Cứ như vậy Hổ Nữ nghe Diệp Lãng tự thuật, quên thời gian, cũng quên tất cả chuyện khác!
Đợi khi Diệp Lãng dừng nói mới phát hiện bụng lại đói, hơn nữa rất rất đói, lúc này đã là đêm khuya, không, phải nói là đã gần sáng rồi.
Diệp Lãng nói qua một cách đơn giản chứ nếu phải kể chi tiết lại thì phỏng chừng phải mất thêm rất nhiều rất nhiều ngày...
Khi phát hiện thời gian đã trễ vậy, Hồ Nữ chạy đi làm đồ ăn khuya cho Diệp Lãng, ăn xong lên giường nghỉ ngơi.
Tất nhiên là lên giường của Hổ Nữ, nàng cũng không muốn để Diệp Lãng ngủ trên giường có mùi của phụ thân và đệ đệ, cũng không muốn Diệp Lãng ngủ ngoài phòng.
Dù sao nàng cùng Diệp Lãng ngủ chung giường không biết bao nhiêu ngày, hơn nữa lúc đó đã mười ba mười bốn tuổi, cũng hiểu được chuyện nam nữ rồi nên nàng không để ý đến chuyện để Diệp Lãng ngủ trên giường mình.
Mà thậm chí còn ngủ cùng Diệp Lãng, tất nhiên nàng mặc đồ ngủ ở một bên chứ không phải ngủ cùng một chỗ với Diệp Lãng, dù sao bây giờ hai người đã trưởng thành rất nhiều, ngủ chung giường là không tốt.
Có điều dường như nàng không chú ý đến tuy không phải ngủ chung giường nhưng cô nam quả nữ ngủ chung một phòng kỳ thật cũng không khác là mấy!
Hơn nữa đây lại là khuê phòng của nàng, bình thường phụ thân cùng đệ đệ nàng cũng chưa đi vào chứ đừng nói là nam nhân khác!
Nếu chuyện này để người khác biết thì phỏng chừng rất nhanh sẽ ồn ào không ngớt!
Nhưng hiện tại hai người chỉ im lặng ngủ, hôm nay hai người ngủ thật an ổn, mãi đến tận hôm sau...
Mà dường như hai người đã quên mất một chuyện, tỷ như trước khi qua Diệp Lãng muốn biết vài năm nay Hổ Nữ làm gì, vì sao chưa từng hồi âm cho mình.
Không sao cả, sau này hỏi cũng vậy thôi!
Chuyện Hổ Nữ quên thì hơi nghiêm trọng một chút ~
- Dựa vào, nha đầu Thái Nhã này, nấu bát mì cần lâu như vậy à? Cho dù nấu hết sạch mì trong nhà cũng không cần lâu như vậy chứ!
Trong khu cao nhất của Hổ tộc bộ lạc, một trọng yếu nhân sĩ đang vội thương lượng kết quả trận đấu mà không đi đâu được đang rất căm tức bởi Hồ Nữ hoàn toàn quên mắt hắn.
- Tiểu tử nhân tộc kia, ta thật muốn nhìn xem ngươi là cái dạng nhân vật gì có thể làm cho nha đầu chết tiệt kia quên hết thảy...
Lúc đó trọng yếu nhân sĩ rất muốn học theo Hổ Nữ, bỏ xuống hết thảy, sau đó về nhà bắt người nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn còn chức trách của mình.
Cũng may hắn chưa về nhà, nếu không nhìn thấy Diệp Lãng cùng Hổ Nữ ngủ chung một chỗ thì phòng chừng hắn sẽ phát điên!
Cũng không biết vì sao Hô Nữ ngủ ngủ thế nào lại chui lên giường, chui vào trong lòng Diệp Lãng ngủ...
- Tiểu ngu ngốc, sao hôm nay ngươi đến trễ vậy?
Khi Diệp Lãng đi vào mộng đẹp liền nhìn thấy một cảnh tượng xinh đẹp hoa mỹ, mà Hiên Viên Băng đang ở cạnh một cái hồ sen, hai chân ngâm vào trong hồ nước trong vắt.
- Không phải mấy hôm nay ngươi ở cùng nàng sao? Sao vẫn chưa nói đủ?
Hiên Viên Băng có điểm kỳ quái hỏi, đồng thời kéo Diệp Lãng lại, ngồi bên cạnh hồ sen với mình.
Muốn hỏi nàng dùng biện pháp gì? Cái này có rất nhiều cách, dù sao đây là trong mộng của nàng, nàng muốn gì được nấy.
- Trước kia là giả, bây giờ mới là thật!
...
Hiên Viên Băng sửng sốt, sau đó vô lực lắc đầu:
- Sao ngay cà nàng mà ngươi cũng nhận sai được, nàng biết rồi có chửi ngươi không?
- Không, Hổ Nữ chưa bao giờ mắng ta, cho dù ta làm sai thì nàng cũng chỉ nói nói mà thôi...
Diệp Lãng lắc đầu, nhẹ nhàng nói, mà trong lời hắn tựa hồ ẩn chứa một loại tình cảm nào đó...
- Nàng rất hướng về ngươi, cũng chỉ có nàng mới có thể như vậy, đổi thành ta thì chẳng những sẽ chửi, còn có thể gõ ngươi mấy cái giải hận...
Hiên Viên Băng cười nói, nàng có thể cảm giác được cái loại cảm tình giữa Diệp Lãng và Hổ Nữ làm nàng có điểm hâm mộ, đồng thời cũng có chút đố kỵ.
Mà đúng như lời Hiên Viên Băng, chỉ có Hổ Nữ mới đối xử với Diệp Lãng như vậy, mà cũng chỉ có nàng mới có được loại tình cảm này của Diệp Lãng làm người khác hâm mộ không thôi.
- Cho nên ta mới không đi tìm ngươi, ta chỉ đi tìm Hổ Nữ!
Khi ở trong mộng thật lâu, lâu đến nỗi Diệp Lãng cũng có thể phát giác có điểm là lạ...
- Ê, Hiên Viên Băng, sao ngươi còn không đi, phải ngủ đến bao giờ?
Diệp Lãng lên tiếng nói, ở trong mộng càng lâu tức là ngươi ngủ càng lâu.
Thật ra Diệp Lãng thì không sao cả, dù sao hắn ngủ trễ nhưng dường như Hiên Viên Băng có điểm quá, từ bảy tám giờ hôm qua nàng đã ngủ, cũng là thói quen của nàng, nàng quen ngủ sớm để chờ Diệp Lãng xuất hiện.
- Liên quan gì đến ngươi, ta thích ngủ đấy!
Hiên Viên Băng tức giận trả lời, nguyên nhân nàng tiếp tục ngủ có cần phải nói ra sao? Tất nhiên là vì Diệp Lãng.
- Kỳ quái bây giờ là lúc nào rồi mà không ai quấy rầy nhỉ?
Diệp Lãng có điểm kỳ quái, bình thường hắn ngủ muộn một chút cũng không ai quản nhưng trễ như vậy thì đôi khi sẽ bị người đánh thức.
Tình hình chung thì người đánh thức hắn luôn là Diệp Lam Vũ, tuy biết Diệp Lam Vũ không ở bên cạnh nhưng vẫn còn thói quen này.
Lại nói cũng có điểm kỳ quái nếu nói Hổ Nữ giúp Diệp Lãng chống đỡ thì không có gì kỳ quái cả nhưng bây giờ Hổ Nữ cũng ngủ trong lòng Diệp Lãng, từ tình hình bên ngoài nếu không có chuyện gì khác lạ thì đã sớm có người xông vào rồi.
Tuy hai người Diệp Lãng coi nhẹ những người khác nhưng những người khác lại chú ý đến hai người, có phụ thân Hổ Nữ, còn có Thái Dã cùng Athena, tất nhiên mục đích của họ không giống nhau nhưng nhất định bọn họ sẽ không cho phép Diệp Lãng cùng Hổ Nữ ngủ chung phòng lâu như vậy.
Nguyên nhân không ai đánh nhiễu thì Diệp Lãng không biết, hắn chỉ phát hiện khi tỉnh lại phát hiện Hổ Nữ ngủ trong lòng mình, biểu tình trạng thái kia thật giống như trở về ba tháng trước khi chia tay, trong ba tháng đó hắn vẫn ôm Hổ Nữ ngủ.
Lúc đó Hổ Nữ và hắn còn nhỏ, cảm giác rất tinh thuần, không có chút tỳ vết nào. Tất nhiên bây giờ cũng vậy, tuy hai người đã trưởng thành nhưng tâm hồn, cảm tình với nhau vẫn như cũ vậy.
Muốn nói chỗ nào khác lạ thì dường như hai người càng thêm mật thiết...
Lúc này Diệp Lãng theo thói quen làm một chuyện là vụng trộm hôn trán Hổ Nữ một cái, đây là việc trước kia hắn thường làm, bất quá lúc đó Hổ Nữ giả bộ ngủ mà bây giờ là ngủ thật.