"Diệp Lãng, ngươi không cần chống cự nữa, thúc thủ chịu trói đi! Lấy tài năng của ngươi, cho dù là Nữ Hoàng cũng không được phép giết ngươi." Long Kỵ Sĩ đội trưởng lên tiếng.
"Đúng vậy, cho dù nàng thật sự muốn làm chuyện bất lợi với ngươi chúng ta cũng không để nàng thực hiện!" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ cũng phụ họa, mà bọn họ tuyệt đối không phải là khuyên giải an ủi, là ý tưởng thật sự trong lòng.
Nếu Diệp Lãng bị xử tử làm cho luyện kim giới mất đi một cái trăm năm, không, ngàn năm, cũng sai rồi, là vạn năm không ngộ đến, là một bất thế kỳ tài!
Điều này sẽ làm luyện kim giới tổn thất thảm trọng, là việc mà đám luyện kim thuật sĩ bọn hắn sẽ không bao giờ đồng ý!
"Cảm ơn các ngươi đã quan tâm, nhưng ta cũng sẽ không theo các ngươi trở về, ta không muốn trở thành công cụ trong tay nàng, thế giới này còn không có ai có thể bắt ta trở thành công cụ, cũng không ai có thể bắt ta thúc thủ chịu trói!" Thanh âm Diệp Lãng thực bình thản, bất quá bên trong lại ẩn chứa một loại ngạo khí không thể xóa nhòa.
"Tốt lắm, bây giờ ta phải đi rồi. Trước khi đi cũng phải khen ngợi các ngươi một chút, các ngươi quả thật rất giỏi, có thể phá rụng trận pháp của ta!
"Chúng ta rất giỏi thì không phải ngươi càng giỏi hơn sao, lấy thực lực bản thân vây 18 vạn người ở trong. Ta nghĩ, nếu không phải ngươi hạ thủ lưu tình thì 18 vạn người này đều đã chết." Hoàng gia luyện kim thuật sĩ cười nói.
Ai cũng có thể nhìn ra, kỳ thật nếu Diệp Lãng muốn giết chết người ở trong cũng không phải là chuyện khó khăn gì, có thể vây khốn 3 ngày đương nhiên cũng có thể giết.
Nếu nói trận pháp của Diệp Lãng không phải vây người mà giết người thì không chỉ có 18 vạn đâu, dù sao vây khốn mà so với giết thì khó hơn rất nhiều!
Đương nhiên, đây là ý tưởng của người tại đại lục này, bọn họ không biết kỳ môn trận pháp chú ý đến chính là thiên địa chi đạo, mỗi một trận pháp đều có cửa sống cho người ta đi ra.
Trên thực tế, trận pháp này của Diệp Lãng không một ai trốn ra, ngoài may mắn còn có hắn luôn luôn thay đổi sinh môn, nếu không 18 vạn người ít nhiều cũng có kẻ may mắn chui vào.
"Các ngươi đã nhìn ra thì nên cảm thấy cảm kích chứ không phải đối xử với ta như vậy." Diệp Lãng lười biếng nói, làm cho đám binh lính tướng lãnh ở đây đều cảm thấy thực hổ thẹn.
Vô luận là bị Diệp Lãng vây ở trong hay muốn Diệp Lãng hạ thủ lưu tình, đáp lại là bọn họ đang vây quanh Diệp Lãng, nghĩ muốn bắt Diệp Lãng, điều này làm bọn họ cảm thấy hổ thẹn.
"Lặp lại lần nữa, ta chạy đây!"
"Oanh!"
"Oanh!"
Sau khi Diệp Lãng nói xong, tường đất ở dải đất trung tâm bắt đầu sập xuống, mà những người bị vây ở trong bây giờ thấy được đường ra, cảm giác được sống lại lần nữa làm bọn họ liều mạng chạy ra ngoài, thoát khỏi nơi mang đến nỗi sợ hãi tử vong cho bọn hắn!
Lập tức bọn họ chạy tán loạn chung quanh, ở giải đất trung tâm nơi nơi đều là người "chạy trốn!"
Tình huống này làm người ta liên tưởng đến việc Diệp Lãng có thể trà trộn ở trong đó, thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu!
"Tất cả đều đứng tại chỗ, không được loạn!" Long Kỵ Sĩ đội trưởng quát.
Mà những người này không hổ là quân nhân cho nên rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, tiếp thụ sự kiểm tra cẩn thận của mọi người. Ai cũng biết năng lực của Diệp Lãng, cho dù bị ngươi kiểm tra cũng chưa chắc có thể nhìn ra được.
Vì thế nên càng phải cẩn thận hơn, cẩn thận vô cùng, hơn nữa đã kiểm tra qua cũng phải trông coi thật cẩn thận!
Cứ như vậy bọn họ mất thời gian dài thật dài để kiểm tra, đương nhiên chỗ luyện kim trận ở dải đất trung tâm cũng bị kiểm tra qua, đã xác định không có ai nên càng phải cẩn thận hơn rồi!
Nhưng mà trên thực tế, sau khi đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ cẩn thận nghiên cứu luyện kim trận này lại phát hiện ở gần đó có một cái tường đất cất dấu một cái thông đạo dưới đất.
Diệp Lãng đã sớm chạy thoát từ thông đạo này!
Đã qua nhiều giờ như vậy Diệp Lãng cũng có đủ thời gian dùng luyện kim thuật đào móc ra một cái thông đạo thật dài, có thể dễ dàng chạy thoát khỏi sự bao vây của đám đại quân này!
Dù bọn họ nghĩ có bể đầu cũng không nghĩ ra Diệp Lãng còn một chiêu này!
Đối với cái này bọn họ chỉ có thể lắc đầu thở dài, biết mình không bao giờ còn cơ hội bắt được Diệp Lãng nữa. Người như hắn làm sao mà bắn được.
Mà mấy người Diệp Lam Vũ, trải qua nhiều ngày như vậy đã sớm ly khai phạm vi thế lực của Tường Không Đế Quốc rồi.
Sau đó, đám người hoàng gia luyện kim thuật sĩ cũng không rời khỏi nơi này mà ở lại nghiên cứu trận pháp của Diệp Lãng, tuy không phải thực đầy đủ nhưng cũng làm cho bọn họ chiếm được một ít ưu đãi.
Mà nơi này từ đó về sau đã được quân đội bảo hộ, không cho phép những người "vớ vẩn" tiến vào, dần dà ở gần đấy lại hình thành một thành thị kiểu mới, cái này phỏng chừng không ai ngờ đến.
Nhưng mà cái trận pháp này của Diệp Lãng cũng trở thành truyền kỳ cho đời sau, trở thành một cái di tích làm Tường Không Đế Quốc kiêu ngạo. Có lẽ không chỉ riêng Tường Không Đế Quốc, phải nói là toàn bộ đại lục.
"Phế vật, phế vật, hết thảy đều là phế vật!! Như vậy còn không bắt được hắn!" Cơn giận của Triệu Nhã Nhu rất lớn nhưng cũng không có biện pháp gì!
Mà lúc này nàng còn phải xử lý rất nhiều chuyện, phải củng cố quyền lực nữa, cho nên đối với Diệp Lãng nàng cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, nhưng cái này cũng chỉ là tạm thời thôi!
"Diệp Lãng, sớm hay muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ rơi vào trong tay ta!"
"Đã qua bảy ngày rồi, vì sao đệ đệ còn chưa đuổi theo? Có phải chơi đến điên rồi không?" Diệp Lam Vũ nhìn về phía sau, hy vọng bóng dáng Diệp Lãng có thể xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Nàng sẽ không cho rằng Diệp Lãng xảy ra chuyện gì bởi nàng tin tưởng Diệp Lãng, nếu hắn không nói với nàng là hắn không có việc gì thì nàng sẽ lo lắng, mà lần này hắn có nói nên nàng sẽ yên tâm!
Cũng chỉ có nàng tin tưởng Diệp Lãng như vậy, Thất công chúa và Chân Tiểu Yên vẫn có chút lo lắng, lo lắng Diệp Lãng sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, các nàng giống những người khác, cũng không lạc quan lắm. Dù sao Diệp Lãng lấy một mình đối phó hơn mười vạn đại quân, thật sự khó có thể tưởng tượng có biện pháp gì đối phó.
Hơn nữa đã qua bảy rồi vẫn không có chút tin tức gì về Diệp Lãng, điều này làm cho bọn họ cảm thấy bất an!
Bọn họ không biết lúc này toàn bộ tin tức về Diệp Lãng đã bị phong tỏa, đương nhiên bọn họ không chiếm được tin tức nào rồi, không biết Diệp Lãng đã chạy thoát.
Mà nếu bọn họ có biết cũng sẽ lo lắng một chuyện khác, đó là Diệp Lãng có lạc đường hay không, có quên chuyện của mình không? Ai cũng biết, một khi Diệp Lãng thoát ly sự tình, an toàn rồi thi rất có thể trở về trạng thái mơ mơ màng màng, nơi nơi chạy loát, đến lúc đó đừng nói bị người của Tường Không Đế Quốc phát hiện mà liệu hắn có thể tìm được đường chính xác không cũng là một vấn đề rồi, đó cũng là chuyện mà đám người Thất công chúa lo nhất.
Nói không chừng lúc này Diệp Lãng đang trở về Tường Không Đế Quốc, lý do là... lạc đường!
Sự thật thì sao?
"Ngươi khỏe, đại tỷ, xin hỏi đây là đâu." Lúc này Diệp Lãng thực hoài nghi nơi mình đang đứng là nơi nào, vì sao trên bản đồ lại không có?
"Tiểu huynh đệ, đây là Mễ Duy Lạp Thành, có phải ngươi lạc đường không?" Đại tỷ rất hảo tâm trả lời.
"Đây không phải là Thiết Nhĩ Tây Thành sao? Mễ Duy Lạp Thành hẳn là ở hướng Tây Bắc, ta muốn đi phía Đông Nam cơ mà." Diệp Lãng nhìn bản đồ, tìm được Mễ Duy Lạp Thành rồi, cũng chính là ngược hướng với mục đích của mình.
"Xem ra ngươi lạc đường thật rồi, ở đây cách đó phải 200 dặm cơ, xa như vậy mà ngươi cũng không phác giác à!" Xem ra đại tỷ là một người tốt, có chút lo lắng nhìn Diệp Lãng.
"Không biết nữa, bây giờ ta đang trốn người khác, sợ bị người ta phát hiện ra hành tung!" Diệp Lãng lắc đầu, rất là thành thật nói tình huống của mình.
"Trốn người? Ngươi trốn ai?" Đại tỷ kỳ quái hỏi.
"Ta trốn... không thể nói cho ngươi biết được, nếu không sẽ lộ ra thân phận của ta!" Diệp Lãng lắc lắc đầu nói: "Từ đây có thể chạy đường nào đến Chu Tước Đế Quốc nhanh nhất nhỉ."
Tâm phòng người của Diệp Lãng vẫn có, tuy có chút bạc nhược...
Nhìn Diệp Lãng tìm tòi trên bản đồ, đại tỷ tiếp tục hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi nơi nào của Chu Tước Đế Quốc, nói cho đại tỷ biết, đại tỷ tìm giúp ngươi!"
Động tác của Diệp Lãng đột nhiên khựng lại, bởi hắn phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là hắn căn bản không biết phải đi đến nơi nào của Chu Tước Đế Quốc, không biết hội hợp ở đâu.
Tất cả mọi người đều nói đi Chu Tước Đế Quốc, nhưng vẫn không nói đi nơi nào!
Hình như biểu tỷ cũng không nói nàng ở đâu, chỉ nói ở Chu Tước Đế Quốc thôi, nên làm sao giờ? Chẳng lẽ tùy tiện chọn một chỗ sao?
Diệp Lãng ngẩn người một hồi, hắn đang nghĩ xem nên đi nơi nào mới tốt, mà cuối cùng hắn quyết định là tùy tiện chọn một chỗ, đến đó rồi tính sau!
Trên thực tế, nếu là trước kia, chỉ cần Diệp Lãng tiến vào Chu Tước Đế Quốc, sau đó đưa ra ngọc bài mà biểu tỷ đưa cho hắn, lập tức sẽ có người đến đón hắn. Mà bây giờ càng đơn giản, chỉ cần hắn đưa ra thân phận của mình, lập tức sẽ có người bảo vệ hắn thật tốt, đưa tới hội hợp cùng mọi người.
"Tùy tiện chọn thôi, nơi nào gần nhất?" Diệp Lãng hỏi.
"Nếu xuất phát từ đây, gần nhất chính là Hồng Tịch Thành, là thành thị lớn nhất của Chu Tước Đế Quốc ở gần đây, ta vẽ giùm ngươi một cái tuyến đường, ngươi không nên đi nhầm nữa nha." Hảo tâm đại tỷ lấy ra một cây bút xanh, vẽ một con đường trên bản đồ của Diệp Lãng.
Loại bút này dùng để làm ký hiệu lâm thời tại thế giới này, sau một thời gian ngắn mực nước sẽ tự động biến mất.
"Ừ, đã biết, đa tạ đại tỷ!" Diệp Lãng nói lời cảm ơn xong liền xuất phát theo lộ tuyến.
"Khoan khoan!" Đại tỷ kia gọi.
"Sao vậy, còn có chuyện gì sao?" Diệp Lãng quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
Đại tỷ nhìn Diệp Lãng, ánh mắt có điểm kỳ quái hỏi: "Bây giờ ngươi muốn làm gì, ở lại đây điều chỉnh một chút hay là xuất phát luôn?"
"Bây giờ ta không có thời gian, phải chạy đến Chu Tước Đế Quốc ngay!" Diệp Lãng một bộ "ta nào có thời gian giỡn".
"Nếu là như vậy thì ngươi nên đi đường này chứ. Rốt cuộc ngươi nhìn bản đồ kiểu gì vậy?" Đại tỷ chỉ một con đường hoàn toàn tương phản với Diệp Lãng, rất tò mò bản lĩnh xem bản đồ của Diệp Lãng.
"Thì cứ nhìn như vậy a!" Diệp Lãng cầm bản đồ nói với đại tỷ.
Nếu có người nhìn thấy bản đồ trong tay Diệp Lãng nhất định sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, ai nhiều chuyện một chút sẽ hỏi một câu: Tiểu huynh đệ, ngươi có thói quen nhìn bản đồ ngược sao?
Đúng vậy, bản đồ trong tay Diệp Lãng bị hắn cầm ngược!
"Ngươi cầm ngược hèn gì ngươi sẽ đi đường hoàn toàn ngược lại!" Đại tỷ có chút vô lực nói.
"A, ngược? Không đúng nha, kim đồng hồ này vẫn chỉ về phía trước không phải là hướng bắc sao?" Diệp Lãng nghi hoặc hỏi.
"Ai bảo ngươi kim đồng hồ chỉ hướng bắc, đây là chỉ nam!! Trước kia ngươi chưa từng đọc bản đồ sao?" Đại tỷ tức giận nói.
Diệp Lãng ôm đầu nói: "Cái này... chưa từng đọc qua, đều là người khác xem! Ta cũng là lần đầu tiên đi xa nhà!"
Vừa rồi hắn định nói là những bản đồ mình xem qua thì tiêu hướng chỉ về phía bắc, mà bản đồ trên đại lục này lại tương phản, chỉ về phía nam.
Mà từ nhỏ đến lớn bên cạnh Diệp Lãng luôn có người hầu hạ, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến thứ này, hơn nữa hắn cũng rất ít khi đi xa nhà, dù có đi ra ngoài cũng có người mang hắn đi.
"Quả nhiên là một đại thiếu gia, cho dù ngươi không biết thứ này chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy mấy lời giới thiệu trên bản đồ sao?" Đại tỷ đoán Diệp Lãng là cái loại quý tộc đại thiếu gia, sống an nhàn sung sướng. Lần này nhất định là trốn nhà đi hay là chơi trò mạo hiểm gì đó.
Trên đại lục này, rất nhiều quý tộc đại thiếu gia thích chơi trò chơi của Mạo Hiểm Giả như vậy, cũng là một hiện tượng thực thông thường. Cho nên, đối với thân phận của Diệp Lãng đại tỷ cũng không phải rất để ý.
"Ta nhìn thấy chứ, nhưng ta quen trên bắc dưới nam cho nên quay ngược lại nhìn a!" Diệp Lãng hồi đáp.
Đại tỷ không nói gì nữa, đại thiếu gia này chẳng lẽ không ngẫm lại là do mình cầm ngược sao?
"Bây giờ đã biết rồi thì ta nhất định sẽ rất nhanh có thể đến Chu Tước Đế Quốc!" Diệp Lãng quay bản đồ lại, nhìn nhìn, sau đó bỏ chạy sang một hướng khác, có điều...
"Trở lại cho ta! Ngươi vẫn chạy sai rồi!" Đại tỷ bắt lấy Diệp Lãng, tuy hắn đã chỉnh lại bản đồ, cũng sửa lại đường rồi nhưng vẫn có điều lệch lạc.
Mà vì cái lệch lạc này làm cho lộ trình ngày càng xa, càng ngài càng lệch đích, mà Diệp Lãng cứ như vậy mà chạy có lẽ sẽ chạy đến Ngả Lạp Đế Quốc."
Với lịch sử của Diệp Lãng thì hắn quả thật sẽ làm như vậy, cũng không biết hắn bị cái gì nữa, khi chơi luyện kim trận thì không kém chút nào, phương hướng chính xác đến từng chút một.
"Sai rồi sao? Quên đi, ta đi thuê một cái xe ngựa trực tiếp đi là được, lại còn phải giữ bí mật hành tẩu một mình nữa, thật sự là phiền toái!" Diệp Lãng cau mày, tựa hồ hạ một cái quyết định thực ngưu!
"Khoan khoan!" Đại tỷ cầm tay Diệp Lãng vẫn không có buông ra, làm Diệp Lãng muốn chạy cũng không chạy được.
"Lại sao vậy? Lần này ta sẽ không sai nữa, ta rất lành nghề với việc xài tiền!" Diệp Lãng rất tự hào nói.
Đại tỷ trầm mặc. Đại thiếu gia này không nói cũng biết, xài tiền thực lành nghề, là một loại bại gia tử điển hình!
"Có phải ngươi đi đến nơi nào của Chu Tước Đế Quốc cũng được phải không?" Đại tỷ hỏi.
Diệp Lãng gật đầu: "Đúng vậy, như nhau cả, dù sao ta cũng không biết nên đi đâu!"
"Vậy ngươi đi với chúng ta đi, vừa hay chúng ta cũng muốn đến Hỏa Long Thành của Chu Tước Đế Quốc." Đại tỷ nói.
Nếu lúc này có đám người Diệp Lam Vũ ở đây nhất định sẽ ngăn cản Diệp Lãng, bảo hắn không nên đi với người xa lạ, sẽ bị bắt cóc.
Bất quá các nàng cũng không ở nên Diệp Lãng cũng rất rõ ràng gật gật đầu nói: "Tốt, như vậy tốt nhất!"
Cứ như vậy, Diệp Lãng bị đại tỷ xa lạ này "bắt cóc"...
Khi Diệp Lãng đi theo đại tỷ vào một cái lữ điếm, vài tửu đồ đang uống rượu ở đó đột nhiên nhảy lại đây, nhìn Diệp Lãng như nhìn thấy một con dê béo đang đợi làm thịt vậy, dùng ngữ khí thực cổ quái nói --
"Mạn Địch tỷ, đây là ông chủ mới sao?"
Tình hình này làm người ta thực dễ dàng liên tưởng đến một sự kiện, đây là một cái bẫy!
"Các ngươi không phải là người xấu chứ? Đòi tiền thì ta có thể cho các ngươi, còn lại không bàn nữa!" Diệp Lãng thực trực tiếp nói ra cảm thụ nội tâm.
... Đại tỷ, cũng chính là Mạn Địch tỷ trầm mặc, sau đó mặt đen lại quát mấy tên tửu đồ: "Mấy tên vương bát đản nhà ngươi, không có việc gì thì đừng đến đây uống rượu, còn muốn làm việc nữa! Thu người tiền tài, giúp người tiêu tai! Còn có, nhớ kỹ, đây là một tiểu huynh đệ là vừa nhận thức, hắn đi đến Hỏa Long Thành với chúng ta, không phải là cái gì ông chủ!"
"Xin lỗi tiểu huynh đệ, những thủ hạ của ta đều là đức hạnh như thế, không nên hiểu lầm, bọn họ đều là Dong Binh tốt!" Mạn Địch tỷ vội vàng giải thích với Diệp Lãng, lần này thật mất mặt.
"A, không phải hả, ta nhìn cách ăn mặc của hắn giống như một quý tộc công tử, sao lại không phải là ông chủ mới mà ngươi tìm để kiếm thêm thu nhập nhỉ... Khụ khụ, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ..." Mấy người kia phát hiện lửa giận trong mắt Mạn Địch tỷ, lập tức liền nhấc chân chạy lấy người.
"Hóa ra các ngươi đều là Dong Binh, vậy là tốt nhất, ta cũng có người bảo hộ, sau khi chuyện này thành công ta cũng sẽ đưa cho các ngươi tiền thuê." Lúc này Diệp Lãng xem như đã hiểu, hóa ra đại tỷ này làm Dong Binh, mà vừa hay nàng có đón một sinh ý đi đến Hỏa Long Thành.
"Đừng nghe bọn họ nói nhảm, ngươi chỉ là kết nhóm cùng đi, không cần trả tiền thuê!" Mạn Địch tỷ vội vàng giải thích, nàng cũng không muốn Diệp Lãng hiểu nhầm động cơ của mình là không tinh khiết.
Đối với những chuyện như vậy, câu trả lời của Diệp Lãng là gì thì tin rằng rất nhiều người sẽ biết trước, đó là --
"Không, khi có thể tiêu tiền, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ta là một bại gia tử, ngươi không cần tiết kiệm giùm ta." Quả nhiên không ngoài ý muốn, Diệp Lãng tiếp tục phát huy chí hướng làm bại gia tử của mình.
"..." Mặc dù Mạn Địch tỷ gặp qua không ít bại gia tử, nhưng mà bại gia hợp tình hợp lý như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Cứ quyết định như vậy đi! Lão bản, cho ta phòng Thiên tự nhất hào ( chữ thiên số 1, phòng tốt nhất - DG)... Cái gì? Có người ở? Vậy bảo hắn nhường phòng lại, cái gì chứ tiền thiếu gia ta không thiếu!" Tựa hồ Diệp Lãng muốn tiêu sạch, tiêu hoàn toàn số tiền còn lại trên người.
Bây giờ Diệp gia đã không còn, chỉ cần tiêu hết số tiền của mình liền hoàn toàn không thể gỡ gạc lại được nữa, như vậy có thể hoàn thành giấc mộng vĩ đại nhất của hắn - bại gia bại đến táng gia bại sản, không còn sót gì!
"..." Mạn Địch tỷ đột nhiên hoài nghi chính mình, vì sao lại cảm thấy tiểu tử này thực thân thiết dù hắn rõ ràng làm ra chuyện thật đáng giận.
Dưới bại gia thế công của Diệp Lãng, vị khách trọ ở Thiên tự nhất hào thoái vị, cam tâm tình nguyện thoái vị, bởi hắn chiếm được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.
"Lão bản, lấy một bát vi cá qua để súc miệng..." Đây là câu nói ở ba bữa trong ngày của hắn, quả thật là lần nào cũng dùng vi cá để súc miệng, sau đó ném qua một bên, không ăn.
"Mạn Địch tỷ, đại thiếu gia như vậy sao tỷ tìm được hay thế, hắn có cừu oán với ngươi trước sao?" Nhìn thấy tình huống này, đám Dong Binh bắt đầu nói thầm.
"Có cừu oán? Chắc không phải, phải nói là hắn căn bản không để tiền ở trong lòng, xài như giấy vậy thôi!" Một Dong Binh khác hình dung.
"Đúng vậy, Mạn Địch tỷ, ngươi phải thu tiền thuê của hắn nhiều một chút, dù sao nếu ngươi không thu cũng sẽ bị hắn tiêu hết. So với việc tiện nghi cho người khác thì không bằng tiện nghi cho chúng ta!"
"Đồng ý!"
"Tán thành!"
"..."
"Không được nói bậy, chúng ta là Dong Binh, thủ tín là thứ quan trọng nhất, nếu ta đã nói không thu tiền thuê của hắn thì sẽ không thu!" Mạn Địch tỷ rất quyết đoán nói, nàng làm Dong Binh thì có chức nghiệp đạo đức của Dong Binh, tuy rằng chỉ là một tiểu dong binh đoàn vô danh nhưng cũng có nguyên tắc của mình.
Mà trên thực tế nàng đang hối hận trong lòng vì sao lúc trước lại nói câu nói kia, nếu không là có thể lấy được một số tiền thuê lớn rồi, thoạt nhìn hình như còn nhiều hơn cả nhiệm vụ lần này.
"Ai, đáng tiếc a, thật sự rất đáng tiếc..." Một đám người lắc đầu thở dài, trường hợp rất đồ sộ.
"Cũng không tính đáng tiếc, ít nhất một đường đi của chúng ta, ăn, mặc, ở đi lại đều là tốt nhất, đã rất thư thái!" Mạn Địch tỷ nói.
"Điều này cũng đúng, đại thiếu gia này bao hết tất cả, hơn nữa còn là tốt nhất." Mọi người gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, làm người phải biết thỏa mãn!" Mạn Địch tỷ khiển trách.
"Mạn Địch tỷ, ngươi thỏa mãn vì ngươi ăn được những mỹ vị hắn mang tới, còn chúng ta thì không!" Trong đám có đồ ăn tốt có người cắn răng nói, tựa hồ đối với việc ăn không được thứ gì đó của Diệp Lãng rất không thích.
Người ở đây cũng biết, tuy Diệp Lãng gọi món ăn, nhưng chính hắn lại không ăn, tất cả đều là ăn thực vật mà mình tự mang theo, mà người may mắn ăn được thứ này cũng chỉ có một mình Mạn Địch tỷ, hơn nữa còn thường khoe trước mặt mọi người.
Cuối cùng Diệp Lãng cũng thực "hào phóng" chia ra một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, vẻn vẹn chỉ đủ nhấm nháp cho biết, hoàn toàn không xem như ăn!
Diệp Lãng rất quý những thực vật này, Chân Tiểu Yên chỉ làm thức ăn một năm thôi, ăn một mình còn chưa đủ...
Nhưng Chân Tiểu Yên không phải đào thoát với hắn sao, không đi huấn luyện, nói vậy thì sau này nàng vẫn có thể tiếp tục làm cho hắn ăn.
Trên thực tế Diệp Lãng đã quên điểm này, còn tưởng rằng trong một thời gian ngắn sẽ không được ăn đến thức ăn của nàng nên hắn rất quý trọng, rất keo kiệt...
Người khác làm riêng thứ gì cho mình đương nhiên mình phải quý trọng, đây là tâm ý, không thể chia xẻ cho người khác, nếu không người tặng chân ý cho mình sẽ rất không thoải mái.
Sự thật cũng là vậy, nếu Chân Tiểu Yên biết Diệp Lãng đem thứ mà nàng khổ cực lắm mới làm ra cho người khác ăn, nàng nhất định sẽ giận hắn.
"Người khác muốn ăn thì tự đi mà làm, không được thì ta có thể giúp nhưng tuyệt đối không được ăn thứ ta làm cho ngươi!"
Đây là lời của Chân Tiểu Yên, trước kia và về sau cũng thế, chỉ cần bị nàng biết Diệp Lãng lấy thức ăn mình làm cho người khác ăn nàng đều nổi giận và nói như vậy.
Đó cũng không phải nàng keo kiệt mà là nàng quá để ý Diệp Lãng!
Cứ như vậy, tuy Diệp Lãng đến muộn một chút nhưng cũng coi như là bước lên con đường đến Chu Tước Đế Quốc, đám người Diệp Lam Vũ cũng đang đi về phía Chu Tước Đế Quốc.
Mục tiêu của hai bên tuy rằng cùng là Chu Tước Đế Quốc nhưng xác suất hai bên gặp nhau cũng rất nhỏ, không chỉ về thời gian mà còn vì mục đích của Diệp Lãng vô chừng mực, chọn đại.
Nếu nói, hai đội người này có thể đụng nhau thì cũng chỉ có thể nói là trùng hợp, rất rất trùng hợp!