Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 623: Chương 623: Không chê thiếu niên nghèo (2)






- Ta chỉ là nói, lão đầu Diệp Thắng nói qua, nhưng không có nghĩa đó là quyết định cuối cùng và cũng không thể đại diện cho mong muốn của ta.

Diệp Lãng thản nhiên nói.

- Vậy ngươi muốn gì? Người khác?

Mễ Căn hỏi.

- Không muốn!

Diệp Lãng trả lời rất dứt khoát.

Câu nói này của hắn khiến mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, cái họ không muốn nhất đã được loại bỏ, bây giờ cho dù là ba điều kiện, họ cũng không có vấn đề gì.

Nhưng, sự dứt khoát của Diệp Lãng khiến mọi người cảm thấy Diệp Lãng căn bản không muốn cưới bất cứ ai trong gia tộc họ, cảm giác ấy có chút quái dị.

Một tiểu tử bình dân, sao lại không muốn cưới người của đại gia tộc.

- Vậy chính là ba điều kiện, ngươi muốn điều kiện gì, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.

Gia chủ lập tức nói.

Ở đây, họ cũng làm một chút bảo hiểm, nói chỉ cần họ có thể làm được, có nghĩa là, nếu không làm được, họ sẽ không làm.

Cho nên, điều kiện cũng không thể tuỳ tiện nếu ra, là có hạn chế.

Chỉ có điều, hạn chế này đối với Diệp Lãng mà nói, hoàn toàn không có tác dụng, chỉ vì Diệp Lãng căn bản chưa từng nghĩ qua những điều kiện này.

- Không cần!

Diệp Lãng nói.

Bọn Đại Tỉ đều ngây ra, tại sao những lời này nghe thế nào cũng thấy khó tin nhỉ? Không cần nữ nhân còn dễ hiểu, dù sao nữ nhân của Cáp Đức gia tộc không phải người bình thường nào cũng có thể nuôi được.

Thông minh hơn một chút sẽ lựa chọn điều kiện, ba điều kiện của Cáp Đức gia tộc đủ để một người vô lo vô nghĩ cả đời, nữ nhân, tài phú, quyền lực, đều có thể sở hữu.

Nhưng, bây giờ họ đang nghe thấy gì, Diệp Lãng vẫn là không muốn, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm dự đoán của họ.

- Cái gì?! Ngươi không cần?

Gia chủ dù là người trấn định, lúc này cũng có chút kích động.

- Ừm! Không cần!

Diệp Lãng gật gật đầu.

- Vậy ngươi muốn thứ khác?

Gia chủ hỏi, sau khi đưa ra câu hỏi này, hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, nếu như cần cái gì khác thì đã trực tiếp nêu điều kiện, cần gì phải từ bỏ.

- Không cần!

Diệp Lãng lắc đầu nói.

- Cái gì cũng không cần, vậy ngươi đến đây làm gì?

Đại Tỷ ngạc nhiên hỏi.

- Ngốc! Chuyện ta đến đưa ngọc bội không phải đã rất rõ ràng rồi sao, được rồi, nếu như không còn gì nữa, xin phép đi trước, ta bận lắm.

Diệp Lãng đứng dậy, thuận tiện cầm một miếng điểm tâm, bỏ vào miệng.

- Diệp Lãng, ngươi thực sự không cần gì sao?

Đúng lúc này, Mễ Căn hỏi.

Có những lúc, khi đối phương cái gì cũng chẳng cần, mọi người sẽ có chút không quen, sẽ tiế tục hỏi, giống như muốn đối phương đưa ra yêu cầu.

- Không cần! Lão đầu nói, người nghèo có tôn nghiêm của người nghèo, chúng ta không thể có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt!

Diệp Lãng lắc lắc đầu, thản nhiên nói, dùng ánh mắt bình thản nhìn khắp bốn phía xung quanh.

Câu nói này của Diệp Trần triệt để chấn động bốn người còn lại, hình như họ chưa từng nghĩ qua điểm này, họ đã quá coi thường người nghèo, nghĩ ai rồi cũng sẽ tìm cách ôm lợi vào lòng.

Chỉ là, trên thế giới này, không bết có bao nhiêu bình dân, họ cũng có ngạo cốt và đang phấn đấu dựa vào nỗ lực của mình.

Và cũng rất nhiều quý tộc phú nhân, đều bước ra từ những kẻ bình dân đó, Cáp Đức gia tộc chính là một ví dụ điển hình.

Nhưng, sau khi trở thành quý tộc phú nhân, đời thứ hai và những đời tiếp theo của họ lại bắt đầu tự cao, xem thường những kẻ bình dân - nguyên bản xuất thân của họ.

Lúc này, cả bốn người tựa hồ đều cảm nhận được chút khó chịu trong ánh mắt bình thản của Diệp Lãng, khó chịu với những người như họ.

Người ta vốn dĩ chẳng muốn bất cứ thứ gì của mình, nhưng mình lại cứ tưởng người ta sẽ đòi gì đó, bảo người ta không khó chịu sao được!!

- Diệp Lãng công tử, nếu không chê, đêm nay hãy ở lại đây, để chúng ta được làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.

Gia chủ thành khẩn mời.

- Không cần, ta còn nơi khác...

Diệp Lãng lắc lắc đầu.

- Có phải quảng trường công viên không? Chỗ tốt không ở, lại muốn lang thang đầu đương xó chợ, cái này đâu phải ngạo cốt mà là tưởng mình thành cao!!

Đại Tỉ lập tức nói, nàng tin Diệp Lãng không có tiền, bởi vì hôm qua Diệp Lãng nói vậy, hơn nữa hắn còn tỏ ra rất hưng phấn khi nhặt được một đồng tệ.

Điều này chứng tỏ một điều, Diệp Lãng rất nghèo!

- Không phải ta tưởng mình thanh cao, mà là ta không muốn ở cùng với các ngươi, từ ánh mắt các ngươi, ta biết các ngươi không hề thích ta.

Diệp Lãng trực tiếp nói.

- Cái này...

Bọn Đại Tỷ đều cảm thấy mặt mình có chút nong nóng.

- Đi! Sau này, ta tin chúng ta sẽ không gặp lại!

Diệp Lãng vẫy vẫy tay, sau đó rời đi trong sự chú ý của cả bốn người.

-...

Bốn người đứng trong sảnh phụ, trầm mặc một lúc lâu, Diệp Lãng vừa dạy cho họ một bài học, đó là không được coi thường bất cứ ai, ai cũng có thể khiến ngươi phải giật mình.

- Đại Tỷ, con nói hắn lang thang đầu đường xó chợ, hưng phấn vì một đồng tệ, rốt cục là gì? Lúc trước các con gặp hắn ở đâu?

Gia chủ lên tiếng, phá tan sự im lặng.

Rất nhanh, Đại Tỷ kể lại đầu đuôi câu chuyện với gia chủ.

-..., nếu như không phải hắn lang thang đầu đường xó chợ vậy thì ta hoài nghi hắn chính là Diệp Lãng trong truyền thuyết, nhưng, ngẫm lại cũng chưa chắc, Diệp Lãng đó lúc này không phải ở đây, mà là Chu Tước đế quốc mới đúng, gia tộc chúng ta có quen với Chu Tước Long gia, không ngờ, con dâu Diệp gia lại là công chúa của Chu Tước đế quốc.

Gia chủ có chút cảm khái.

Nghe được thông tin này, phần lớn mọi người đều có chút chấn động, bây giờ Chu Tước đế quốc hình như cố ý công khai chuyện này, để mọi người biết họ có quan hệ với Diệp gia, để mọi người biết bà ngoại Diệp Lãng là Hoàng thái hậu Chu Tước đế quốc.

- Phụ thân đang nói Diệp Lãng đó sao, không thể nào, mặc dù lời đồn cũng nói hắn có chút mơ hồ, nhưng Diệp Lãng đó là một kẻ phá gia, sống lữ quán tốt nhất, ăn thức ăn đắ nhất, không giống như thế này!

Hề Nhi cũng ít nhiều nghe qua tin đồn về Diệp Lãng, nàng cảm thấy Diệp Lãng đó không giống Diệp Lãng này.

- Ừm, có lẽ không phải! Người tên Diệp Lãng rất nhiều, chỉ riêng đế quốc chúng ta đã có hơn vạn người.

Gia chủ gật gật đầu nói.

- Hắn lúc nãy không phải qua cửa rồi sao, qua thế nào?

Gia chủ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, chuyện này, có thể giúp hắn hiểu thêm về Diệp Lãng.

Vậy là, bốn người Đại Tỷ cùng đến đại sảnh, gọi hộ vệ chủ khảo đến, trực tiếp hỏi rõ chuyện này.

- Cái gì?! Ngươi nói hắn một kiếm chế phục một hộ vệ cấp chín? Lại còn dùng thanh kiếm mỏng đó?

Đại Tỷ sau khi nghe xong chuyện, lập tức đưa ra câu hỏi.

Trong cảm nhận của nàng, thanh kiếm mà Diệp Lãng cầm căn bản không thể chiến đấu, cùng làm để bày mà thôi, nàng còn nói không đủ giết gà, bây giờ Diệp Lãng chứng minh nàng đã sai, thanh kiếm đó đủ để giết người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.