Dựa vào một phần trấn định này của Diệp Lãng làm cho người ở đây biết được một chuyện, tiểu bạch kiểm này tựa hồ cũng không phải yếu đuối như trong đồn đãi
Mà ngay khi mọi người còn chưa kịp nghĩ gì, Thiết Tĩnh thị vệ ngay trong chớp mắt đã bắt Cao Lôi lại, điều này làm cho rất nhiều người giật nảy mình, không biết vì sao Thiết Tĩnh thị vệ lại ra tay, tựa hồ Diệp Lãng không đáng để hắn phải ra tay.
Cho dù đây là sinh nhật Triệu Nhã Nhu thì cũng có thể là Hoàng Gia thị vệ chứ không đến mức hắn phải qua.
Khi mọi người còn chưa ngẫm lại xong, một loạt chuyện kinh ngạc khác liên tục phát sinh, làm cho người ta không kịp hồi thần.
"Fox công tử, xin lỗi đã để người sợ hãi!" Thiết Tĩnh thị vệ giải thích làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ cảm thấy Thiết Tĩnh thị vệ ra tay đã là rất tốt, không cần thiết phải giải thích, ít nhất là với người có thân phận như Diệp Lãng thì hắn là không cần.
Sau đấy Triệu Nhã Nhu từ từ đi tới, lạnh lùng nói với Cao Lôi: "Ngươi gọi là Cao Lôi phải không, rất tốt a, cũng dám động kiếm ở trên sinh nhật của ta, còn dùng kiếm chìa vào khách nhân ta mời đến nữa!"
Lãnh ý của Triệu Nhã Nhu làm cho lỗ chân lông của người ở đây co rút lại, mà Cao Lôi dưới đất cùng Cao hầu tước ở xa xa đều mồ hôi lạnh đầm đìa, thật giống như nhìn thấy Từ Thần vậy.
Đúng vậy, Triệu Nhã Nhu như vậy trên cơ bản không khác gì Từ Thần!
Mà lúc này mọi người cũng chú ý đến một chuyện là câu nói cuối cùng của Triệu Nhã Nhu kia, khách nhân nàng mời tới, chăng lẽ nói Hồ tộc thiếu niên này là khách nhân của nàng? Không phải đi cùng Lý Nguyệt tới?
Nếu vậy thì Cao Lôi kia xem như xong rồi!
"Hoàng Thượng, xin tha thứ tiểu nhi vô tri mà tha cho hắn a!" Cao hầu tước lập tức chạy tới quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Triệu Nhã Nhu.
"Nếu vô tri thì còn giữ hắn lại làm gì!" Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nói.
"..." Cao hầu tước nhất thời nghẹn lời, hắn không nghĩ tới lời cầu tình của mình lại bị Triệu Nhã Nhu coi như chuẩn tắc trùng phạt.
"Hoàng Thượng, xin nghĩ lại!" Lý Thiên Quân xuất đầu thay Cao hầu tước, hành động này làm cho Cao hầu tước cảm động.
"Ta nghĩ lại rồi, không thể bỏ qua cho hắn!" Triệu Nhã Nhu lãnh đạm trả lời.
Lời của Triệu Nhã Nhu làm cho Cao hầu tước nhất thời câm miệng, mà Lý Thiên Quân cũng không nói gì nữa, bởi có nói thêm gì thì cũng chỉ làm nàng càng giận thêm
"Thả hắn..."
"Ta nói không thể. các ngươi có nghe hay không, đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của ta!" Thanh âm Triệu Nhã Nhu rất rất lạnh.
"Nhưng ngươi không thả hắn thì ta không đi được a!"
"? Cái gì không đi được?" Triệu Nhã Nhu có điểm nghi hoặc, sau đó đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Lãng, chỉ thấy lúc này Diệp Lãng đang bị Cao Lôi trong tay Thiết Tĩnh thị vệ cản đường ra.
Lúc này Diệp Lãng chỉ là muốn rời khôi, hắn cũng mặc kệ Cao Lôi có bị Triệu Nhã Nhu xừ từ hay không, dù sao đối phương cùng cấm kiếm chỉ vào mình, không lẽ lại vì người như vậy đi trêu chọc Triệu Nhã Nhu.
Có điều nhìn thấy Cao Lôi quỳ trước mặt mình, bộ dạng đáng thương như vậy làm Diệp Lãng mềm lòng, cầu tình giúp hắn một lần, bất quá cũng chỉ một lần mà thôi.
Ai, ta đúng là người tốt mà.
"Hắn chắn đường của ngươi à? Vậy thì giết hắn đi!" Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nói.
Lúc này Diệp Lãng lắc lắc ngón tay nói: "Ê ê, ngươi là một nữ hài tử, đừng luôn hô đánh hô giết vậy chứ, thả hắn đi, cũng không phải chuyện lớn gì, tội cũng không chí tù!"
Những lời này của Diệp Lãng làm toàn trường sợ ngây người, tất cả mọi người không ngờ Diệp Lãng lại khuyên Triệu Nhã Nhu, hơn nữa còn coi nàng như một nữ hài tù bình thường.
Có lẽ vì hắn là Hồ tộc, cũng không biết quy cũ của nhân tộc a! Rất nhiều người đều dùng ý tưởng này để giải thích, cũng chỉ có nó mới có thể giải thích được.
Mà lúc này vui vẻ cảm động nhất không ai qua được hai phụ tử Cao gia, hành vi này của Diệp Lãng làm họ thấy được có sinh cơ.
Bất quá mọi người lại hoài nghi Triệu Nhã Nhu sẽ nghe Diệp Lãng sao? Lấy sự hiểu biết của họ với Triệu Nhã Nhu, cảm thấy tỷ lệ việc này rất thấp, cực kỳ thấp!
"Vừa rồi hắn lại cầm kiếm chỉ vào ngươi mà ngươi còn muốn buông tha hắn?" Triệu Nhã Nhu không làm ra quyết định mà nhìn Diệp Lãng hỏi.
"Ta cũng không phải Hoàng Đế, người cầm kiếm chỉ vào ta cũng nhiều lắm, mà những người đó cũng không chết vậy." Diệp Lãng hồi đáp, dường như hắn không nói rõ một chút, những người đó đều nhận được giáo huấn, có thể cả đời cũng không thể cầm kiếm.
"Ngươi xác định?" Triệu Nhã Nhu hỏi.
"Ừ!" Diệp Lãng gật đầu.
"Vậy được rồi, ta có thể tha chết cho hắn nhưng không thể cứ như vậy buông tha cho hắn được, dù sao hắn cũng cầm kiếm chỉ ngươi ngay trên sinh nhật của ta, mà ngươi lại là ta mời đến." Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nói.
Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát!
Đây chính là những điều Triệu Nhã Nhu muốn nói, mà những lời này làm hai cha con Cao gia vui vẻ, tuy không biết sẽ bị trùng phạt gì nhưng có thể sống sót là vui rồi.
Mà lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn Diệp Lãng bởi từ trước đến giờ, bọn họ còn chưa thấy ai có thể thay đổi chủ ý của Triệu Nhã Nhu, mà hiện tại Diệp Lãng chỉ nói mấy câu là có thể làm nàng thay đổi một cái quyết định, điều này thật sự làm họ cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi mọi người còn đang suy nghĩ về điều này, Diệp Lãng lại lên tiếng, những lời này lại làm cho người ta trầm mặc, hơn nữa cảm thấy có lẽ Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu ở mặt nào đó mà nói quả thật rất xứng đôi.
"Ta chỉ nói ngươi đừng giết hắn thôi, cũng không nói là buông tha hắn, ngươi cứ tùy tùy tiện tiện phế đi tay cầm kiếm của hắn là được, hôm nay là sinh nhật của ngươi, tốt nhất đừng thấy máu, nếu không ngươi sẽ rất không hay ho... Ý sai rồi, hẳn là cho ngươi không hay ho chứ! Thiết Tĩnh thị vệ, chém đứt tay phải vị Cao công tử này đi!" Đột nhiên Diệp Lãng nhớ tới dường như mình và Triệu Nhã Nhu là đối địch, nàng không hay ho thì mình sướng thôi, còn có thể chúc mừng một chút.
N ÍI
Tất cả mọi người trầm mặc, cơ hồ đều thầm than trong lòng, thiếu niên Hồ tộc này cũng rất lãnh khốc, có thể thoải mái nói ra quyết định đến tương lai cả đời của người khác như vậy.
Nếu như vậy, từ một góc độ nào đó thì Triệu Nhã Nhu và Diệp Lãng là cùng một loại người.
Đương nhiên mỗi người đều có một ít tính cách tương tự với người khác nhưng không có nghĩa là ai cũng như ai, chẳng qua Diệp Lãng đối địch mới vậy, hơn nữa hắn làm vậy đã là tốt rồi, ít nhất vừa rồi hắn không để Triệu Nhã Nhu giết người kia.
Mà lúc này Cao Lôi phụ tử hai người đều tối tăm mặt mày, oán hận nhìn Diệp Lãng. Phế đi tay phải Cao Lôi chẳng khác nào phế đi Cao Lỏi, cái này càng thống khổ hơn so với giết hắn!
Có lẽ nếu Diệp Lãng biết ý tưởng của hai người sẽ nói, kỳ thật có thể sống, vô luận thế nào cũng tốt hơn chết.
Chỉ có những người không có đũng khí sống sót mới cảm thấy chết còn tốt hơn sống, mà người cảm thấy cuộc sống của mình sống không bằng chết kỳ thật vì họ không thể tiệp thụ sự thật, không thể thay đổi cuộc sống của mình.
Không phải có câu nói, cuộc sống như cưỡng ..., nếu không thay đổi được thì phải học cách hưởng thụ!