Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 509: Chương 509: Hôn dưới nước (2)






Rất nhanh Diệp Lãng cũng không cần suy nghĩ xem phải thử thế nào nữa bởi hắn nhìn thấy một cái quy tắc. Sàn nhà dù màu sắc kỳ thật đều đại biểu cho một vài chữ.

Quy tắc chính là làm cho những con số này hình thành một quan hệ riêng, mà quy tắc này có điều cùng loại với Cừu Cung Đồ, lại hoàn toàn không giống.

Giống với Cừu Cung Đồ, loại này càng tính càng nhiều càng rườm rả, càng khó phá giải, nếu là ba tầng thì dễ hơn được một ít nhưng ở đây có đến chín tầng, khó khăn thật lớn.

"Cái này không khó! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết những con số dưới đất là được." Triệu Nhã Nhu nghe vậy, rất thoải mái nói.

"??" Diệp Lãng vốn đang phải tự mình phiền não, không ngờ Triệu Nhã Nhu lại tự đề cử mình.

Vì vậy Diệp Lãng trực tiếp đọc lên, kết quả hai phút sau Triệu Nhã Nhu đã đi tới đi lui, trực tiếp vượt qua, mà cửa đá ở tân cùng thông đạo vốn đóng cũng đã mở ra.

Biến thái đúng là biến thái, mới hai phút, đổi thành người khác thì ít nhất cũng phải mấy giờ, hơn nữa còn là cái loại người thật giỏi.

Diệp Lãng nhìn Triệu Nhã Nhu, cảm thấy Triệu Nhã Nhu có thể có vị trí hiện tại kỳ thật cũng không phải ngẫu nhiên, không phải chỉ mỗi vận khí mà thôi.

Sau khi Triệu Nhã Nhu nhảy qua, mặt đất lại khôi phục bình thường, cơ quan đã tiêu thất, sau đấy Diệp Lãng liền ôm Lý Nguyệt đi qua.

"Triệu Nhã Nhu..." Diệp Lãng lên tiếng.

"Hừ, đừng nói bắt ta đi trước đò thám..." Triệu Nhã Nhu cau mày nói, nàng cảm thấy Diệp Lãng không có chuyện tốt lành gì đành cho mình.

Diệp Lãng lắc đầu, nói: "Không có, ta chỉ bảo ngươi cẩn thận một chút, vật ngươi sờ có độc!"

"..." Triệu Nhã Nhu nhìn tay của mình, đã bắt đầu biến thành màu đen, hiện tại nàng chỉ muốn làm một việc là bắt lấy tay Diệp Lãng.

"Dựa vào! Ngươi làm gì vậy, sao lại truyền cho ta!" Diệp Lãng không kịp né tránh, bị Triệu Nhã Nhu thực hiện được.

"Ai bảo ngươi không nói cho ta, như vậy chúng ta có thể cùng chết!"

"... Đừng cứ hở ra là nói chết, cửa này chính là giải độc, ở trên đấy có rất nhiều tài liệu, chỉ cần hợp lại giải dược là được!" Diệp Lãng nói.

"Cái này ta cũng biết, đơn giản! Ngươi nói cho ta biết thành phần dược liệu của độc này là gì!" Triệu Nhã Nhu còn nói thêm

"..." Diệp Lãng trầm mặc.

Sao nữ nhân này cái gì cũng biết, thoạt nhìn nàng cũng biết cả luyện kim thuật, hơn nữa còn không phải tầm thường.

Trước đó là khảo nghiệm toán học, bây giờ là khảo nghiệm tễ thuốc, kế tiếp chẳng lẽ là luyện kim trận, hoặc là những cái khác?

Diệp Lãng nghĩ chính xác, mấy cửa tiếp theo đều có liên quan với luyện kim thuật, hơn nữa vấn đề rất khó, đổi thành một luyện kim thuật sĩ bình thường thì không thể phá giải, cho dù là hoàng gia thuật sĩ đến đây cũng chưa chắc có thể phá giải.

Mà Triệu Nhã Nhu lại có thể một đường giết qua, hoàn toàn không có khó khăn gì cả, điều này làm cho Diệp Lãng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Hiện tại hắn có thể khẳng định luyện kim thuật của Triệu Nhã Nhu phải cao hơn đám hoàng gia thuật sĩ nhiều.

Nhưng dường như chưa từng nghe ai nói qua chuyện này, Triệu Nhã Nhu này giấu quả thật đúng là sâu, có thể còn có những kỹ năng khác, xem ra mình vẫn xem thấp nàng.

Kỳ thật không chỉ Diệp Lãng mà ngay cả những người bên cạnh Triệu Nhã Nhu cũng không biết chuyện này, từ nhỏ Triệu Nhã Nhu đã học luyện kim thuật rồi, tạo nghệ cũng khá cao, có thể nói nếu thế giới này không có Diệp Lãng thì nàng là đệ nhất luyện kim thiên tài

Mà lúc trước, khi nàng tạo phản, tất cả độc được sử dụng cũng chính tay nàng làm, cấm ma trận kia cũng chính nàng thiết kế, những người đó cũng đều tự tay nàng bồi dưỡng.

Bất quá cũng không ai biết việc này là nàng làm, đều tưởng rằng có một luyện kim cao thủ nào đó.

Nếu đám luyện kim thuật sĩ bên cạnh Triệu Nhã Nhu biết nàng có luyện kim thuật mạnh như vậy, tin rằng miệng bọn hắn có thể dù nhét cả quả trứng vịt vào.

"Cửa cuối cùng có hai cánh cửa, chọn một trong hai để đi qua."

"Sao không có gợi ý gì cả? Sao chọn?" Triệu Nhã Nhu nhìn thấy hai cánh của trước mặt, không biết nên đi thế nào, những cửa trước đều có gợi ý, ở đây lại không có gì cả, chỉ nói người ta chọn một trong hai

"Như vậy thì cứ tùy tiện chọn một cái!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.

"Nếu vạn nhất chọn sai thì sao?" Triệu Nhã Nhu nhíu mày.

"Triệu Nhã Nhu, dạy ngươi một cái đạo lý!" Diệp Lãng ôm Lý Nguyệt, trực tiệp đi vào cánh cửa trái, mà Triệu Nhã Nhu nghĩ nghĩ, cũng không ngăn cản Diệp Lãng, đi vào theo.

Kết quả bên ngoài là rộng mở trong sáng, một địa hạ thành thị làm người ta rung động xuất hiện trước mặt ba người, đây là di tích dưới lòng đất của Thiên Công Việt Tộc.

Ai cũng không ngờ đến trong dãy núi này thậm chí có một di tích lớn đến vậy, đây là kết tinh trí tuệ của Thiên Công Việt Tộc, di tích này xuất hiện sẽ mang đến ảnh hưởng gì đến thế nhân thì vẫn chưa thể nói trước được.

Bất quá ảnh hưởng này nhất định sẽ không nhỏ!

Mà nhìn thấy cảnh này cũng nói lên một việc, ba người Diệp Lãng đã thành công!

"Làm sao ngươi biết đi bên trái? Ngươi muốn dạy ta đạo lý gì?" Triệu Nhã Nhu hỏi.

"Đáp án của vấn đề này kỳ thật chỉ có một, để ta dạy ngươi một lần, luyện kim thuật là muốn không ngừng thăm dò, không ngừng nghiệm chứng nên khi ngươi đứng trước mặt hai con đường, ngươi nhất định phải đi thăm dò nghiệm chứng, nếu ngươi không đi thì ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đứng trước hai con đường kia, mà nếu ngươi đi rồi, cho dù đi nhầm thì ít nhất ngươi cũng biết hẳn nên đi đường nào!" Diệp Lãng lãnh đạm nói.

"Ta hiểu!" Triệu Nhã Nhu gật gật đầu, nàng đã hiểu được ý nghĩa của đề mục vừa rồi, Diệp Lãng nói rất cặn kẽ.

"Cái thành phố này rất có ý tứ, nếu có thể thì ta thật sự muốn ở trong này một thời gian." Diệp Lãng nhìn thượng cổ di tích này, phát ra một chút cảm khái.

Thượng cổ di tích này có không ít thứ có trợ giúp rất lớn với Diệp Lãng, bất quá Diệp Lãng cũng không thể nghiên cứu lâu ở đây, dù sao cũng là địa bàn của Tường Không Để Quốc, nơi này sau này sẽ trở thành trọng điểm nghiên cứu của luyện kim thuật sĩ Tường Không.

"Ngươi thích thì cứ ở, ta cho phép!" Triệu Nhã Nhu nói.

"Ta không cần, ta ở trong này vài ngày là được, di tích như vậy rất ít thấy, ngươi nhất định phải bảo hộ tốt, đừng để người ta phá hư thứ gì!" Diệp Lãng nói.

"Cái này còn cần ngươi nói, đồ tốt như vậy thì ta cưng còn chưa hết a!" Triệu Nhã Nhu cười nói, nàng rất vui vẻ, có địa hạ di tích này rồi thì nàng cũng không cần nhìn chắm chắm luyện kim thuật của Diệp Lãng nữa.

Những thứ kia đã dù đế quốc nghiên cứu rất lâu rồi, tuy rằng nàng còn chưa nhìn thấy cụ thê nhưng chỉ riêng cái phi thuyền kia đã dù là một đối tượng nghiên cứu tốt rồi.

"Thời thượng cố, Thiên Công Việt Tộc phát huy luyện kim thuật đến mức tận cùng, làm ra những phi thuyền có thể bay lượn ở bầu trời, tàu lượn có thể lùi vào trong nước, xe ma lực có thể chạy như điên trên đất bằng, luyện kim cơ giáp có thể chiến đấu..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.