Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 491: Chương 491: Đêm tập (1)




Nói đến công tác thống kê tích phân này cũng không phải là có người đi theo sau, nếu như thế thì cần an bài không biết bao nhiêu người nữa!

Người tham gia hoạt động sẽ lấy một cái luyện kim công cụ loại nhỏ, đây là một công cụ chuyên ghi chép con mồi, mỗi lần giết con mồi xong chỉ cần ghi chép lại một chút là được.

Ban đêm, Diệp Lãng và Lý Nguyệt tìm một chỗ hạ trại...

"Lý Nguyệt tiểu thự ngươi có mang theo lều trại không?" Vào lúc hạ trại, Diệp Lãng hỏi.

"Tất nhiên là có!" Lý Nguyệt lấy ra một cái lều trại, sau đó rất quen thuộc dựng lên. Làm một giáo úy, cái này với nàng chỉ có thể xem như chút chuyện nhỏ.

"Này... Có mang thừa không?" Diệp Lãng hỏi.

"Không có, ngươi... Chăng lẽ ngươi không mang?" Lý Nguyệt nhìn về phía Diệp Lãng, lúc này mới hiểu được hóa ra vừa nãy Diệp Lãng hỏi mình cũng không phải xuất phát từ yên tâm, chủ yếu là vì hắn cũng không mang theo.

"Ha ha, này... quên thôi..." Diệp Lãng nói.

Lý Nguyệt trầm mặc, mà Lãnh Huyết Ngũ tránh trong chỗ tối cũng hết chỗ nói rồi, bây giờ nàng mới phát hiện mình quên thứ này, để Diệp Lãng đến đây vây săn mà lại không chuẩn bị dã ngoại lều trại

"Sao ngươi lại mơ hồ như vậy, lần vây săn này diễn ra hơn mười ngày a, sao ngươi lại không mang theo lều trại! Vốn ta có một cái dự bị, bất quá bị ca ca lấy đi rồi, hắn cũng ở đây." Lý Nguyệt hồi đáp.

"Không phải đâu! Vậy phải làm sao giờ, chúng ta ngủ cùng một cái được không?" Lời Diệp Lãng làm cả hai thiếu nữ đều ngần người ra, người này cũng rõ ràng quá đi.

"Ngươi cố ý không mang theo phải không?" Diệp Lãng làm cho Lý Nguyệt hoài nghi.

"Ta quên mà, ta cố ý không mang theo để làm gì, còn phải chen chúc với ngươi trong cùng cái lều trại!" Diệp Lãng cau mày nói, tựa hồ chen chúc cùng Lý Nguyệt là một chuyện thật khó chịu vậy.

Mà nếu chuyện này bị đám người theo đuổi Lý Nguyệt biết thì nhất định sẽ chỉ vào mũi Diệp Lãng mắng to, tiểu tù ngươi quá vô sỉ, nhất định là ngươi cổ ý, muốn ở cùng Lý Nguyệt tiểu thự ngươi nắm mơ à!

"Đi tìm chết đi! Ai muốn chen chúc một chỗ với ngươi, ta mặc kệ ngươi là vô tình hay cố ý, nếu ngươi không có lều trại thì ra ngoài ngủ đi!" Lý Nguyệt coi nhẹ Diệp Lãng, tiếp tục dựng lều trại của mình.

“Ừ, ta ngủ ở ngoài thì tốt hơn một chút!" Diệp Lãng gật đầu, "Ta đi tìm một ít cùi nhóm lừa, tối nay ăn thịt nướng à?"

"Nướng thịt đi, nướng mấy con thỏ kia kìa." Lý Nguyệt trả lời, nàng cũng không phải cái loại người thấy mấy con thỏ đáng yêu liền sinh lòng thương xót, hơn nữa, mấy con thỏ đó đã sớm chết dưới tên của nàng rồi.

"Tốt lắm, ngươi đi nướng đi!" Diệp Lãng gật đầu nói.

"Vì sao lại là ta?" Lý Nguyệt thật vô lực, người này bị làm sao vậy, luôn đổ chuyện lên đầu ta, hắn thật đang theo đuổi ta sao?

"Bởi vì khi sáng ta đã hầm canh rồi nên bây giờ đến lượt ngươi nướng, ngươi đi giết con thỏ đi, ta nhặt lại đây là nướng được rồi!" Lý do của Diệp Lãng tựa hồ rất bình thường, nhưng lại tựa hồ có điểm không bình thường.

Bất quá mặc kệ là bình thường hay không, Diệp Lãng nói xong liền quay mặt bước đi, không để Lý Nguyệt có cơ hội phản bát làm cho Lý Nguyệt không thể không đi giết con thỏ, tất nhiên phải đợi nàng chỉnh trang lều trại xong đã.

"Tiểu thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa cho ta....

"Đã nướng chín rồi, nó không mờ được!"

Khi Diệp Lãng hát khúc này, con thỏ trong tay Lý Nguyệt đã rất chín rồi, lời vừa rồi chính là câu trả lời Lý Nguyệt đưa cho hắn, vừa nghe như vậy đã biết Lý Nguyệt là thuộc loại nữ hài tử theo chủ nghĩa hiện thực, không có đặc biệt ảo tưởng.

"Ai nói, nấu chín con vịt đều có thể bay, nấu chết con thỏ có khi còn mở được cửa kìa." Diệp Lãng vụng trộm nhéo một cái chán, cắn một cái xong, cảm giác rất ngon!

"Ngươi làm cho con vịt chín bay bay ta xem." Lý Nguyệt tức giận nói.

"Ném nó lên không trung thì không phải đã bay sao?" Diệp Lãng lại cắn một miếng thịt

thỏ.

..." Lý Nguyệt không nghĩ tranh cãi gì nữa bởi nàng cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa.

Mà rất nhanh sau đó Lý Nguyệt biết ngay vì sao Diệp Lãng lại bắt mình đi nướng thỏ, bởi vì...

Lúc đó Lý Nguyệt bắt Diệp Lãng nướng một con thỏ...

"Fox công tử, xin hỏi thứ trên tay là gì vậy, than cùi sao?" Lý Nguyệt nhìn thoáng qua con thỏ trong tay Diệp Lãng, kỳ thật cái màu đen của nó không kém với than cùi là bao.

"Không phải đâu, là con thỏ đó, có điều chỉ hơi đen một chút mà thôi! Hẳn là hơi khét..." Diệp Lãng hồi đáp.

"Cái này cũng gọi là hơi đen à? Cái này đâu phải là hơi khét, là trăm phần trăm khét!" Lý Nguyệt có điểm hết chỗ nói với Diệp Lãng rồi, công tử ca đúng là công tử ca, chưa từng sinh tồn nơi hoang dã.

"Phải không, cũng không sai!" Diệp Lãng thu hồi con thỏ, không tiếp tục nướng nữa.

"Không sai cái gì? Cái này cũng gọi là không sai?" Lý Nguyệt có điểm không rõ, không biết Diệp Lãng nghĩ gì, ngay cả như vậy còn nói là không sai.

"Đúng vậy, cái này không sai a, ít nhất cũng nói lên con thò này đã chín."

"..." Tất nhiên là chín rồi, đã bị đốt trọi như vậy thì có thể không chín sao?

"Chỉ cần bỏ đi bộ phận bị khét thì cũng có thể ăn vậy." Diệp Lãng lấy chùy thủ ra, hơ trên lùa một chút, sau đó bắt đầu "giải phẫu" con thỏ bề ngoài đen như than này.

Tuy rằng nói bề ngoài đã đen như than, bất quá ở trong vẫn còn một ít thịt!

"Về sau ta muốn nướng heo rừng, như vậy cho dù nướng cháy thì ở trong cũng còn không ít thịt, thịt thỏ quá ít!" Diệp Lãng nhìn chừng này thịt, hạ một cái quyết định nho nhỏ.

Lý Nguyệt cùng Lãnh Huyết Ngũ không phát biểu gì nữa, nếu sau này có cơ hội cùng nướng thịt với Diệp Lãng thì tuyệt đối các nàng sẽ không để hắn động thủ, thà rằng tự mình làm cho xong.

Cứ như vậy bữa tối đã xong, Lý Nguyệt đi vào lều trại nghỉ ngơi, mà Diệp Lãng tất nhiên không thể vào, hắn chỉ có thể leo lên một thân cây ngắm trăng.

Mà sau khi Lý Nguyệt đi vào lều trại, hắn liền rời xa một chút, làm cho Lãnh Huyết Ngũ có thể đi ra bồi mình ngắm trăng.

"Tiểu Ngũ, có ăn thịt nướng không?" Diệp Lãng lấy phần thịt bị khét kia ra cho Lãnh Huyết Ngũ, tất nhiên không phải bộ phận đen như than, là bộ phận có thể ăn.

"Không ăn!" Lãnh Huyết Ngũ tức giận nói, nướng thành như vậy thì còn gì ngon nữa.

"Vậy thì ta ăn, kỳ thật hương vị cũng rất ngon, thật giống như thịt khô." Diệp Lãng cắn một miếng thịt thò, tuy có thể ăn nhưng dường như hơi nước còn không nhiều lắm, không khác thịt khô là mấy.

"Cho ta một chút đi!" Lãnh Huyết Ngũ đoạt "thịt khô" trong tay Diệp Lãng, để vào trong miệng tước một ít: “Ừ, hương vị cũng không tệ lắm, có thể ăn được!"

Kỳ thật Lãnh Huyết Ngũ lấy lại đây chỉ để chia sẻ một chút, không muốn để Diệp Lãng ăn nhiều thứ đồ ăn mà nàng cho rằng khống tốt, kết quả ngoài ý muốn của nàng là, hương vị không ngờ cũng khá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.