Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 477: Chương 477: Đèn Khổng Minh bay cao (1)






\"...\" Diệp Lãng không nói gì.

\"Đừng làm rộn nữa, ngươi nhanh chóng đi thực hiện kế hoạch đi, đây là một cơ hội không sai!\" Lãnh Huyết Ngũ một cước đá bay Diệp Lãng, làm cho hắn ngoan ngoãn đi Thưởng Nguyệt Hội.

\"Được rồi! Ta đi!\" Diệp Lãng lộn một vòng trên không trung, hạ cánh xinh đẹp, rời đi!

Khi đi vào Thưởng Nguyệt Hội, Diệp Lãng có một chút kinh ngạc bởi chỗ này dường như hơi náo nhiệt quá mức!

Lần Thưởng Nguyệt Hội này cử hành trong đại viện Trúc Tâm Lâu, nơi này có thể cất chứa ngàn người vẫn không chật chội, mà bây giờ Diệp Lãng cảm thấy chật chội, cũng nói lên chỗ này có hơn ngàn người rồi!

\"Ta dựa vào, như vậy thì sao ta có thể đến gần Lý Nguyệt, còn không bắng về nhà ngủ!\" Khi Diệp Lãng nhìn thấy tình huống này, rõ ràng quyết định quay đầu chạy lấy người.

Nhưng bên cạnh có người rất không thân thiện nhìn chằm chằm Diệp Lãng, Diệp Lãng phát hiện dường như người này là Athena, không ngờ nàng cũng được mời.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Athena, Diệp Lãng đành phải tiến vào trong đám người, sau đó rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt Athena, điều này làm nàng rất tức giận, rõ ràng là trốn tránh mình, mình có đáng sợ như vậy sao?

Ngươi không đáng sợ, nhưng ngươi rất phiền!

Nếu Diệp Lãng bị Athena quơ được thì nhất định hắn sẽ thành thật trả lời vấn đề này, hiện tại Diệp Lãng cảm thấy người phiền phức nhất là nàng bởi nàng quá thông minh, bắt hắn phải dựa theo yêu cầu của nàng làm cái này cái nọ.

Những chuyện khác thì Diệp Lãng còn có thể coi nhẹ, nhưng kế hoạch theo đuối Lý Nguyệt lần này thì hắn không thể không thỏa hiệp!

\"Binh!\"

ở trong đám người, Diệp Lãng đụng phải một người, phải nói là một cái cô gái.

\"Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ, ca ca không cố ý... Sao lại là ngươi, chúng ta đúng là có duyên a.\" Khi Diệp Lãng nâng cô gái dậy, phát hiện hóa ra là cỏ gái đụng ở trước

\"A, lại là ngươi!\" Tiểu cô nương cũng rất bất ngờ.

\"Tốt lắm, lần này ca ca đưa ngươi cái gì nhỉ, muốn món đồ chơi như lần trước không?\" Diệp Lãng hỏi.

\"Thôi, một cái là dù rồi! Ngươi còn đồ chơi thú vị gì không?\" Tiểu cô nương hỏi, trong ánh mắt như có điểm chờ mong, xem ra nàng rất thích món đồ chơi lần trước Diệp Lãng đưa.

\"Thứ thú vị thì còn nhiều, bất quá không thích hợp với tiểu cô nương như ngươi, đúng rồi, thứ này nhất định ngươi sẽ thích, là một nữ hài tử đều sẽ thích.\" Diệp Lãng lấy ra một con gấu đồ chơi rất lớn, cơ hồ ngang với tiểu cô nương.

\"Oa, cái này thật đáng yêu..., nó gọi là gì?\" Tiểu cô nương lộ ra ý hưng phấn, rất thích thú ôm con gấu đồ chơi kia.

\"Cái này gọi là gấu đồ chơi! Thấy chưa! Ta đã nói loại gấu đồ chơi này thì đại bộ phận nữ hài tử sẽ thích mà, buổi tối ôm ngủ cũng rất thoải mái.\" Diệp Lãng cười cười, bất giác lấy tay sờ sờ đầu tiểu cô nương.

\"...\" Thân thể tiểu cô nương rung lên, hai mắt ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, trong mắt tràn ngập vẻ mê ly.

\"Ý, Trúc lão bản chúng ta hôm nay sao trở nên nhu thuận như vậy, thật giống như một tiểu cô nương bình thường vậy.\"

Tình huống của Diệp Lãng cùng tiểu cô nương bị một số người nhìn thấy, mà trong lòng họ đều toát ra vấn đề như vậy, thậm chí có người đã mở miệng nghị luận.

\"Ngươi, ngươi... Không, không có khả năng, ngươi không phải hắn, hắn không phải Hồ tộc.\" Tiểu cô nương lắc lắc đầu nói, tựa hồ nàng tường Diệp Lãng là một ai đó.

Diệp Lãng cũng đang muốn hỏi, đột nhiên có một người chạy tới, hô với tiểu cô nương kia: \"Trúc lão bàn, sao người lại ôm thứ này làm gì, nhanh đi lên nói mấy câu với mọi người đi, Thưởng Nguyệt Hội này lại là một tay người tổ chức a!\"

Trúc lão bản? Hắn đang nói tiểu cô nương này sao?

\"Đã biết! Ta sẽ đi ngay!\" Tiểu cô nương đáp lời, xem ra nàng đúng là Trúc lão bản này.

\"Trúc lão bản, sao người còn ôm vật kia, trước tiên để xuống dưới đi.\" Khi lên đài, người nọ phát hiện tiểu cô nương vẫn ôm con gấu đồ chơi liền nhắc nhở.

\"Không cần, con gấu đồ chơi này là bảo bổi của ta.\" Trúc lão bản ôm con gấu đồ chơi lên đài, sau đó bắt đầu đọc diễn văn.

Lúc này Diệp Lãng mới biết hóa ra tiểu cô nương Trúc lão bản này thật sự là một lão bàn, nàng là lão bản của Trúc Tâm Lâu này, cũng là lão bản của một thương hội.

Thật đúng là không nhìn ra, một tiểu cô nương nhỏ như vậy mà lại là một lão bản của thương hội, hơn nữa thoạt nhìn năng lực kinh doanh của nàng cũng rất mạnh.

Đột nhiên Diệp Lãng nhớ tới cũng từng có một tiểu cô nương giống như vậy, mười tuồi bắt đầu chống đỡ gia đình, dường như nàng cũng họ Trúc, Trúc gì ấy nhi...

\"Trúc Diệp Nhi...\"

Đúng, chính là Trúc Diệp Nhi! Dưới sự nhắc nhở của người khác, rốt cuộc Diệp Lãng cũng nhớ đến tên tiểu cô nương này, tên của nàng đã bị hắn quên mất.

Tiểu cô nương ngày trước vì muốn phối phương của Diệp Lãng mà đến van cầu hắn gia nhập liên minh giờ cũng đã trường thành a, ít nhất cũng lớn cỡ Trúc lão bản.

Khoan khoan...

Vừa rồi là ai nói?

Rốt cuộc Diệp Lãng cũng phản ứng lại, khi hắn nghe thấy ba chữ Trúc Diệp Nhi dường như là chính Trúc lão bản đọc diễn văn, mà câu này đầy dù hẳn là đã tạ mọi người đã đến, ta - Trúc Diệp Nhi đại biểu Trúc Tâm Lâu, đại biểu Trúc Diệp Thương Hội cảm tạ mọi người...

Ta kháo, hóa ra Trúc lão bản này chính là Trúc Diệp Nhi kia, quả thật rất ngoài ý muốn!

Diệp Lãng thầm mắng trong lòng, bây giờ hắn đã biết rõ trước đó Trúc Diệp Nhi muốn nói gì, hóa ra nàng đã có điểm nhận ra mình, xem ra mình phải giữ một khoảng cách với nàng, phải tránh xa nàng ra một chút.

Trúc Tâm Lâu, sao ta không nghĩ đến nhỊ rõ ràng là địa bàn của tiểu Trúc lão bản này, tên cũng dùng tên nàng mà.

Diệp Lãng muốn đi nhưng hắn lại biết trốn được hòa thượng cũng không trốn được miếu, nếu bây giờ mình rời đi nhất định sẽ làm người ta hoài nghi, phải ở lại chỗ này.

Kỳ thật cũng không có vấn đề gì cả, Trúc Diệp Nhi kia bất quả chỉ mới gặp qua một lần, hẳn là rất khó nhận ra mình, nếu nàng nhận ra được mình thì Lý Nguyệt cũng có thể.

Trên thực tế quyết định này của Diệp Lãng là rất chính xác bởi vì khi Trúc Diệp Nhi đến tìm hắn, nếu không thấy hắn thì nàng sẽ hoài nghi.

Chờ Trúc Diệp Nhi nói xong, người phía dưới phát ra một trận cuồng hô, sau đó không ít nữ hài tù liền vây quanh Trúc Diệp Nhi, cũng không phải các nàng muốn làm thân với Trúc Diệp Nhi mà vì các nàng muốn biết thứ trong tay Trúc Diệp Nhi mua ở đâu.

Khi nhìn thấy tình huống này, Trúc Diệp Nhi liền nở nụ cười, nàng càng thêm nhất quyết phải đến nói chuyện với Diệp Lãng.

\"Ca ca, ngươi tên gì?\" Trúc Diệp Nhi đi đến bên cạnh Diệp Lãng, rất tự nhiên gọi hắn là ca ca, mà lúc này chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, dựa theo tính cách của mình sao lại thân thiết gọi như vậy, cho dù là muốn nói một sinh ý quan trọng gì đó cũng không cần phải như vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.