói đúng, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cũng có thể tiêu hao một chút thực lực của người khác, nhưng Ái Đức Hoa vẫn cảm thấy như vậy là mình chỉếm tiện nghi của người khác vậy.
"Yên tâm, ta sẽ để ngươi xuất trướng thực phấn khích, cũng để lại vài tên có thực lực kha khá cho ngươi, tin rằng chỉến đầu giữa các ngươi sẽ thực phấn khích!"
"Ngươi đừng nói không, tinh lực một người là có hạn, ngươi đứng xem người khác đấu cũng không phải là nhát gan, không phải giả dối mà là mưu lược, ngươi đừng đi làm mấy chuyện hưu dũng vô mưu như vậy!"
Lời Diệp Làng làm Ái Đức Hoa tỉnh lại, làm hắn hiểu được mình hẳn là nên dùng khí lực vào những nơi, những lúc hữu dụng nhất, trước đó phải nhẫn nại!
Mà cùng lúc đó, Ái Đức Hoa rất kỳ quái sao Diệp Lãng đột nhiên khôn khéo như vậy, lời nói ý nghĩ rõ ràng như thế?
Vẫn là câu kia, ở thời khắc mấu chốt thì chắc là Diệp Lãng sẽ không mơ hồ đâu, ít nhất là cái loại mơ hồ có ảnh hưởng đến sự tình…
"Mọi người ở đây cũng có chung ý tưởng như nhau, vậy thì chúng ta rõ ràng một chút, tự chúng ta sẽ phân tổ chỉến đấu, cũng giảm đi thời gian của mọi người." Ước Hàn Ni còn đang ở trong đại sảnh cười nói.
"Được rồi tất cả mọi người đều là người thông minh, đều hiểu rằng nếu không hợp tác cũng chỉ có thể làm cho người khác vây công mình mà thôi." Lại một người đứng ra nói.
"Vậy thì tùy cơ đi, cũng không cần phải rút thăm cho phức tạp!" Lại có người nói.
Vài người này coi như là khôn khéo nhất, cũng có thực lực cực mạnh ở đây, là những người mà Diệp Lãng cần loại bỏ nhất. Mà trong những người này, đại đa số đều là quý tộc, kể cả Diệp Lãng và Ái Đức Hoa, chỉ có hai người thuộc loại bình dán mà thôi.
Mặc kệ bình dân hay quý tộc, có thể có tiếng nói ở đây đều không phải nhân vật đơn giản.
"Uy, các ngươi làm vậy là không được!" Diệp Lãng đột nhiên nói chuyện, tỏ vẻ phản đối.
"Diệp công tử, vì sao lại không được?" Ước Hàn Ni khiêm tốn hỏi.
"Ngươi đừng quên lần này chúng ta đến đây để làm gì? Để ra mắt, để thân cận, các ngươi cứ phân tổ ra đấu thì lúc đó Tạp Toa tiểu thư sẽ nhìn ai? Ngươi, ngươi, hay là ngươi?" Diệp Lãng chỉ một đám người kia nói.
"Cái này…" Ước Hàn Ni còn muốn nói cái gì, bất quá Diệp Lãng lại đánh gãy lời của hắn.
"Vừa rồi không phải Tạp Toa tiểu thư đã nói sao, nàng chưa chắc sẽ thích người xuất sắc nhất, đây không phải là luận võ thuần túy, còn phải xuất ra vũ đức của người tập võ như chúng ta, xuất ra phẩm đức làm người. Bởi vậy, làm như thế là không thích hợp!"
"Đương nhiên ta cũng không để ý lắm, ta vốn vĩ đại như vậy, nổi bật như vậy, cho dù trong đêm tối cũng sẽ sáng lên như ánh đom đóm, là sáng tỏ, là xuất chúng như vậy nên nhất định ta sẽ được Tạp Toa tiểu thư chú ý, tin rằng nàng nhất định sẽ yêu ta!" Diệp Lãng giương mặt lên nói.
Tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo a, có cơ hội nhất định phải đánh hắn một chút.
Lần này Diệp Lãng đã chọc tức tất cả mọi người, mà đây cũng là mục đích của hắn, tốt nhất là tất cả mọi người đều đến gây chuyện với hắn, như vậy hắn có thể xử lý những người có nguy hiểm với Ái Đức Hoa.
Mà sở dĩ hắn không đồng ý việc phân tổ cũng là vì Ái Đức Hoa, nếu phân tổ thì chưa biết Ái Đức Hoa sẽ bị phân đến với ai, như vậy Diệp Lãng sẽ không thể khống chế được nữa.