Sau khi rời đi, Diệp Lãng hư cấu ra trong não một tấm bản đồ, định vị bản thân vào trong đó, đi đến mục tiêu đầu tiên, đó chính là chỗ ở của Đại Tỷ.
- Kì quái, tại sao đến một người của đội xanh cũng không nhìn thấy, không lẽ họ đều đang tiến công?
Diệp Lãng không nhìn thấy một người nào của đội xanh cũng như đội đỏ trên đường, đội đỏ thì hắn chẳng nghĩ nhiều, cảm thấy họ có lẽ đang phòng ngự.
Xuất hiện, xuất hiện...
Sự xuất hiện của Diệp Lãng rất nhanh bị quần chúng và trọng tài biết được, họ đều bắt đầu đi theo Diệp Lãng, nhưng họ không thông báo cho đội đỏ, bởi vì bất luận là trọng tài hay quần chúng, họ đều phải tôn thủ một nguyên tắc, đó chính là làm một người ngoài cuộc, không được can sự bất cứ bên nào, không được giúp đỡ bất cứ điều gì, cho dù chỉ là một tin tức, cũng là không được!
Đội đỏ muốn biết được sự tồn tài của Diệp Lãng, vậy phải do người của họ tự phát hiện!!
Chỉ là, lúc này, người của đội đỏ đều đã ở trong cứ điểm của các cô dâu, trên đường chẳng còn một thành viên đội đỏ nào, bởi vì họ đều cảm thấy, chỉ có một Diệp Lãng mà thôi, căn bản không cần theo dõi, hắn đến thì trực tiếp tiêu diệt.
- Ý, tại sao chỉ có người của đội đỏ, đội xanh đâu?
Khi Diệp Lãng đến gần cứ điểm của Đại Tỷ, phát hiện gần đó chẳng có một thành viên đội xanh nào, chỉ có đội đỏ đang phòng thủ cứ điểm, nhân số vẫn còn rất nhiều, gần như không bị thiệt hại.
Không lẽ, đội xanh đã bị họ nuốt chửng? Có lẽ là vậy, nếu không, sao lại có tình huống này!
Nhưng, đội đỏ cũng phòng ngự kém quá, lỏng lẻo như vậy thì ai cũng có thể lẻn vào!
- Hắn muốn làm gì?
Quần chúng và trọng tài đứng gần Diệp Lãng, phát hiện Diệp Lãng nghênh ngang đi về phía cứ điểm cô dâu, họ đều có chút không hiểu, vậy nghĩa là gì, không lẽ hắn muốn một mình khiêu chiến tất cả.
Chỉ là, liền sau đó họ phát hiện, Diệp Lãng không phải đi khiêu chiến, mà cứ vậy nghênh ngang tiến vào trong cứ điểm, ngay trước mũi đội đỏ.
Chuyện gì xảy ra vậy? Những người đó không lẽ không nhìn thấy sao?
Không, có lẽ là nhìn thấy, họ còn chào nữa cơ mà, nhưng họ không phát hiện, Diệp Lãng không phải là người của họ.
Không hề phát hiện!
Diệp Lãng len vào một khe hở, hắn vừa phát hiện đội đỏ phòng thủ quá lơi lỏng, người ra vào không thiếu vậy mà không bị kiểm tra.
Chỉ có thể nói họ quá buông lỏng, tất cả đều có thể khẳng định chiến thắng lần này, cho nên cũng không quan tâm nhiều, giúp Diệp Lãng tranh thủ được cơ hội.
Bên trong cứ điểm, Đại hoàng tử thoải mái nằm dài, uống trà, nói chuyện với Đại Tỷ.
- Lâu như vậy rồi mà các ngươi vẫn chưa tìm được hắn.
Đại Tỷ nhìn lên trời, bây giờ đã là sau trưa, thời gian vừa thêm một tiếng nữa.
- Bọn ta không đi tìm, tìm hắn chỉ lãng phí tinh lực, chi bằng đợi hắn tự xuất hiện, Đại Tỷ tiểu thư, với những gì nàng biết, liệu hắn có xuất hiện không?
Đại hoàng tử rất thoải mái nói, tự hồ không hề cảm thấy lo lắng.
- Ta không biết, nhưng, trực giác nói ta cho biết, hắn sẽ xuất hiện.
Đại Tỷ có chút mơ hồ nói, đã gọi là trực giác thì đương nhiên bản thân nàng cũng không rõ.
- Tại sao lại có trực giác như vậy?
Đại hoàng tử nói.
- Không biết!
Đại Tỷ lắc lắc đầu,
- Chỉ là cảm thấy như vậy thôi, rằng hắn sẽ xuất hiện trước mặt ta...
- Không thể nào! Cho dù hắn đến, cũng không vào được viện tử này, cũng không thể xuất hiện trước mặt nàng, đường nhiên, nếu như bọn ta bắt hắn đến, thì lại khác...
Đại hoáng tử lắc lắc đầu, bộ dạng tự tin, hắn nghĩ Diệp Lãng không thể qua được cánh cửa bên ngoài.
- Tại sao không vào được? Chỗ này rất dễ vào mà.
Đúng lúc này, một giọng nói vàng lên, khiến Đại hoàng tử biến sắc, còn Đại Tỷ thì lộ rõ vẻ kinh hỉ, bởi vì giọng nói này là của Diệp Lãng, Đại hoàng tử mặc dù chưa từng nghe hắn nói nhưng có thể khẳng định giọng nói này là của người lạ.
Phải biết, trong này đều là người của Đại hoàng tử, bây giờ xuất hiện một người lạ, lại còn gần mình như vậy, bất luận đối phương là ai, hình thức kiểu gì, đều khiến Đại hoàng tử biến sắc.
- Ngươi đến rồi!
- Ngươi là ai? Tại sao vào được đây?
Đại Tỷ và Đại hoàng tử cùng lên tiếng, những lời Đại Tỷ nói khiến Đại hoàng tử có được ngay đáp án cho câu hỏi số một, hắn có thể khẳng định đây chính là Diệp Lãng - người hắn vừa nhắc đến.
- Ừm, ta đến rồi! Cứ vậy đi vào thôi.
Diệp Lãng gật gật đầu, trả lời cả hai người.
- Không thể nào! Bên ngoài nhiều người như vậy, sao không nghe thấy tiếng động nào?
Đại hoàng tử lắc lắc đầu, cảm thấy sự tình có chút hoang đường.
Cho dù Diệp Lãng là tuyệt thế cao thủ, muốn vào được trong này cũng phải phát ra những tiếng đấu đá, cho dù chỉ là một lúc, cũng là có, nhưng tình huống hiện tại là không có động tĩnh nào.
Điều này khiến Đại hoàng tử có chút không tin, hắn hoàn toàn không hiểu nổi vấn đề!
Kì thực, các trọng tài cũng như vậy, cảm thấy có chút khó tin, bởi vì từ đầu đến cuối Diệp Lãng đều là nghênh ngang đi vào, không hề tránh né, cũng không bị ai phát hiện thân phận.
Nhưng, nghĩ lại cũng thấy hợp lý, bởi vì mọi người đều cảm thấy hắn không phải đội xanh, mà là thành viên đội đỏ, đội đỏ không phải đều quen biết nhau, đương nhiên bị Diệp Lãng lợi dụng sơ hở.
- Nhiều người thì không thể im lặng đi vào sao? Đúng rồi, Ngải Tỷ, nói cho ta, tiếp theo ta phải làm gì, đưa nàng ra ngoài hay chỉ thế này là được?
Diệp Lãng tạm thời bỏ qua sự tồn tại của Đại hoàng tử, khiến Đại hoàng tử cảm thấy rất mất thể diện.
- Tiếp theo, ngươi phải đưa ta rời khỏi cứ điểm, như vậy ngươi có thể đi đến nơi khác, nhưng, cô dâu tiếp theo có thể sẽ phản kháng lại ngươi, lúc đó ngươi phải tự mình nghĩ cách.
Đại Tỷ nói.
- Rất đơn giản, đánh ngất họ là được.
Diệp Lãng dứt khoát nói.
-...
Đại Tỷ và Đại hoàng tử trầm mặc, một việc thô bạo như đánh ngất cô dâu chưa từng có ai làm qua, bởi vì cô dâu đều là mỹ nữ đẹp nhất đế quốc, ai nỡ thô bạo với họ.
Tình huống thông thường, cho dù không chịu cũng chỉ biết khuyên nhủ, cùng lắm là cường hành đưa đi.
Đại Tỷ thầm mặc niệm cho những cô dâu kia, hi vọn họ không phản kháng, nếu không Diệp Lãng khẳng định sẽ đánh ngất họ, nhất là Hải Na công chúa, Diệp Lãng nhất định sẽ đánh ngất nàng.
Nhưng, hình như Đại Tỷ nghĩ hơi nhiều, Diệp Lãng chỉ là tuỳ tiện nói, hắn có không cướp hết được cô dâu hay không, đó vẫn là một ẩn số.